Chương 26: Người đẹp cố vấn 1

Lúc này, Ngôn Tư Niên còn không biết bạn thân đã nhìn thấy anh trong phòng phát sóng trực tiếp của Dương Mễ Tuyết, bây giờ đang cầm đao đến đây tìm anh.

Anh không hề cảm nhận được chút cảm giác nguy hiểm nào cả, anh ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Sở Thu, nhìn cô dùng dị năng hệ mộc thúc giục sinh trưởng cây trúc, nhìn những người khác đang sờ soạng làm bàn ghế trúc.

Có quá nhiều hình ảnh bàn ghế trúc trên tinh võng, Từ Hân Hân và những người khác không biết nên chọn cái nào.

“Cái bàn trúc này là từ các cành trúc chẻ dài ra rồi ghép lại với nhau, có dùng thêm keo dính không?”

“Không được, cái này xấu quá, tôi không thể chấp nhận được.”

“Thật sự có người sử dụng bàn ghế kì lạ như này à?”

“Chúng ta nên làm ghế theo kích cỡ con người hay hình thú?”

Sau mười phút bàn bạc luyên thuyên, cuối cùng tất cả bọn họ chọn được một chiếc bàn trúc, sau đó bắt đầu chọn cây trúc, đo đạc và bắt tay vào làm.

Ngôn Tư Niên: “...”

Hiệu suất làm việc dong dài như này, thật sự làm người xem sốt ruột, anh hận không thể trực tiếp chạy ra thay bọn họ rồi nhanh chóng làm xong việc.

Đáng tiếc, hiện tại anh là gấu trúc khổng lồ, cây trúc cũng nằm trong thực đơn ăn uống của anh, nếu anh đến gần hơn một chút, đám người Giải Tử Thạch sẽ nghĩ rằng anh muốn ăn cây trúc, ánh mắt bọn họ nhìn anh hơi phòng bị - Sở Thu không để cho anh ăn măng trúc hoặc cây trúc.

Nếu anh bỏ qua sự phòng bị này và đến gần hơn, Sở Thu sẽ tạm thời dừng công việc thúc giục sinh trưởng cây trúc, rồi đưa anh về trước.

Ngôn Tư Niên bị ép ngồi ở trên đùi Sở Thu: “...” Anh không dám động, anh không dám cử động chút nào.

Bên kia.

Không cần phải lên núi xuống biển để tìm Ngôn Tư Niên đang trọng thương, bất tỉnh mất ý thức, không thể nào nhắn tin báo, bây giờ họ chỉ cần tìm nhóm Sở Thu là có thể tìm được Ngôn Tư Niên, điều này giúp họ tiết kiệm được rất nhiều công việc.

Chu Tu Viễn cho người tuần tra trên tàu xác định vị trí nhóm người Sở Thu qua quang não, rồi lập tức phái một phi thuyền nhỏ xuống.

Anh ta hiểu rõ Ngôn Tư Niên, khi không thể sử dụng Ngân Dực và quang não, anh không chắc chắn mình đang ở đâu, anh nhất định sẽ không tiết lộ thân phận thật của mình, mà sẽ yên lặng giả vờ thành một con ấu tể gấu trúc rồi lặng lẽ theo dõi tình hình.

Trong trường hợp này, anh ta sẽ không nói thẳng ra.

Nếu lựa chọn để người khác đến đó sau khi gặp mặt phải nói đúng những gì anh ta muốn nói, Chu Tu Viễn cảm thấy thay vì như vậy, thì tốt nhất anh ta tự đi, lúc đó còn có thể quan sát tình hình rồi nói.

Hơn nữa anh ta cũng cảm thấy hứng thú với Sở Thu.

Tại sao một người có lý lịch sạch sẽ, quang não còn dùng loại cũ từ mười năm năm trước, tại sao lại lựa chọn thừa kế Lam Tinh? Ai cho cô dũng khí? Chỉ vì cô là một trồng trọt sư hoang dại?

Ngôn Tư Niên và Giải Tử Thạch lần lượt phát hiện ra phi thuyền nhỏ đang tiến lại gần chỗ này, đồng thời cũng nhìn thấy kí hiệu của Quân đoàn số chín trên phi thuyền: Hoa văn trúc màu xanh đậm.

Giải Tử Thạch: “Bà chủ, đó là phi thuyền của Quân đoàn số chín.”

“Quân đoàn số chín đến đây làm gì?” Sở Thu hỏi.

Giải Tử Thạch: “Không biết.”

Ngôn Tư Niên yên lặng trả lời trong lòng: Tìm tôi.

Không biết mục đích đến đây của đối phương, Sở Thu im lặng chờ đợi, Giải Tử Thạch đứng ở bên cạnh cô.

Dương Mễ Tuyết không xác định mình có tiếp tục mở phòng phát sóng trực tiếp nữa không? Nhưng người khác cũng hơi bất an.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã rất phấn khích.

[Tôi không ngờ khi xem phát sóng trực tiếp, bản thân có thể nhìn thấy người của Quân đoàn số chín!]

