- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
- Chương 84
Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
Chương 84
Tóm tắt chương trước by Mỡ: Sở Tịch và Ác Ác tú ân tú ái đút cho nhau ăn trong phòng ăn, sau đó Sở Tịch ôm Ác Ác ngủ khì về phòng, bé ngủ chép miệng bĩu môi....
Sở Tịch giao cho Vệ Long viết một bộ truyện ngược mà nhân vật chính là Dĩnh Long Quân...
Chương 84
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Hoàn toàn không phác giác được môi mình đang bị mơ ước, Lô Ác Ác ngủ đến độ chổng vó lên trời, chăn giường bằng gấm vóc mềm mại so với ổ cỏ da thú cậu ngủ trước kia đều ấm áp dễ chịu hơn, trong cổ họng cậu phát ra một tiếng ngáy o o càu nhàu, đột nhiên trở mình, biến trở về nguyên hình.
Chỉ thời gian nháy mắt, thiếu niên trên giường lớn che màn liền biến mất, thay vào đó là một con gà trống hoa mơ năm màu sặc sỡ, cánh mở ra, chiếm đoạt hơn phân nửa cái giường, hai cái đùi gà đạp một cái, chăn gấm bao bọc liền bị đạp đến góc giường, tướng ngủ tương đối bá đạo.
Lập tức, bầu không khí kiều diễm trong phòng cái gì cũng bị mất sạch, chỉ còn lại con gà với tư thế ngủ buông thả trên giường cùng một nam nhân đầu đầy hắc tuyến bên giường.
Sở Tịch duy trì tư thế cúi thấp nửa người, con mắt nhìn chằm chằm đầu Lô Ác Ác nửa ngày, thở dài thật sâu, cuối cùng đành tiến tới hôn một cái trên đầu cậu, không ngoài dự liệu, gặm phải một miệng đầy lông.
"Ầm!" Mơ mơ màng màng cảm thấy cái ót giống như bị gặm một cái, Lô Ác Ác ngay cả mắt cũng không mở, một cánh đập tới, đem cái tên dám động chạm trên đầu Lô Đại vương đập ra xa, vùi đầu tiếp tục ngáy o o.
Sở Tịch kịp thời lách mình tránh ra, tránh né cái cánh vỗ tới, lạnh mặt buông màn che bốn phía xuống, quay người nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Sau khi vội vàng ăn chút gì, Oreo liền chạy về khoang trung tâm trông coi Tranh Hà, những người khác cũng đi theo hắn, lúc này còn nhiều thêm một Chương Vu Sao đối với nhựa cây quỷ rất ngạc nhiên cùng Thương Lẫm bị Chương Vu Sao kéo theo.
Trong nhà ăn, sau khi tất cả mọi người rời đi, hai tên bạch tuột nhỏ béo ị từ trong vách tường chui ra ngoài, cấp tốc thu dọn tàn cuộc, một bên làm việc còn một bên trao đổi lẫn nhau.
"Lam 23, tui đem những đĩa này đưa xuống khoang dưới xử lí." Một chú bạch tuột nhỏ toàn thân đều là màu cam sáng dùng hai xúc tua bưng một chồng đĩa, một cái xúc tua khác hướng tớichus bạch tuột nhỏ toàn thân màu xanh biển trên ót có số hiệu 23 quơ quơ.
Bạch tuột nhỏ màu xanh biển dùng xúc tua kéo cái ghế xếp lại cho chỉnh tề, nghe được đồng bạn, cũng quơ quơ một cái xúc tua, đáp: "Cậu đi đi, Cam 16, động tác nhanh lên, còn phòng bếp phải thu dọn nữa đó."
Trên đầu bạch tuột nhỏ màu cam cũng có một số hiệu, chính là 16.
Một lát sau nó lắc lắc xúc tu trở lại, cùng bạch tuột nhỏ màu xanh biển đã sửa sang xong phòng ăn đồng thời chui vào phòng bếp, quơ xúc tua linh hoạt đem phòng bếp bị làm loạn này khôi phục nguyên trạng.
