- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
- Chương 74:
Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
Chương 74:
Edit: Mỡ Mỡ
Lô Ác Ác cũng nhận được cảnh báo của Thương Lam, hai mắt tỏa ánh sáng, kéo cánh tay Sở Tịch, lôi anh chạy ra ngoài.
"Tướng quân?" "Tướng quân, làm sao vậy?"
Al cùng Ferrero hai người cách bọn họ gần nhất mở miệng kêu lên, chú ý tới khác thường của hai người, những người khác đều dời lực chú ý từ trên người Oreo đang ngủ mê đến hai người bọn họ. Một cánh tay Sở Tịch bị Lô Ác Ác lôi, thân bất do kỷ hướng phía trước mà đi, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nói với mọi người: "Bên ngoài có chuyện, đi theo tôi, cứ để cho y nằm ở đây đi."
Vừa nghe nói có ẩu đả, Lô đại vương cứ như ngựa thoát cương lao ra ngoài, cản không kịp.
Trở lại trong khoang vừa rồi, trong màn ảnh rõ ràng xuất hiện toàn bộ cảnh vật bên ngoài, một gốc cây đại thụ bám ở đó, không chỉ có giương nanh múa vuốt mà dùng hình thể khổng lồ ôm khư khư chặt chẽ, hơn nữa còn đung đưa cành cây ở trên màn ánh sáng chọt tới chọt lui, một bộ dáng của trẻ nhỏ hiếu kỳ.
"Cây đần, ngươi đang nhìn cái gì đó?" Lô Ác Ác buông Sở Tịch ra, thả người nhảy một cái phốc lên chạc cây, đẩy cành lá ngăn cản tầm mắt ra, nóng nảy mà thúc giục: "Ngươi che hết trơn rồi, mau tránh ra đi, để ta xem một chút kẻ địch là ai coi!"
"Ác Ác, em bước xuống trước đi." Sở Tịch ở phía dưới động tay kéo một cái, lại chụp vào khoảng không, Lô Ác Ác cưỡi trên cây lắc lư cái chân, cực kì đắc ý, còn chỉ huy cây quỷ bên dứoi: "Ở bên trong nhìn ra không rõ ràng, đi, chúng ta đi bên ngoài mũi tàu xem trực tiếp đi!"
"Cái này... Cái... này... Chơi vui..." Cành cây của cây quỷ bấu víu ở trên màn ánh sáng, rễ cây cũng dính tại chỗ , một bộ chết sống không chịu chuyển ổ, chậm rãi phóng ra sóng ý thức, "Cây... Không... Đi..."
Thân là một gốc cây tại trong thung lũng không biết bao nhiêu năm, cây quỷ là một bé nhà quê danh xứng với thực, bây giờ đi ra ngoài, thấy cái gì cũng đều tò mò.
"Nó nói cái này chơi vui, nó không đi." Dove đi theo phía sau phiên dịch xong, bản thân mình hì hì vui vẻ, chạy tới, vòng qua rễ cây vắt ngang của cây quỷ, đứng trước màn sáng bị che mất khao tay máu chân một hồi, sau đó sờ cằm nhìn về phía cây quỷ, làm như thật nói rằng: "Nó nói hẳn là cái này."
Không còn một biển cây khắp thung lũng, hiện tại chỉ thấy gốc cây này cao ngất màu nâu trầm, cũng không có cảm giác uy hϊếp mãnh liệt như vậy, hơn nữa có thể nghe hiểu tư duy của cây quỷ, Dove bây giờ không sợ cây quỷ chút nào, ngược lại đối với nó rất thân cận, đương nhiên, tuy có hảo cảm, nhánh cây đầy độc chạm một chút gục kia thì cậu ngay đến chạm vào cũng không dám, cậu cũng không có bản lĩnh như Lô Ác Ác.
