Có Sở Thu làm mẫu, mọi người đã biết các bước chính xác để ăn khoai lang nướng, mọi người nóng lòng muốn bóc vỏ ra ăn.
Ăn xong một miếng, mọi người lập tức kinh ngạc không nói lên được.
Món khoai lang nướng có thể được nhiều người già trẻ lớn bé thích ăn, nó có sự hấp dẫn riêng của mình.
Màu vàng giống như mật ong, vị ngọt dịu tan đều trong miệng, các vị ngọt bất đồng nhau ở trong miệng làm mọi người kinh ngạc mừng rõ, mọi người muốn dừng cũng không dừng lại được.
Dương Mễ Tuyết hưng phấn đến suýt khóc: “Nó vừa mềm, vừa ngọt, vừa thơm, tại sao trên thế giới lại có thứ ăn ngon như này? Đây là một món ăn ngon khác hoàn toàn với dâu tây, dưa hấu! Hu hu hu , tôi sắp nổ tung vì khoai lang nướng rồi!”
Ở trạng thái thực tế ảo, người xem được đồng bộ năm giác quan với chủ phòng, họ đã khóc vì thèm mùi vị của khoai lang nướng.
[Hu hu hu ăn ngon quá! Tôi van cầu mọi người nhanh chóng bán khoai lang đi, ví tiền tôi đã sớm đói khát rồi, tôi không nhịn được!]
[Tôi có một người bạn, tâm nguyện trước khi chết của cậu ấy là được ăn khoai lang nướng, tôi van cầu chủ phòng hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy!]
[Tôi chính là người bạn ấy! Tôi cầu xin trên phòng phát sóng trực tiếp!]
[Nói bậy, người bạn ấy là tôi!]
Trên khu bình luận đã xảy ra cuộc tranh luận “Người bạn sắp chết đấy là ai”, nhưng mà Sở Thu hay Dương Mễ Tuyết đều không có thời gian xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, người trước đang bận đút cho ấu tể ăn, người sau thì đang bạ ăn khoai lang nướng.
Hai chủ phòng nghiêm túc không quan tâm đến chuyện này, thì những người khác càng không quan tâm đến nó.
Từ Hân Hân vui vẻ đến mức lỗ tai và cái đuôi đều toát ra, Sử Trấn sau khi biến về hình người ăn rất cẩn thận, mỗi miếng anh ta phải thổi mấy lần, Diệp Chương vốn dĩ đã thích ăn ngọt,anh ta hạnh phúc đến mức suýt nữa lăn lộn trên mặt đất.
Giải Tử Thạch vùi đầu xuống chìm đắm ăn khoai lang, không ngẩng đầu lên tí nào cả, Cam Trần phấn khích đến mức quả cầu lửa cũng run run một chút.
Chỉ có Chu Tu Viễn, sau sự kinh ngạc ban đầu, anh ta yên lặng cầm một củ khoai lang khác đặt xuống bên cạnh đống lửa để nướng.
Là một cố vấn, luôn phải có tầm nhìn xa hơn người khác một chút, làm sao anh ta có thể hài lòng chỉ được ăn một củ?
Cam Trần nhanh chóng ăn hết khoai lang nướng, rồi đổi ca cho quân nhân dị năng hệ hỏa khác.
Từ lúc đầu đến giờ khống chế quả cầu lửa một cách ổn định lên hơi mệt mỏi, nên sẽ đổi ca cho quân nhân khác, cũng để cho họ nếm thử mùi vị của khoai lang nướng.
Sở Thu nhìn Cam Trần đang quyến luyến không muốn rời đi, rất nhanh anh ta đã bị các quân nhân khác của Quân đoàn vây quanh, mọi người đang nói chuyện sôi nổi, không cần nói nhiều cũng biết chủ đề trò chuyện của họ là khoai lang nướng.
Cô rất ngại khi để cho quân nhân của Quân đoàn số chín làm việc cả ngày mà chỉ ăn dịch dinh dưỡng, mấu chốt dịch dinh dưỡng vẫn là Quân đoàn số chín tự mang đến, tương đương có một nhóm người khỏe mạnh có dị năng cần cù chăm chỉ làm việc miễn phí cả ngày cho cô.
