Bọn họ làm việc ở bên này tạo ra tiếng ồn hơi lớn, làm quân nhân đang xếp hàng uống nước ở bên kia không khỏi tò mò nhìn sang, uống xong họ cũng không muốn rời đi.
[Bà chủ Sở đang định làm gì?]
[Chủ phòng nhanh nhắc nhở bà chủ Sở đi, chắc cô ấy quên mở phòng phát sóng trực tiếp rồi!]
[Bà chủ Sở chắc chắn đang làm thứ gì mới! Đừng bỏ lỡ việc này!]
Dưới sự nhắc nhở của người xem, Dương Mễ Tuyết tự nhiên điều khiển robot ong mật nhỏ cùng nhau đi đến đó xem.
Sở Thu đặt một nắm hạt giống lúa nếp nhỏ xuống cách nhau một khoảng, để bỏ qua quá trình đẻ nhánh khi cây con mọc đến một giai đoạn nhất định.
“Từ Hân Hân, khi phát hiện mực nước trong ruộng bắt đầu hạ xuống, thì cô tiếp tục xả nước vào trong ruộng.”
Từ Hân Hân: “Vâng, bà chủ!”
Sở Thu đã thúc giục ra rất nhiều trái cây, kể cả dưa hấu, cũng chỉ trồng gần bờ sông, tạo điều kiện cho rễ cây phát triển hút nước, không cần Từ Hân Hân phải cố ý dẫn nước.
Nhưng sự phát triển của lúa nếp khiến mọi người ngạc nhiên, chỉ trong nháy mắt, nước trên ruộng lúa đã từ từ hạ xuống, bắt đầu thiếu nước.
Từ Hân Hân vội vàng dẫn nước từ sông vào ruộng, việc này dễ dàng hơn việc cô ấy phải ngưng tụ dị năng của mình thành nước, chỉ là việc điều khiển nước khiến cô ấy hơi đau đầu, dù sao trước đây cô ấy chưa phải điều khiển nước một cách tinh tế như này.
Cũng may, tốc độ thúc giục cây của Sở Thu rất chậm, cô cũng cô tình khống chế tốc độ, để cho cây lúa dần dần mọc ra đòng đòng, cây lúa cứng hơn.
Ruộng lúa thí nghiệm chỉ rộng một mét vuông, trên ruộng phủ đầy những bông lúa vàng óng ánh, từng hạt lúa đầy đặn, nặng trĩu, làm những bông lúa cong xuống.
Gió nhẹ thổi qua một cái, bông lúa đồng loạt đong đưa, điều này khiến Sử Trấn muốn biến thành hình thú rồi nhảy vào đó bắt bông lúa xuống.
Sở Thu vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: “Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc, cắt lúa, đập lúa.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy lúa, họ rất phấn khởi, chen nhau đến làm, khi làm thì họ bắt đầu nghĩ ruộng quá nhỏ, không đủ để bọn họ chơi, âm thầm bí mật nói chuyện với nhau lên làm cách nào để bà chủ trồng nhiều lúa hơn.
Sở Thu phớt lờ những lời thì thầm của bọn họ, cô di chuyển đến một mảnh đất có nhiều ánh sáng mặt trời hơn để trồng cây mè – hạt mè như ánh sáng.
Những cây mè nở đều, mọc lên rất nhanh, Sở Thu dừng lại giữ chừng một lần, để hoàn thành công việc phủ lớp lên.
Cây mè là loại cây tự thụ phấn, không cần cô dùng tay giúp đỡ thụ phấn.
Cây mè khác hoàn toàn với lúa nếp, nhưng lúc thu hoạch đều phải cắt đi, rồi loại vỏ của nó ra.
Mè sau khi phơi khô có thể đập nhẹ, còn lúa nếp thì phải thoát xác thủ công hoặc phải cho vào cối đá rồi dùng chày đập đều, cả hai đều có một điều kiện: Phơi khô.
Sở Thu đến hỏi ý kiến của Chu Tu Viễn: “Anh có biện pháp gì để cho lúa nếp và mè nhanh chóng phơi khô không?”
“Bắt chước tác dụng của ánh nắng mặt trời...” Chu Tu Viễn suy nghĩ một chút, “Trên tàu tuần tra có máy sấy, vốn dùng để phơi quần áo và ga trải giường, cô thử xem?”
Sở Thu: “...”
Cô không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt để truyền đạt: Máy sấy có đáng tin không?
Chu Tu Viễn cũng không biết, “Mình thử dùng xem.”
Cố vấn ra lệnh một tiếng, những quân nhân đang chịu trách nhiệm canh gác tàu tuần tra lập tức trở nên hăng hái.
Ngày hôm qua sau khi làm việc hơn nửa ngày các chiến hữu đã được ăn khoai lang nướng, hôm nay các chiến hữu chỉ mới ra ngoài làm việc không lâu đã được uống nước đường.
Nếu những người này ăn xong rồi im lặng thì không sao, nhưng những người này còn cố ý chạy đến trước mặt bọn họ khoe khoang, điều này khiến bọn họ hâm mộ.
Lần này tốt quá, bà chủ Sở để cho bọn họ làm việc, chắc chắn sẽ không để bọn họ làm việc không công, chờ lát nứa có thể khoe khoang với nhóm kia.
Ngay cả bác sĩ trong phòng y tế cũng ra cướp đoạt công việc, nói chuyện rất rõ ràng: “Máy sấy trước đây dùng để sấy quần áo, ga trải giường, nếu không được vệ sinh và khử trùng đúng cay, làm sao có thể dùng để sấy khô thức ăn? Các cậu có yên tâm ăn không?”
Các quân nhân: “...”
Phía bên kia, ở chỗ đất trống bên ngoài phòng bếp.
Nước đường lần lượt được chia xong, nồi sắt và cốc đã được đợt quân nhân cuối cùng đến uống nước đường rửa sạch sẽ, còn khử trùng, sẵn sàng để sử dụng bất cứ lúc nào.
Sở Thu đảm nhận công việc đun nước đường, cô bắt đầu phân chia công việc.
Trong thời kỳ mạt thế, sản xuất trì trệ, ăn một viên đường cũng khó khăn, một lần tiểu đổi bọn họ đi ra ngoài thu thập mía, đã làm cho mọi người vui vẻ, đêm đó trở về căn cứ họ nấu nước đường, mùi thơm ngọt ngào bay ra ngoài khiến vài tiểu đội gần đó đến cửa, một hai phải muốn đổi đường với bọn họ.
Lúc đó bọn họ cũng nấu thất bại, còn làm phòng bếp bừa bộn, phải mất rất nhiều thời gian mới dọn dẹp sạch được.