[Không phải Quân đoàn số chín đang đóng quân ở biên giới sao? Thương Lam Tinh Hệ cách Ngân Hà Tinh Hệ xa như vậy, làm sao họ có thể đến đây?]

[Tôi chỉ muốn biết ai sẽ đến đây.]

[Tôi muốn nhìn thấy người đẹp cố vấn, đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ.]

Bình luận cuối cùng vừa chạy qua màn hình, ngay sau đó, người xem đã nhìn thấy Chu Tu Viễn bước từ trên phi thuyền xuống.

Quân phục màu đen khiến màu da trắng của anh ta càng trắng bệch, thậm chí hơi tái nhợt, một chiếc thắt lưng rộng bằng ngón tay đang siết chặt vòng eo thon gọn, găng tay quân đội màu trắng như tuyết đang che khóe miệng đang phát ra tiếng ho khan, đập vào mắt chính là vẻ đẹp yếu đuối của cố vấn.

Trong phút chốc, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp chìm trong tiếng la hét.

[Aaaaaaaaaa]

[Aaaa người đẹp cố vấn xuất hiện rồi!]

[555 người đẹp Chu đến đây, chắc Thiếu tướng Ngôn sắp xuất hiện rồi sao?]

[Đoán mò: Thiếu tướng Ngôn cũng đến!]

Chu Tu Viễn đi thẳng đến trước mặt Sở Thu, trên môi anh ta nở nụ cười, chào theo cách quân đội, “Chào cô, tôi Chu Tu Viễn cấp dưới của Thiếu tướng Ngôn Tư Niên của Quân đoàn số chín.”

Sở Thu: “Chào anh, tôi tên là Sở Thu.”

Chu Tu Viễn liếc nhìn Giải Tử Thạch một cái, nụ cười không thay đổi nói với cô: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Sở Thu nghiêng người: “Mời anh.”

Hiện tại cô vẫn chưa biết Quân đoàn số chín đến đây để làm gì, là địch hay bạn, cô không thể nào đi lên phi thuyền của Quân đoàn số chín trò chuyện, mà nhà trúc chưa xây xong, nếu mời Chu Tu Viễn lên xe ngủ của bọn cô nói chuyện cũng không tiện, nên Sở Thu lựa chọn rừng trúc.

Dương Mễ Tuyết tự giác để robot ong mật nhỏ ở bên cạnh mình, kể cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có yêu cầu như nào, cô ấy cũng chỉ để máy quay hướng về chiếc bàn trúc. Giải Tử Thạch đứng một mình canh giữ con đường đi đến rừng trúc, không cho ai đến gần.

Sở Thu đi phía trước dẫn đường, Chu Tu Viễn đi theo sau, vốn dĩ chỉ có tiếng bước chân của hai người, nhưng ở giữa lại truyền đến tiếng xào xạc làm nó không hài hòa lắm – cục lông nhỏ đen trắng đang nghịch ngợm đi theo.

Sở Thu hỏi Chu Tu Viễn: “Nếu nó đi theo có làm phiền anh không?”

Chu Tu Viễn cười nói: “Không sao.”

Sở Thu bế nhóc con lên, một tay ôm mông anh, một tay đỡ eo anh, cho anh nằm úp mặt về phía ngực cô.

Ngôn Tư Niên cứng người lại, đôi mắt đen ty hí hiện lên vẻ hoảng sợ và hoang mang cực kỳ không phù hợp với thân phận và tuổi tác Thiếu tướng của anh.

Chu Tu Viễn đang đi phía sau cách Sở Thu một mét, anh ta nhìn thấy hết chuyện này, thiếu chút nữa anh ta không nhịn được bật cười.

Nhà họ Chu và nhà họ Ngôn ở chung một khu nhà quân đội, Chu Tu Viễn và Ngôn Tư Niên có thể nói là bạn nối khố từ khi còn mặc tã, nhưng nhà họ Ngôn dạy dỗ rất nghiêm khắc, từ nhỏ Ngôn Tư Niên đã phải biết việc gì mình có thể làm, việc gì mình không được làm, cả người anh giống như đang giống trong l*иg giam về bị ràng buộc bởi dưỡng giáo.

Nếu để Chu Tu Viễn sống cuộc sống như thế anh ta đã sớm điên rồi, nhưng Ngôn Tư Niên vẫn thích nghi rất tốt, trong mắt mọi người anh trở thành một vũ khí sắc nhọn: Lạnh như băng, tàn nhẫn, không có du͙© vọиɠ, hàng năm đóng quân ở chiến trường, mọi việc đều đặt Liên Bang lên hàng đầu.

Chu Tu Viễn thật sự cảm thấy cuộc sống của Ngôn Tư Niên nên có nhiều tình cảm hơn, nhưng anh ta không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.

Trọng thương biến thành ấu tể, Thiếu tướng Ngôn có võ công cao cường, với người vừa thừa kế Lam Tinh, trồng trọt sư Sở Thu người không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ bản thân?

Chuyện này thật thú vị.

Chu Tu Viễn quyết định sửa đổi một ít kế hoạch trước đó của mình.