Chương 18: Nam chính xuất hiện 1

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu lên những người đang ngủ say.

Các cục lông lần lượt thức dậy, ở trên ghế duỗi móng vuốt, vươn vai, lăn lộn trên ghế để rèn luyện cơ thể sau một đêm không cử động.

Lúc này, bọn họ phát hiện tư thế ngủ của Sở Thu hơi kỳ lạ.

Nhìn kỹ một chút, thấy trong ngục cô có thêm một cục lông nhỏ màu đen trắng, cô ấy đang ôm ngủ, tư thế đó không kì lạ à.

Dương Mễ Tuyết biến thành một con vẹt, thân dài hơn một mét, nếu bay vòng quanh trong xe rất dễ đυ.ng trúng, cô dùng hai móng vuốt lúng túng nhảy đến bên cạnh Sở Thu, “Bà chủ, nhóc này ở đâu đến vậy?”

“Tối hôm qua tôi nhặt được ở rừng trúc.” Sở Thu cúi đầu mới phát hiện cục lông nhỏ đã chui ra khỏi tấm chăn nhỏ, chui vào chiếc chăn ngủ chung với cô, khiến quần áo cô trở lên nhăn nheo nhiễm bẩn.

Nhóc con ngủ khá sâu, bị cô xoa mấy lần cũng không tỉnh, cảm giác thật sướиɠ.

Dương Mễ Tuyết kinh ngạc ngửa ra sau nói: “Rừng trúc sẽ tự sinh ra gấu trúc à?”

Từ Hân Hân nghe thấy câu nói trái với khoa học như vậy, cô ấy lo lắng đến mức lông cáo sắp dựng lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không xảy ra!”

Dương Mễ Tuyết: “Nhưng Lam Tinh sắp bị vứt bỏ, những thứ có giá trị đã được cầm đi hết, nếu nó không sinh ra từ rừng trúc, vậy thì nó đến từ đâu?” Cũng không phải sinh ra từ đá đấy chứ?

Từ Hân Hân im lặng.

Cô ấy muốn nói rằng nhóc còn này rất có thể do ai đó mang đến đây, nhưng gần đây ở Liên Bang không có chuyến bay nào đi đến Lam Tinh, trừ phi người đó phải đến Lam Tinh từ trước.

Nhưng nếu nói như thế, không phải có người đã đoán trước được Sở Thu sẽ thừa kế Lam Tinh, đưa ấu tể đến đây trước? Nhưng mục đích lả gì? Tặng ấu tể cho bà chủ à?

Bất kề là ý nào ở trên, đều không có sự thống nhất về mặt logic.

Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Sở Thu và Giải Tử Thạch khi nhìn thấy cục lông nhỏ vào tối hôm qua: Nghi ngờ lai lịch của cậu nhóc, nhưng không nghĩ ra được lý do.

Tạm thời không nghĩ ra chuyện này là như thế nào, chỉ có thể nuôi nhóc con này trước đã, nếu thật sự có âm mưu gì, sớm muộn gì cô cũng biết.

Sở Thu ôm cục lông nhỏ đứng dậy, cầm trong lòng bàn tay, “Dù thế nào đi nữa, bây giờ nó là của tôi, tôi đã nghĩ ra tên cho nhóc con này rồi.”

Năm nhân viên: ???

“Tên gì?”

Sở Thu: “Nó có hai màu đen và trắng, trông tròn trịa, cực kỳ giống bánh trôi hạt mè, nên gọi là Bánh Trôi.”

Dương mễ Tuyết có vẻ mặt bối rối, Giải Tử Thạch hơi nghi ngờ, Sở Thu còn nghĩ bọn họ cho rằng lấy tên thức ăn để đặt tên cho ấu tể là không tốt, nhưng cô lại nghe thấy Dương Mễ Tuyết hỏi: “Bánh trôi ăn ngon không?”

Giải Tử Thạch: “Bánh trôi là gì?”

Những người khác cũng có vẻ mặt không hiểu, nhưng họ đã nhanh chóng lên tim võng tìm hiểu.

Sở Thu: “...” Chuyện này.

Lúc đầu cô ngạc nhiên vì bọn họ không biết món bánh trôi, nhưng sau đó cô nhanh chóng nhận ra rằng việc này là do hoàn cảnh bây giờ.

Khi con người buộc phải rời khỏi Lam Tinh để tìm kiếm sự sống, chắc chắn họ chỉ mang theo những thứ quan trọng nhất, đồ chăm sóc y tế, vật tư và văn hóa nhân loại, có thể họ không để ý đến mỹ thực, hoặc họ không mang hết các sách về mỹ thực đi.

Điều này cô có thể hiểu được, ở thời kỳ mạt thế, đã khó đảm bảo có sẵn vật dụng thiết yếu cơ bản nhất, có lương thực ăn để sống đã rất khó khăn, ai có thời gian mỗi ngày nghĩ nên ăn món gì thì ngon?

Ở tinh vực Tiên Nữ rất khó trồng được thực vật bình thường, không có gạo nếp, hạt vừng, đường trắng, cho dù có lưu truyền lại cách làm bánh trôi thì cũng khó làm được.

Ngược lại quý tộc đều có năng lực và điều kiện, nhưng toàn bộ năm nhân viên của cô đều có xuất thân bình dân, không có liên quan gì đến giới quý tộc, nên tất nhiên họ không biết về nó.

“Bánh trôi là một món ăn ngọt, ăn rất ngon.” Sở Thu để cục lông nhỏ lên vai, tay phải tự nhiên đặt lên bộ mông mũm mĩm của nhóc, “Chờ chúng ta xới đủ đất, sẽ trồng lúa nếp, hạt mè và mía, tôi sẽ làm một ít cho mọi người ăn thử.”

“Vâng!” Dương mễ Tuyết vui vẻ mở đôi cánh lớn ra, cô ấy không chú ý nên đã đánh vào mèo bạc lông trắng ở phía sau.

“Cẩn thận!” Tốc độ của Giải Tử Thạch có nhanh đến đâu, anh ta cũng không ngờ Dương Mễ Tuyết đột ngột mở đôi cánh ra, chỉ kịp đỡ Sử Trấn, không để cho Sử Trấn ngã quá mạnh.

Mèo Sử Trấn cũng bối rối.

Dương Mễ Tuyết: “...”

Chuyện này khiến Sở Thu nhận ra trong xe không phải nơi thích hợp để nói chuyện, chủ yếu vì nếu ở hình dạng thú thì không gian ở đây sẽ bị thu hẹp.

“Tôi đi ra ngoài trước, mọi người cứ thong thả.”

Chuyển từ hình người sang thú khá tốt, nhiều nhất thì bị rơi quần áo với giày, ngược lại chuyển từ hình thú sang người, phải tìm chỗ thích hợp để mặc quần áo, nếu không sẽ có nguy cơ khỏa thân.