Những người khác cũng vòng sang một bên, cẩn thận từng li từng tí một tránh được rễ cây ngang dọc lung tung, bọn họ đều thấy tận mắt tình cảnh lúc Dove ngã gục, hoàn toàn không muốn thử cảm giác bản thân mình cứng ngắc không động dậy nổi một chút nào.
Lô Ác Ác trưng ra gương mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, vỗ thân cây quỷ giáo dục nó: "Cây đần, thứ này có gì vui, ngươi còn chưa thấy nhiều thứ lắm đấy, không tiền đồ!"
Rõ ràng chính cậu lúc mới vừa vào Thương Lam cũng là bộ dáng mắt nhìn chưa đã, hiện giờ lại giáo dục cây quỷ, thế mà lại dùng bộ dáng vô cùng hùng hồn.
"Không... Xích... Ra..." Cố tình cây quỷ như con nít này vô cùng thành thật, phản ứng chậm vẫn hoàn chậm, Lô đại vương nói cái gì nó cũng một năm một mười đáp lời, sau đó rễ cây cùng cành tiếp tục víu tại chỗ cũ không chịu dịch ổ: "Cũng... Không... Đi...", đây là cái cây cố chấp bướng bỉnh.
"Mau nhìn! Đó là cái gì!" Ỷ vào chính mình khổ người to lớn nhất, gã đầu trọc to con Uông Tái là người đầu tiên từ kẽ hở cành cây thấy được hình ảnh trong màn ảnh, không khỏi há to miệng kêu lên sợ hãi: "Tốt, khá lắm!"
Sở Tịch dùng sống dao đem mấy cái cành cây đẩy ra, tình huống bên ngoài cũng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Xa xa, một đoàn lửa đỏ lóa mắt hướng về bên này mà lao tới, khác chi một ngôi sao băng xẹt ngang bầu trời. Mà ở phía sau cụm lửa đỏ này, đất đai ầm ầm ầm mà rung động, đại thụ bay ngang, núi đá nứt toác, một con thú khổng lồ màu đen to như quả núi một đường nghiền ép mà đi qua, cây cối núi đá chắn đường tất cả đều bị vô số xúc tu to lớn vung vẩy hất tung, khí thế dời núi lấp biển kinh thiên động địa.
Lô Ác Ác từ trên cành cây thả người nhảy xuống một cái, nhắm ngay Sở Tịch phía dưới, trực tiếp thả mình rơi xuống trên lung Sở Tịch. Sở Tịch bị đập đến độ bắp thịt cả người trong nháy mắt căng thẳng, bất động thanh sắc nhịn xuống rên lên một tiếng, dùng tay cố định vững vàng thân thể trông qua gầy yếu nhẹ nhàng này, như không có chuyện gì xảy ra vỗ vỗ cậu, trầm giọng nói: "Thành thật một chút."
Lô Ác Ác ỷ vào mình bây giờ là hình người, lắc lư trên người Sở Tịch, một tay ôm cổ Sở Tịch, một tay chống lên bờ vai rộng của anh, thò đầu ra hướng phía trước nhìn quanh.
Từ nhỏ sinh trưởng ở trong ổ tại vùng núi hẻo lánh, Lô đại vương chưa từng thấy sinh vật biển sâu, lần đầu thấy thú khổng lồ đầy xúc tu ra ngoài, cậu kinh ngạc đến độ quên mất chính mình lúc trước muốn làm gì, đôi mắt trợn lên tròn xoe, trừng mắt nhìn chằm chằm màn sáng, lắc đầu Sở Tịch hỏi: "Đó là quái vật gì vậy?"
"Bạch tuộc, một loại thú khổng lồ hải dương." Sở Tịch nói, ánh mắt nghiêm nghị, một tay nhấn giữ Lô Ác Ác không cho cậu lộn xộn trên người mình, "Nhìn dáng dấp xem ra "lai giả bất thiện"."
"Quái vật biển sâu sao lại chạy lên bờ?" Một bên Nhạc Thế lầm bầm, dùng sức xoa xoa con mắt, khuôn mặt khó có thể tin, "Tôi không nhìn lầm chứ, là bạch tuộc khổng lồ, tốc độ thật nhanh."