"Lại nói tiếp, lúc trước chủ nhân trước vẫn luôn không mở ra chương trình sinh vật phục vụ, tui còn tưởng rằng muốn đem nhóm sinh vật trí năng chúng ta đều loại bỏ đi đấy!" Bạch tuột nhỏ màu cam một bên làm việc một bên nói liên miên lải nhải, thoạt nhìn tính cách rất hoạt bát: "May mắn không phải, bằng không chúng ta đều bị thay đổi."
Bạch tuột nhỏ màu xanh biển chững chạc rất nhiều so với nó, bình tĩnh đáp: "Bất kể như thế nào, chúng ta phải làm cho tốt nhiệm vụ của mình liền tốt, vì chủ nhân phục vụ, bảo trì Thương Lam là chức trách của chúng ta, cũng là ý nghĩa tồn tại của chúng ta, không thể lười biếng."
"Ục ục, ai lười biếng chớ, hệ xanh biển các cậu cứ cứng nhắc như thế, bên trong khẳng định là hệ thống thiếu hụt cảm xúc." Bạch tuột nhỏ màu cam nói thầm, tám xúc tua liên tục vung lên, dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
Đừng nhìn thấy hình thể thấy bọn nó không lớn, bộ dáng cũng béo ị có vẻ hơi vụng về, hiệu suất làm việc lại rất cao, trong chốc lát liền khôi phục nguyên trạng nơi này, quay người chui vào trong vách tường, lập tức biến mất lặng yên không một tiếng động.
Những bạch tuột nhỏ ngây thơ chân thành này đều là sinh vật trí năng đơn giản sinh ra bên trong Thương Lam, tác dụng tương đương với người máy vệ sinh trong Hoa minh, chẳng qua chức năng càng cường đại mạnh mẽ hơn, mỗi một con đều có trí năng và cảm xúc của mình, là máy bảo mẫu loại hình toàn năng. Ngoại hình bọn bạch tuột này vẫn là chủ nhân đời đầu Thương Lam lúc trước thiết định, lúc đầu vẫn là tạo hình người máy thường thấy nhất Thiên Cơ Vực, về sau vị kia có nuôi bạch tuột làm sủng vật, liền đổi thành ngoại hình bạch tuột mập ú.
Lúc trước Sở Tịch cũng không mở ra hệ thống sinh vật phục vụ Thương Lam, trước khi sắp xếp mọi người ăn cơm, Chương Vu Sao nhắc nhở, mới tìm được chương trình này mở ra. Bởi vì Sở Tịch lúc trước vẫn bận rộn bôn ba, không biết cũng không lưu ý đến còn có cái hệ thống nhanh gọn như thế, tên cơ giáp Thương Lẫm này không đáng tin cậy ngược lại lại biết, vẫn không nhớ phải nhắc nhở Sở Tịch, về phần hệ thống đầu não trí năng Thương Lam, vẫn luôn cứng nhắc không giống như sinh mệnh trí năng Thương Lẫm, chỉ tại thời điểm có tình huống phát sinh mới chủ động liên hệ, bình thường đều là Sở Tịch ra lệnh mới có phản ứng, một mệnh lệnh một động tác.
Sau này mở ra hệ thống sinh vật phục vụ này, quả thật bớt đi rất nhiều phiền phức, giống như trước đó đưa Lô Ác Ác về gian phòng lúc ngủ, đệm chăn trên giường đều là Sở Tịch sớm ra lệnh để một bạch tuột nhỏ đi trải xong.
Trong một khoang khác, Tranh Hà nằm trong rương rốt cục có động tĩnh.
"Tranh Hà! Tranh Hà!" Oreo một mực canh giữ bên cạnh đầu tiên chú ý tới nhựa cây bên ngoài thân thể Tranh Hà đều bị hấp thu sạch sẽ, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trên mặt tái nhợt tiều tụy rốt cục dâng lên điểm hồng hào, bổ nhào qua kêu người trong rương: "Ngươi đã tỉnh chưa Tranh Hà!"
