Cục lông đen trắng vừa đặt chân xuống đất, đã bị Sở Thu bế lên, “Mập?”
Cô dùng hai tay mò mẫm xoa vòng eo mà cục lông nhỏ không nhìn thấy được, cô ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là hơi gầy sao?”
Ngôn Tư Niên, người đang định ngăn cản hành động đang làm của Sở Thu: ?
Thân hình của anh đúng là không liên quan đến “Mập”, nhưng hình như cũng không liên quan đến từ “Hơi gầy” đúng không?
Nhưng giọng nói và vẻ mặt của Sở Thu trông rất chân thành, tự nhiên, thạ chí còn hơi nghiêm túc, khiến anh đột nhiên có chút nghi ngờ về thân hình của mình.
Hay, anh thật sự gầy? Dù sao từ nhỏ đến lớn anh chưa nhìn thấy mấy con ấu tể gấu trúc mập, nên anh không tìm được nhiều ấu tể để so sánh.
“Gầy? Còn hơi gầy?” Chu Tu Viễn kinh ngạc, giọng điệu kinh càng ngày càng to.
Sở Thu nhướng mày: Chuyện này có vấn đề gì à?
Chu Tu Viễn: “…” Đây là cuồng lông đến mức độ mấy rồi, thì mới có thể đeo kính có bộ lọc cấp mười rồi trợn mắt nói dối như này?
Sở Thu không để ý đến Chu Tu Viễn nữa, cô ôm cục lông nhỏ hơi gầy đi ra ruộng.
Các quân nhân của Quân đoàn số chín đang chăm chỉ làm việc, nhìn thấy cô đi đến còn chủ động hỏi: “Bà chủ Sở, cô có cần giúp đỡ không?”
“Tôi không cần, mọi người làm việc của mình đi.” Sở Thu chọn hai hàng đất trống cạnh cây dâu tây, cách một đoạn đào một hố, lần lượt trồng hạt giống khoai lang xuống, sau đó cô bắt đầu thúc giục sinh trưởng nó.
Dây khoai lang đang phát triển như bạch tuộc vươn tám đuôi ra phía ngoài, nếu muốn mở rộng số lượng để trồng, thì bây giờ có thể cắt dây khoai lang xuống, rồi áp dụng phương pháp giâm cành để trồng.
Sở Thu cắt bỏ một phần dây khoai lang, giữ lại để trồng đợt sau, rồi cô khống chế dị năng hệ mộc ở rễ cây tiếp tục thúc dục sinh trưởng.
Vì khoai lang nướng thường có kích thước thon gọn, nên cô cố ý khống chế để khoai lang không phát triển quá lớn, tránh cho việc nướng không đều, bên ngoài chín nhưng bên trong vẫn còn sống.
Công việc này nghe có vẻ giống như điều khiển cây trúc phát triển dày và to lớn hơn, nhưng thực tế để có thể khống chế củ khoai lang có kích thước không quá to, trình độ khó khăn giống như việc làm một củ khoai lang to phát triển thành hình trái tim vậy.
Phía trước vẫn thất bại, may mắn sau lần thứ ba đã thành công.
“Hù –“ Sở Thu thở ra một hơi thật sâu.
Chu Tu Viễn đã đứng đợi ở bên cạnh một lúc, anh ta nhìn thấy cảnh này là biết tối nay sẽ có khoai lang để ăn.
“Bây giờ có thể rút ra được không?”
Sở Thu: “Có thể, nếu muốn anh có thể rút nó ra...”
Cô còn chưa kịp nói chữ “Ngoài”, thì Chu Tu Viễn đã dùng hai tay cầm dây khoai lang, anh ta dùng một lực, rút ra được một chuỗi dài khoai lang.