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, ánh lửa kia đã cách Thương Lam chưa tới 1000m, mà con bạch tuộc trên mặt đất đuổi sát không buông cũng đã ầm ầm va sụp một mảnh vách núi, xông vào thuyền lớn lơ lửng trên thung lũng. Trong khoảng cách gần nhìn đến, con quái vật khổng lồ kia quơ xúc tu dài hơn ngàn mét trông càng thêm chấn động, khiến người ta rất khó tưởng tượng đây chỉ là một con thú lớn.
"Ùng ục! Ùng ục! Ục ục ục ục!"
"Hah! Chạy trốn còn rất nhanh, mệt chết ông!" Tiếng kêu quỷ dị đinh tai nhức óc bên ngoài truyền vào trong tai, Dove theo bản năng liền điều động dị năng, phiên dịch nói bật thốt lên: "Ai nha, chân chân ông đây sao tê rần hết trơn rồi!"
...
Yên lặng một hồi sau, Lô Ác Ác đột nhiên vỗ đùi, ôm bụng ha ha ha một trận cười, một bên cười một vừa chỉ vào màn sáng phái trước, đứt quãng nói: "Này, nó thật là ngáo, ha ha! Tự mình, tự mình lào vào rừng cây quỷ rồi!"
Chỉ thấy phía dưới trong thung lũng, từng mảng từng mảng màu nâu bị xúc tu quét ngã đánh bay, còn có rất nhiều đại thụ trực tiếp bị thân thể cao lớn kia của nó đè phía dưới, nghiền thành một đống cành vụn. Mà lúc trước vẫn còn là thú khổng lồ với xúc tu khí thế bàng bạc, giờ khắc này từng cái từng cái xúc tu đều cứng ngắc, ầm ầm mà rớt xuống mặt đất, giãy giụa đến nửa ngày cũng không thể động đậy.
Phía dưới bên trong thung lũng đều là cành cây mà cây quỷ mọc ra, cũng đều cả người toàn là độc, đừng nói là người, ngay cả một con T-rex dính vào cũng phải ngã ngang, cũng chỉ có Lô đại vương kia trải qua rèn luyện thân thể có thể hoàn toàn không sợ độc này.
Bên ngoài giữa bầu trời ánh lửa kia cũng ngừng lại, Tranh Hà quanh thân lượn lờ hỏa diễm trắng lóa thần sắc âm trầm, xoay người lại nhìn chằm chằm con quái thú phía dưới bên trong thung lũng cứng ngắc, lập tức liền đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc thuyền khổng lồ cách đó không xa dừng lại ở giữa không trung kia.
"Cạm bẫy?" Hắn trầm thấp mà tự nói một tiếng, nhấc lên một cái tay, lòng bàn tay khô gầy ngưng tụ ra một ngọn lửa màu bạch kim.
Con thú lớn trong thung lũng vẫn còn liều mạng giãy dụa, đại khái là hình thể thật sự là quá to lớn, phân tán uy lực của độc cây quỷ, hơn nữa tự thân cũng là chủng loại kháng độc tính cao, đương nhiên đầu tiên cứng còng sau đó mới thích ứng được, đồng thời từng cái từng cái xúc tu cũng đang dần khôi phục hoạt động.
"Ùng ục! Ùng ục ùng ục!"
Lấp đầy thung lũng đều là tiếng hô vang vọng của con thú lớn, còn có đại thụ không ngừng bị xúc tu quơ gãy đổ ầm ầm. Trong Thương Lam, khuôn mặt bánh bao của Dove nghẹn cười sắp vặn vẹo tới nơi, kiên trì phiên dịch đầy đủ tiếng thét đầu đuôi cho
mọi người chung quanh nghe: "Thứ này là món đồ quỷ quái gì vậy, hù chết ông!"
"Cây... Cây... giận......rồi...."
