Ngôn Tư Niên hoàn toàn không có kĩ năng diễn xuất, nên hai người đã đoán được một ngày họ sẽ bị phát hiện, trên tàu tuần tra họ đã nói về chủ đề này, nhưng không nghĩ đến…Chưa đầy một ngày đã bị phát hiện.
Cậu thật vô dụng.
Chu Tu Viễn hơi chê trách nhìn về phía bạn tốt, rồi sau đó không do dự thừa nhận: “Đúng vậy.”
Thay vì giữ bí mật tiếp, rồi một ngày nào đó bị bại lộ, không bằng trực tiếp nói rõ thân phận thú nhân, điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho hành động hàng ngày của Ngôn Tư Niên.
Trong lòng Sở Thu đã có câu trả lời, nên cô không ngạc nhiên mấy, chính là… “Vậy anh để tôi nuôi nhóc con, sẽ không có việc gì à?”
Tay Chu Tu Viễn tạo hành động “Không có việc gì” , anh ta nói tiếp: “Lúc tôi mang Bánh Trôi về tàu tuần tra, tôi đã liên lạc với cha mẹ cậu nhóc rồi. Vì Quân đoàn số chín, ông ấy đồng ý.”
Dù đã có sự đồng ý của người lớn, nhưng Sở Thu vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Cô tưởng mình đang nuôi một con vật bình thường, không nghĩ tới đó là thú nhân, cô không thể cướp con người ta được? Đã thế còn được ghi vào hợp đồng.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút bối rối của Sở Thu, Chu Tu Viễn đã đoán được cô đang nghĩ gì, anh ta vội nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, tình huống trong nhà họ…Bình thường họ không ăn được thực vật tự nhiên, bây giờ có thể vui vẻ ở bên cạnh cô ăn uống, cha nhóc con đã rất vui rồi.”
Rốt cuộc, thực vật tự nhiên có thể làm giảm chứng cáu kỉnh.
Bởi vì đang phát sóng trực tiếp, nên chuyện này không thể nói quá rõ ràng, nhưng Sở Thu đã hiểu được hàm ý.
Hầu như tất cả mọi người trong tộc thú nhân đều có thể thức tỉnh dị năng, khả năng cao đến đáng sợ, nhưng nó có tác dụng phụ đi kèm: Chứng cáu kỉnh.
Đây là một loại bệnh có khả năng phát bệnh tăng theo tuổi tác, người mắc bệnh trở lên cáu kỉnh, hung hãn, điên cuồng, khát máu, trường hợp nặng sẽ mất lý trí, hoàn toàn bị bản năng của dã thú chi phối.
Điều làm Sở Thu cảm thấy kì lạ, loại bệnh này lúc trẻ sẽ không có dấu hiệu, nhưng sau mười năm tuổi sẽ dễ dàng phát bệnh, quân nhân có xác suất mắc bệnh cao nhất, nghe nói do vì chiến đấu với trùng tộc trong một khoảng thời gian dài, ở chiến trường chịu quá nhiều phóng xạ trùng tộc.
Lý do cụ thể hơn không được nói rõ ràng trên tinh võng, cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn Chu Tu Viễn và những người khác không giống người đang mắc bệnh.
Cô không biết bên trong có bí mật gì không.
“Tạm thời cứ làm như vậy đi.” Sở Thu cầm móng vuốt nhỏ của Bánh Trôi, cô dạy anh từng bước nắm dây khoai lang, “Chỉ cần cầm một ít dây khoai lang dễ gãy, cầm thêm một ít chỗ này, nắm xuống bên dưới một chút, rồi kéo lên. Đến, Bánh Trôi, nhóc làm thử xem.”
Ngôn Tư Niên học rất nhanh, anh đã biến thành hình người từ rất sớm, thoát khỏi hình dạng ấu tể bất tiện, cho dù ở trên chiến trường bị trọng thương biến về hình dạng ấu tể, nằm trong khoang chữa bệnh mấy giờ, dùng một ít dịch hồi phục là có thể khỏe lại.
Nói đơn giản: Anh không quen trong hình dạng ấu tể, chứ đừng nói đến việc sử dụng móng vuốt của mình một cách thuần thục.
“Ừ.” Anh trả lời, giẫm chân lên, cái mông nhấc lên, rút móng vuốt ra, khoai lang cùng với bùn đất đều bị kéo ra.
Trong phút chốc, ánh mắt ti hí của cục lông đen trắng sáng lên như những ngôi sao nhỏ.
Anh chọn một củ khoai lang to nhất, thu hồi móng vuốt, dùng miếng thịt dưới móng vuốt sạch bùn đất, cầm một củ khoai lang sạch sẽ đưa cho Sở Thu.
“Cho chị?” Sở Thu kinh ngạc.
Ngôn Tư Niên gật đầu: “Ừ.”
“Cảm ơn, đợi một chút rồi chị nướng khoai lang cho nhóc ăn.” Sở Thu nhân củ khoai lang, cô xoa đầu và lỗ tai của cục lông nhỏ, xoa đến khi Ngôn Tư Niên xoay người định chạy trốn, thì lúc này Sở Thu mới dừng tay, anh không chạy trốn nữa.
Chu Tu Viễn thính tai nghe được từ mấu chốt, anh ta nghiêng đầu quan tâm hỏi: “Khoai lang nướng? Có phần của tôi không?”
Sở Thu: “Chắc chắn có.”
Cô vẫy tay với đám người Dương Mễ Tuyết, “Tới giúp đỡ, rửa sạch sẽ khoai lang, lau khô, sau đó đi tìm…mấy người dị năng hệ hỏa, nói với họ phần thưởng là khoai lang nướng.”
Hàng ngày người dân Liên Bang đều sử dụng dịch dinh dưỡng và năng lượng khối vuông, không cần nấu nướng, không có phòng bếp, nên không có dụng cụ làm bếp.
Ở đây không có củi khô thích hợp để đốt lửa, chỉ có thể dùng dị năng hệ hỏa làm lửa đốt, hy vọng các quân nhân có thể điều khiển chính xác ngọn lửa?
Mười phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ.
Đám người Dương Mễ Tuyết, Sử Trấn, Chu Tu Viễn đã ngồi thành một vòng, ở giữa là một quả cầu lửa được thành từ dị năng hệ hỏa đang bốc cháy.
Sở Thu hướng dẫn mọi người đặt khoai lang bên cạnh quả cầu lửa, “Đừng cho vào trong lửa, sẽ dễ bị cháy thành than.”
Sau đó cô tóm lấy cục lông nhỏ đang cầm củ khoai lang đi đến gần đống lửa, “Bánh Trôi, nhóc đừng đi đến gần quá, cẩn thận không lông cháy hết sẽ biến thành một cục trụi lông đấy.”
Ngôn Tư Niên: “…”
Chu Tu Viễn: “Phì.”
**
Tác giả muốn nói:
Ngôn Tư Niên: Tôi vẫn không biết tại sao nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa cạch mặt người bạn thân này.
[Cầm củ khoai lang với khuôn mặt không cảm xúc.]