Kể từ khi biết Bánh Trôi là ấu tể thú nhân, thái độ của Sở Thu lập tức thay đổi, từ “Nuông chiều là tốt” chuyển thành “Chăm sóc bé lông xù”.
Cô không phải loại người tràn đầy tình thương của mẹ, tình cảm của cô với trẻ con chỉ ở mức bình thường thôi, nhưng Bánh Trôi là ấu tể gấu trúc!
Cô rất thích xem hoạt hình về gấu trúc được nhân cách hóa, càng đừng nói đây là một ấu tể gấu trúc có thể biến thành trẻ con, chỉ hơi đáng tiếc – đây là con của người khác.
Nướng khoai lang mất một khoảng thời gian, mọi người ngồi xung quanh đống lửa, vừa ăn dâu tây dưa hấu vừa trò chuyện, đồng thời còn chú ý thời gian lật khoai lang sao cho chín đều, trông rất nhàn nhã và vui vẻ.
Chu Tu Viễn nhìn mọi người xung quanh đang ăn dâu tây, dưa hấu, còn có mùi hương khoai lang nướng thoang thoảng ở trước mặt, anh ta hâm mộ thở dài nói: “Đây nhất định là cuộc sống của các thần tiên trong quá khứ.”
Sở Thu: “...”
Cô muốn mở một cuộc nói chuyện hợp lý về chủ đề “Thật sự không có thần tiên”, nhưng cô ngẩng đầu lên thì thấy đám người Dương Mễ Tuyết gật đầu giống như con gà mổ thóc, ngay cả Cam Trần dị năng hệ hỏa bị phần thưởng khoai lang nướng hấp dẫn đến đây cũng ủng hộ tỏ vẻ “Cố vấn nói đúng!” , trong nháy mắt cô không có hứng thú tranh luận.
Có lẽ họ cũng không tin thần tiên có thật, họ chỉ muốn dùng “Cuộc sống thần tiên” để hình dung niềm hạnh phúc khi được ăn nhiều thực vật tự nhiên.
Tuy nhiên, Sở Thu có thể hiểu được, nhưng cô thấy mình không có chút cảm giác nào, trong lòng cô còn hơi chua xót.
Chỉ là ăn sống mà họ đã cảm thấy hạnh phúc, chờ khi cô làm ra nhiều món ăn ở quê nhà, chẳng phải họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt à?
Ừm, được rồi, dù sao cô cũng muốn dùng kế hoạch ăn uống để dụ dỗ cố vấn quân sự ở lại đây.
“Không đến nỗi.” Sở Thu nói chuyện với giọng điệu bình thường, “Đây chỉ là khoai lang thôi, tôi có thể làm bánh khoai lang, khoai lang thái sợi, khoai lang nướng pho mai cho anh.”
Chu Tu Viễn, Ngôn Tư Niên nghe được câu này đều sửng sốt, những người khác ngơ ngác nhìn Sở Thu, trong khi Dương Mễ Tuyết đã nhanh nhẹn lên tinh võng tìm kiếm hình ảnh, làm như vậy có lợi ích gì? Cô ấy muốn xem bức ảnh có sẵn để thỏa mãn cơn thèm của mình!
Khi người dân Lam Tinh mới di cư đến tinh vực Tiên Nữ, vẫn còn rất nhiều thực vật, còn sót lại một số công thức nấu ăn và ảnh chụp.
Trong ba món ăn vừa nói chỉ có khoai lang nướng pho mai là không có ảnh chụp, có lẽ do làm pho mai không tiện, bánh khoai lang rất giống bánh bột mì tròn, thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của khoai lang, cảm giác không đủ để cô ấy thỏa mãn cơn thèm, trong khi món khoai lang thái sợi thì đơn giản hơn nhiều.
Khoai lang cắt thành từng miếng có thể nhận ra ngay, còn có một chút đường kéo dài thành sợi, bởi vì một số quý tộc thích món ngọt này, nên trên tinh võng có rất nhiều hình ảnh và video rõ ràng.
Chỉ cần nhìn chỗ đường kéo thành sợi kia, cô ấy đã không kìm chế được chảy ra nước miếng, giống như đã nếm được vị ngọt khiến mình hạnh phúc.
Thực tế đã chứng minh, nhìn hình ảnh đồ ăn ngon căn bản không thể giảm bớt cơn thèm, ngược lại, nó càng khiến cô ấy thèm ăn hơn!
Dương Mễ Tuyết còn lôi kéo những người khác thèm ăn giống mình, bởi vì cô ấy đặc biệt “Tốt bụng” chuyển quang não sang chế độ công khai, chia sẻ cho tất cả mọi người.
“Này...” Dương Mễ Tuyết hâm mộ đến mức nước mắt chảy từ khóe miệng xuống, cô ấy không còn quan tâm đến hình ảnh chủ phòng xinh đẹp của mình nữa, chỉ thiếu ôm đùi Sở Thu nũng nịu lăn lộn, “Bà chủ, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn thật nhiều!”
Biết rằng mình làm nũng cũng vô ích, Dương Mễ Tuyết vội vàng nháy mắt với những đồng nghiệp khác: Mọi người còn đứng đó làm gì? Có thể ăn được khoai lang thái sợi, thì phải nhìn mọi người có thể làm bà chủ đồng ý không!
Bốn người nhìn hình ảnh khoai lang thái sợi vẫn còn lơ lửng ở giữa không trung, từng sợi đường ẩm ướt trong suốt như pha lê, những miếng khoai lang bọc đường, giống như mỹ nhân xinh đẹp đang vẫy tay mời họ.
Chuyện này mà mấy người không động lòng, mấy người có phải là thú nhân không?
Từ Hân Hân không chút do dự khuất phục du͙© vọиɠ của mình: “Bà chủ, tôi cũng muốn ăn.”
Đôi mắt hẹp dài của cáo do tủi thân mà trở nên tròn xoe ướt đẫm, cái miệng nhỏ nhắn đáng thương mím lại, phát huy hết khả năng mê hoặc của tộc cáo.
Sử Trấn, Giải Tử Thạch, Diệp Chương: !!!
Chết tiệt, cô ấy mở đầu bằng chiêu thức cao như vậy, giờ ba người bọn họ phải làm như nào?
Con ngươi Sử Trấn chuyển một cái, anh a biến thành hình thú ngay tại chỗ, một con mèo bạc lông ngắn xinh đẹp đang bước từng bước chân mèo quyến rũ, từ từ đi đến gần Sở Thu.
“Mèo muốn ăn - meow ~” Con mèo to xinh đẹp kêu meow meow, đi vòng quanh chân Sở Thu, cái đuôi to như có như không chạm vào bắp chân của Sở Thu, thể hiện đầy đủ tích cách như gần như xa của tộc mèo.
Giải Tử Thach, Diệp Chương: “...”
Hai người thật sự không nói võ đức!
Sau khi tận hưởng sự mê hoặc của cáo, sự quyến rũ của mèo, nụ cười trên môi của Sở Thu chưa biến mất.
Cô đã biết được sức mạnh của đồ ăn, cô nhàn nhã nhìn Giải Tử Thạch và Diệp Chương, cô chỉ xem một chút bọn họ có thể làm được gì.