“Wow-“ Dương Mễ Tuyết bị người xem trong phòng phát sóng trực tiếp gọi đến đây, khi đến đây đã nhìn thấy nhiều trái cây như vậy, cô ấy không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Chu Tu Viễn hái từng củ khoai lang ra khỏi dây khoai lang, anh ta vuốt hết đất và rễ cây ra, xếp một hàng ngay ngắn giống như quân nhân đang xếp hàng chờ kiểm tra, thoạt nhìn có vẻ như một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cảm giác thu hoạch này làm người khác không thể dừng lại được, anh ta chuyển tầm mắt về mảnh đất trồng khoai lang vẫn chưa nhổ ra, bắt đầu muốn làm tiếp.
Ngôn Tư Niên quan sát toàn bộ quá trình, móng vuốt nắm không khí, giống như đang nắm một củ khoai lang, anh quay đầu nhìn Sở Thu, trong mắt như đang viết: Tôi cũng muốn rút nó ra!
Sở Thu: …?
Ảo giác à? Hình như cô thật sự hiểu được ấu tể gấu trúc muốn làm gì?
Vốn dĩ những củ khoai lang này đã thu hoạch được, ai muốn rút ra cũng không khác nhau mấy, Sở Thu lựa chọn để mặc cho họ: “Bánh Trôi muốn chơi cái này? Nhóc chơi đi.”
Cục lông đen trắng dựng thẳng thân trên, thở phì phò dùng hai chân ngắn củn đi mấy bước về phía trước, dùng móng vuốt đen thùi lùi của mình nắm chặt lá khoai lang màu xanh, dùng sức “Ừ” một tiếng rồi rút ra…
Không có gì.
Cục lông nhỏ cúi đầu nhìn mấy chiếc lá khoai lang vương vãi trên chân mình, sau đó nhìn phần lớn lá khoai lang còn ở trong đất, anh không nói lên lời, còn cảm thấy hơi mơ hồ.
Việc rút dây khoai lang này, tại sao Chu Tu Viễn làm được, còn anh thì không được?
Ha ha ha… Sở Thu không nhịn được bật cười.
Bánh Trôi rõ ràng không thành thạo dụng móng vuốt của mình để làm những động tác tinh tế như này.
Dây khoai lang không giống măng trúc, cái trước giòn mềm, dùng móng tay có thể dễ dàng cắt gãy, nếu cầm sai số lượng hoặc không đúng vị trí thì nó sẽ dễ gãy hơn, mà cái sau thì chỉ cần dùng sức rút ra là được.
“Ha ha ha…” Thấy bạn thân mình đang đứng đó nghi ngờ bản thân, Chu Tu Viễn xứng đáng với danh hiệu bạn thân, anh ta cười nhạo bạn mình không thương tiếc.
Không những vậy, anh ta còn lùi về phía sau một bước, làm động tác “Mời xem”, phía sau là những củ khoai lang vừa rút ra được xếp ngay ngắn từng hàng trên mặt đất, giống như đang mời Thiếu tướng Ngôn xem xét.
Ngôn Tư Niên: “…”
Nhiều năm qua, thỉnh thoảng anh cũng tự hỏi kiếp trước mình đã làm việc ác tày trời gì, mà đời này anh lại có một người bạn thân từ bé như này?
Động tác cười nhạo rõ ràng của Chu Tu Viễn, khiến Ngôn Tư Niên im lặng không nói được câu nào, chuyện này cũng làm Sở Thu nghi ngờ.
Có không ít người nuôi thú cưng, thật sự sẽ cười nhạo mấy hành động của mào con nhà mình? Cô không xác định được Chu Tu Viễn có phải người như vậy không, nhưng biểu hiện bị đả kích của Bánh Trôi khiến cô cau mày.
Bình thường ấu tể gấu trúc sẽ thông minh như vậy? Hay đây là một ấu thể thú nhân?
Đáp án này có liên đến cánh nuôi Bánh Trôi sau này và các món Bánh Trôi sẽ ăn được, Sở Thu cảm thấy cô cần phải biết rõ vấn đề này, cô trực tiếp hỏi Chu Tu Viễn: “Bánh Trôi là ấu tể thú nhân à?”
Chu Tu Viễn: !
Ngôn Tư Niên: !