Cây quỷ vốn đu bám màn sáng không chịu chuyển ổ đột nhiên cũng truyền ra một đạo sóng ý thức, chậm rãi di chuyển rễ, muốn bò ra ngoài .
Bởi vì trong Thương Lam, ý thức liên hệ của nó cùng với những nhánh cây, cây con của mình khắp thung lũng đã bị ngăn cách, mà nhìn cành cây của mình bị tùy ý phá hoại thế này, cây quỷ đương nhiên không thể nhẫn nhịn, nó chỉ là phản ứng chậm chạp chút thôi, kỳ thực tính khí không có ôn hòa chút nào, trái lại bá đạo cực kì, bằng không cũng sẽ không sinh trưởng to lớn rậm rạp trong một cái thung lũng không có vật sống như thế.
Thông dịch viên Dove nhanh chóng phiên dịch cho Lô Ác Ác: "Cây quỷ nó muốn đi ra ngoài."
"Đi!" Lô Ác Ác phấn khởi cực kì, từ Sở Tịch trên lưng nhảy xuống vươn mình lăn một vòng, biến trở về nguyên hình, xòe cánh phóng ra ngoài trước, vừa xông ra vừa ó ó : "Chúng ta đi xử nó!"
Một con đường dẫn thẳng đến của đột nhiên xuất hiện, móng vuốt Lô Ác Ác giẫm một cái liền nhảy lên đi ra ngoài, xuất hiện ở bên ngoài mũi của chiếc thuyền, cây quỷ cũng bị cuốn ra ngoài, liến thoắng lăn đến mũi tàu, sau đó lại bị Lô Ác Ác một móng vuốt dùng sức giẫm một cái, liền lộc cộc mà lăn xuống dưới vào thung lũng.
Động tác Lô Ác Ác nhanh đến mức Sở Tịch căn bản không có cơ hội ngăn cản, lần thứ hai vồ hụt. Mặt mày anh tối sầm lại, đáy lòng lại một lần nữa hoài nghi mình chia sẻ quyền hạn tối cao của Thương Lam với Lô Ác Ác có phải là một quyết định sai lầm hay không, động tác lại không chút nào chậm, mang Thương Lẫm cũng rời khỏi Thương Lam, xuất hiện ở mũi tàu.
Chờ Sở Tịch thả người tiến vào khaong ngực cơ giáp, mở ra trạng thái chiến đấu trung cấp, thân hình Thương Lẫm tăng vọt, trong chớp mắt biến thành một chiếc cơ giáp màu đen cao tới 800 mét, sau lung là một đôi cánh sắt khổng lồ mở ra, phảng phất có thể che kín bầu trời. Cùng nó so ra, Lô Ác Ác giờ khắc này đã gọi ra hóa thân gà khổng lồ cao trăm trượng trái lại không làm người khác chú ý.
Không cam lòng danh tiếng của mình bị cướp đi, gà khổng lồ dùng sức giũ giũ một thân lông vũ màu sắc sặc sỡ, ngửa mặt lên trời gáy vang một tiếng, quanh thân chiến ý dâng trào, khí thế như hồng, rốt cuộc cũng áp được chiếc cơ giáp sau lưng.
Bên trong thung lũng, thú khổng lồ quơ xúc tu ngang dọc đánh đổ cây cối phát tiết sự tức giận, cây quỷ lặng yên trà trộn vào biển cây phát ra sóng ý thức chỉ huy cây con phát động công kích, cơ giáp đen tuyền khổng lồ đứng sóng vai cùng với chú gà cao trăm trượng ở mũi tàu, còn có xa xa giữa không trung kia lượn lờ một đoàn lửa cháy hừng hực, bên trong là thánh cảnh dị năng sư hệ hỏa Tranh Hà, tình cảnh hỗn loạn, bầu không khí căng thẳng, mắt thấy một hồi đại hỗn chiến chỉ cần động một chút là bùng nổ.
HẾT CHƯƠNG 74.
**********
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
- Chương 74: