Thấy hai người hỏa thân biến về hình thú câu dẫn và quyến rũ cô, Chu Tu Viễn và Ngôn Tư Niên thoải mái nhìn màn trình diễn này, nhưng ngược lại Cam Trần đang đứng bên cạnh làm công cụ người nhóm lửa, đột nhiên nảy ra một số ý tưởng.
Có có một củ khoai lang nướng làm sao đủ? Nếu anh ta ôm bắp đùi bà chủ Sở, có phải sau này anh ta sẽ được bao trọn gói trái cây giống Giải Tử Thạch không?
Cho dù chỉ đóng quân ở Lam Tinh trong khoảng thời gian này, như vậy cũng được! Anh ta không tham lam!
Đáng thương Giải Tử Thạch dù hai mươi năm tuổi vẫn là một con sói độc thân, anh ta sẽ không học kỹ năng mê hoặc của Từ Hân Hân, cũng không có dũng khí cởi hết quà áo biến thành sói ở trước mặt mọi người, làm cho anh ta suy nghĩ mãi.
Đột nhiên, anh ta nhớ lúc còn ở trên phi thuyền, ánh mắt Sở Thu hình như nhìn lên đôi tai sói của mình, trong lòng anh ta nảy ra một ý tưởng, thả đôi tai sói của mình ra.
“Bà chủ, tôi...” Giải Tử Thạch lắc lắc đôi tai sói, đúng như dự đoán, anh ta thấy ánh mắt Sở Thu nhìn về phía trên, trong lòng khẽ mỉm cười, bày tỏ yêu cầu, “Tôi cũng muốn ăn.”
Lần này, áp lực dồn hết lên người Diệp Chương.
Làm một người đàng hoàng, anh ta không thể bắt chước hành động của bốn vị đồng nghiệp trên, anh ta suy nghĩ đến mức mặt đỏ bừng cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Bản thân thực sự không có kỹ năng, nên Diệp Chương bế cục lông nhỏ đang xem chuyện vui này lên, nhét vào trong ngực Sở Thu, “Bà chủ, đây cũng là gấu, gấu thích ăn đồ ngọt.”
Ngôn Tư Niên bất ngờ không kịp đề phòng: “...”
Sở Thu thật sự không nghĩ đến sẽ có chuyện này: “...”
Một người một ấu tể nhìn nhau một lúc, quyết định bỏ qua chuyện này.
“Được rồi.” Sở Thu cười nói, “Để thỏa mãn mọi người, ngày mai chúng ta làm đường.”
“Vâng!” Tiếng hoan hô của mọi người trùng khớp với lời bình luận của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Quá tuyệt vời! Làm đường!]
[Sở Thu biết làm kẹo đường luôn? Đỉnh thật sự!]
[Làm đường có khó đâu? Khó khăn chỉ là do không có đủ thực vật tự nhiên để làm đường.]
[Tôi đã mua đường được làm từ thực vật biến dị, mùi vị đó thật sự, ăn xuống một miếng, đến bây giờ mùi vị đó vẫn ở trong miệng tôi, ọe --]
Chu Tu Viễn lật củ khoai lang lại, nụ cười trên môi anh ta càng đậm.
Quát sát từ nãy đến giờ, Sở Thu là một người cuồng lông, nhưng cô không phải là một người cuồng lông không có hạn cuối, vì vậy chắc là cô đã định làm món ăn mới, đúng lúc gặp phải mấy người này nũng nịu lăn lộn đòi ăn, nên cô chỉ ngồi đợi xem.
Mà cơ hội này, là do bản thân anh ta đưa đến.
Anh ta không biết nên cảm khái đầu óc Sở Thu hoạt động quá nhanh, hay ngạc nhiên với các loại thực vật phong phú mà Sở Thu có trong hộp sắt.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có một người bạn hợp tác xuất sắc như vậy, cũng là chuyện may mắn cho anh ta.
Mùi hương ngọt ngào của khoai lang nướng lan tỏa mạnh mẽ ra xung quanh, trong không khí giống như có một chút ngọt ngào, khiến cho những quân nhân dáo dác ngó xung quanh giống như mấy con chuột túi.
Sở Thu nhéo nhéo khoai lang nướng, thấy bên ngoài đã hơi mềm, “Nướng xong rồi.”
Mọi người nhìn thấy bên ngoài củ khoai lang nướng đen thùi lùi, trong lòng đã nghĩ “Có thể ăn không ngon”, nhưng không muốn lãng phí thực vật tự nhiên quý hiếm mà bọn họ đã đợi lâu để ăn, nhưng họ không biết lên ăn như nào.
Có lẽ các quý tộc ở Liên Bang cảm thấy khoai lang nướng không đủ cao cấp, nên trên tinh võng không có bức ảnh nào giống như này.
Có người đã từ bỏ tìm kiếm hình ảnh, đi tìm kiếm cách ăn chúng.
Trước khi họ tìm ra kết quả, Sở Thu đã làm mẫu, cô dùng một chiếc đũa trúc sạch chọc vào củ khoai lang nướng, rồi lại dùng một đôi đũa trúc khác hoàn thành công việc bóc vỏ khoai lang, sau đó cô thổi hai cái rồi đưa đến miệng cục lông nhỏ.
“Bánh Trôi, nhóc ăn thử xem, nó hơi nóng, phải thổi một cái mới ăn được.”
Ngôn Tư Niên lại bị đút ăn: “...”
Sở Thu càng đối xử tốt với anh, trong lòng anh càng đau khổ, anh luôn cảm thấy nếu lừa dối Sở Thu thì anh sẽ không nhận được sự quan tâm thuộc về mình.
Nhưng anh thật sự được quan tâm, thậm chí cô còn quan tâm sợ anh bị bỏng, trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn, nhưng tâm tình cũng rất phúc tạp.
Thiếu tướng Ngôn Tư Niên người dù có bị chặt xương hay vỡ nội tạng cũng không có biểu hiện gì, nay lại thò cái đầu nhỏ ra, nghe lời thổi “phù phù” hai cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Sở Thu: Có thể ăn được chưa?
Sở Thu mỉm cười nói: “Có thể, ăn được rồi.”
Lúc này Ngôn Tư Niên mới há miệng cắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng “Hô” “Hô”, nhưng vẫn chưa nuốt nó xuống.
“Còn nóng sao?" Sở Thu cắn một miếng tại chỗ Ngôn Tư Niên vừa cắn, “Không sao đâu, có thể lưỡi Bánh Trôi giống lưỡi mèo, hơi sợ nóng, vậy nhóc đợi một chút.”
Ngôn Tư Niên: !!!
Cả người anh hoàn toàn choáng váng, trong lòng chỉ nghĩ được một câu: Cô cô cô cô ăn chỗ anh vừa ăn!
Chu Tu Viễn chán ghét quay mặt đi, bản thân chưa ăn khoai lang nướng, anh ta đã ăn no rồi.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy để Ngôn Tư Niên giả vờ làm ấu tể để dưỡng thương là một ý kiến hay, nhưng bây giờ trong đầu anh ta hiện ra một câu hỏi mới: Tại sao anh ta không tự mình giả vờ nhỉ?
**
Tác giả muốn nói:
Chu Tu Viễn: Tôi không đến để phá vỡ gia đình này, tôi đến đây để gia nhập gia đình này.