Tranh Hà vừa mở hai mắt ra, liền thấy gương mặt to chắn phía trên, một đôi mắt vằn vện tia máu đang nhìn mình chằm chằm không nháy mắt. Hắn ngược lại rất bình tĩnh, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi còn chưa chết đâu, Oreo, ngươi tránh ra một chút, để ta đứng dậy."
"Được được! Tui tránh ra, tui tránh ra!" Hiện tại Oreo trước mặt Tranh Hà, nghiễm nhiên là một bộ dáng cô vợ nhỏ muốn gì được đó, Tranh Hà vừa cất lời, y lập tức liền đứng dậy tránh ra, không dám trốn xa lại không dám sát lại quá gần, đành phải rụt lại thân thể dựa vào một bên rương, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của những người khác chung quanh, trong mắt hiện tại cũng chỉ nhìn thấy một mình Tranh Hà.
Tranh Hà ngồi dậy, lập tức ý thức được thân thể của mình không đúng, ánh mắt rơi trên hai chân của mình, đột nhiên ngưng lại. Hắn bỗng nhiên lấy tay ấn xuống đầu gối, thử giật giật chân, ba mươi năm đều không có lấy một tia tri giác vậy mà nay khống chế được cử động.
"Tranh Hà, anh đừng vội, thân thể vừa mới cải tạo xong, phải thích ứng một chút." Nhìn thấy Tranh Hà cưỡng chế dáng vẻ mừng như điên cùng kích động, con mắt Oreo càng đỏ, ở một bên cẩn thận từng li từng tí giải thích cho hắn tình huống phát sinh trước đó.
Một bên Chương Vu Sao sờ sờ râu, trên mặt hiền từ lộ ra nụ cười vui mừng: "Giữa hai vị này vừa nhìn liền biết có chuyện à nha..."
Hoàn toàn lui lại một bước, vị lão đầu râu bạc lôi kéo Dove rời khỏi hơi xa một chút, hiếm thấy chủ động mở miệng: "Chúng ta đi ra ngoài trước, để cho hai người bọn họ một chút không gian."
Lúc này Sở Tịch đã trở lại khoang "giam giữ" Vệ Long, mở cửa phòng đi vào.
"Tướng quân!" Trên đầu Vệ Long tóc rối bời như ổ gà, mặt phất khởi chạy tới, đem quang não đầu cuối đưa đến trước mặt Sở Tịch, tràn đầy tự tin nói: "Em đã viết xong, ngài nhìn xem có chỗ nào còn không hài lòng?"
Nhận lấy quang não terminal (xem chú thích c82) , Sở Tịch dùng tốc độ nhanh nhất xem lướt quá phần bả thảo bên trong một lần, hài lòng vuốt cằm nói: "Không tệ. Cậu về nghỉ trước, quay lại tìm Chương lão đầu nhận thưởng."
Bởi vì thời điểm nhận chủ dâng lên hồn huyết, sống chết của Chương Vu Sao có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay chủ nhân Sở Tịch, ở phương diện trung thành hoàn toàn không cần lo lắng. Sở Tịch coi trọng nhất chính là thủ đoạn hành sự khôn khéo cùng năng lực giao thiệp lão luyện tháo vát của hắn, mà hắn lại là đại yêu sống trên vạn năm, về mặt thực lực cùng trí thông minh hoàn toàn nghiền ép những người khác dưới tay Sở Tịch. Một người dạng này có thể làm người quản lí thân tín bồi dưỡng nhân tài, Sở Tịch đương nhiên muốn dùng hết tác dụng của hắn, cho hắn cơ hội thi triển tài năng.
Lúc trước Sở Tịch đã đem quyền hạn bộ phận kho khoang thuyền cho Chương lão, hiện tại nguyên tinh trữ trong Thương Lam trước mắt tất cả thuộc về Chương Vu Sao quản lí, ngày sau tài sản cùng tài nguyên khác của bọn họ sẽ ngày càng nhiều, không có gì bất ngờ xảy ra, về sau cũng sẽ giao cho Chương Vu Sao phụ trách.