Đáng tiếc bởi vì hôm nay mọi người làm quá nhiều sản phẩm bằng trúc, nên Sở Thu phải thúc giục sinh trưởng nhiều cây trúc, rồi phải mở rộng diện tích trồng dâu tây và dưa hấu, sau đó lại dùng dị năng thúc giục sinh trưởng hai hàng khoai lang, nên bây giờ cô không còn nhiều dị năng, không có cách nào thúc giục đủ khoai lang cho tất cả mọi người ở đây ăn.
“Hôm nay không có nhiều khoai lang, nên tôi không có cách nào để cho tất cả mọi người ăn thử nó.”
Nghe được giọng điệu tiếc nuối của Sở Thu, Chu Tu Viễn hơi kinh ngạc, Sở Thu thực sự khác với những trồng trọt sư mà anh ta biết.
“Đây là chuyện bây giờ chúng ta không thể làm được, ngày sau sẽ có cơ hội.”
Chưa kể dị năng của Sở Thu không phải ở cấp bậc cao, số lượng thực vật tự nhiên có thể sinh ra cũng không nhiều, trên tàu tuần tra có hơn sáu trăm người, đây không phải con số mà cô có thể tùy tiện thúc giục thực vật tự nhiên luôn được.
Chính vì biết rõ tình hình, Chu Tu Viễn, Ngôn Tư Niên đều không đề xuất chia một ít thức ăn cho quân nhân của Quân đoàn số chín.
“Số lượng khoai lang không đủ, nếu thêm măng trúc vào, có lẽ có thể chia mỗi người một phần.” Sở Thu không biết hôm nay trong rừng trúc còn lại bao nhiêu măng, có đủ cho nhiều người ăn không, cô còn phải vào rừng kiểm tra một chút.
Chu Tu Viễn hơi ngạc nhiên: “Măng trúc có thể nướng ăn được?”
“Cái gì cũng có thể nướng.” Sở Thu nói ra câu kinh điển khi ăn nướng BBQ, nhưng không bổ sung thêm một một hạn chế, “Việc này đương nhiên phải có đủ gia vị mới làm được, bây giờ chúng ta chỉ có thể ăn hương vị nguyên bản thôi.”
Chu Tu Viễn: “Hương vị nguyên bản cũng không sao, có thể ăn được bọn họ đã vui vẻ rồi.”
Người dị năng hệ hỏa vừa mới đổi ban điên cuồng gật đầu, “Đúng là như vậy, ăn măng trúc sống cũng được, cảm ơn bà chủ Sở đã quan tâm đến mọi người!”
Mùi vị của măng sống hơi bình thường, ăn không ngon bằng măng nướng, Sơ Thu không nói gì thêm, cô để cho mọi người ăn thử.
“Nướng xong chỉ cần bóc vỏ ngoài là ăn được, rất tiện lợi, làm phiền Thượng tá Chu nói cho bọn họ biết.”
Chu Tu Viễn gật đầu, anh ta mở quang não ra, nhắn tin cho những người khác: [Bà chủ Sở mời mọi người ăn khoai lang nướng và măng trúc nướng, tự mình ra lấy rồi nướng, nướng xong bóc vỏ ngoài ra ăn.]
Các quân nhân: !!!
“Cảm ơn bà chủ Sở!” Năm trăm người đồng thanh trả lời, hiệu quả này giống như tiếng sấm, vang dội xung quanh chỗ này.
Sở Thu lắc đầu một cái, cô cúi đầu thì thấy cục lông nhỏ đang nhìn rừng trúc ở phía xa đằng kia, “Bánh Trôi cũng muốn ăn măng nướng?”
Gấu Trúc muốn ăn măng là chuyện bình thường, nhưng Ngôn Tư Niên vẫn lắc đầu một cái.
Sở Thu cảm thấy mình có thể có vấn đề ở chỗ nào đó, nếu không thì làm sao cô có thể đoán được ý nghĩ của ấu tể gấu trúc thông qua động tác lắc đầu của nó?
“Bánh Trôi, có phải nhóc lo lắng không đủ măng trúc, muốn phần cho người khác ăn?”
Ngôn Tư Niên: !!!
Cô có thể đoán được anh nghĩ gì? Đôi mắt nhỏ, đang mở thật to.