Vệ Long lộ ra vẻ mặt biểu tình vẫn chưa thỏa mãn, một bên xoa xoa tay nói: "Tướng quân, em cảm thấy câu chuyện này hoàn toàn có thể mở rộng viết thành một bộ hệ liệt dài, em có thể viết tiếp liên tục, cam đoan ngược có trình độ kĩ thuật!"
"Về sau cậu sẽ có cơ hội phát huy." Sở Tịch cho hắn một ánh mắt có chút ý tứ sâu xa, lập tức đưa tin cho Thương Lẫm, để nó tới ngay lập tức.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch, Thương Lẫm tốc độ tới rất nhanh, đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt Sở Tịch, ồm ồm hỏi thăm: "Chủ nhân, có dặn dò gì?"
"Chỗ này ta có ít đồ, ngươi xem trước một chút." Sở Tịch nói, đưa bản thảo trong tay cho Thương Lẫm, tư liệu của anh bên trong nó đều đã bị anh xóa sạch, chỉ để lại phần bản thảo Vệ Long vừa mới viết ra kia.
Chỉ thấy cỗ cơ giáp đột nhiên đưa tay đem đầu mình xuống, ôm vào trong ngực, sau đó xốc lên mũ giáp hợp với mặt nạ, lau ở chỗ hai cái lỗ vốn là vị trí hai mắt một cái, thanh âm nghẹn ngào từ bên trong truyền ra: "Sau đó thì sao? Trong chuyện xưa Dĩnh Long quân cuối cùng thế nào? Hức hức... Thật sự bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết rồi à..."
Âm thanh hùng hậu trầm thấp của Thương Lẫm đột nhiên trở nên tràn đầy ngữ khí thiếu nữ như vậy, lại dùng động tác lau nước mắt quỷ dị như vậy, khiến Vệ Long một bên bị dọa đến quá chừng, bỗng nhiên nhảy về sau một cái, nước mắt cũng đi theo vù một chút liền chảy xuống, phong cảnh như vầy đột biến cũng quá nhanh đi?
Khóe miệng Sở Tịch giật một cái, cho Vệ Long một cái liếc mắt ra hiệu, bảo cậu ta tới.
Thương Lẫm còn đang đắm chìm bên trong câu chuyện không quan tâm động tác của hai người bọn hắn, chỉ lo tiếp tục truy hỏi tới cùng Sở Tịch: "Về sau rốt cục thế nào?" Lập tức lại ôm đầu hức hức khóc một trận: "Cái câu chuyện này do ai viết, quá đáng, Dĩnh Long quân đại nhân sao có khả năng vừa nói "Thương Lẫm, lòng ta cũng vậy" vừa xúc động đi chiến đấu..."
"Câu chuyện này còn có phần sau." Sở Tịch nói, chỉ chỉ Vệ Long, rốt cục tung ra mục đích của mình: "Tác giả ở đây. Ta có thể để Vệ Long đem phần kết cục sau cho ngươi, chẳng qua ngươi phải cầm một viên Định Mạch châu ra trao đổi."
Thương Lẫm do dự nửa ngày, rốt cục vẫn không thể chịu được dụ hoặc, đem đầu ấn về, từ trên người lấy ra Định Mạch châu trước đó Sở Tịch sử dụng xong liền trả lại cho nó, đưa về phía trước, ấp a ấp úng nói: "Thành giao!"
Vệ Long một bên trợn mắt há mồm, nhìn Sở Tịch mặt thản nhiên nhận hạt châu, yên lặng lau mồ hôi lạnh.
**********
HẾT CHƯƠNG 84
Mỡ: chào mọi người, tui đã trở lại đây.
Các mem 2k4 vừa thi lên lớp 10, 2k1 vừa thi tốt nghiệp, dù cho kết quả như thế nafot hì các bạn cũng vừa trải qua một cuộc chiến của bản thân mình. Kết quả nếu không khả quan thì cũng đừng nản chí, xem như cú vấp ngã đầu đời để mình có thể vững vàng hơn sau này nhé ^_^
Quay lại chương này nào....chời ơi Tịch ca ca đi lừa con nít, chỉ vì bé Lẫm mê giai mà anh nỡ lòng nào lợi dụng để lừa thằng bé >.<
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
- Chương 84