Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tama

Beta: Mỡ Mỡ

Chương 50:

Đại Mao một lần nữa mang theo một chuỗi nhóc gà con mập mạp đứng xếp hàng ở cầu thang, những thân thể nhỏ bé mềm mại như nhung nhất trí như một mà đi về phía trước, nhìn xuống chỗ Lô Ác Ác, ánh mắt sang long lanh nhìn thẳng làm cho lòng người mềm nhũn như nước.

"Ba, ba muốn đi đâu dạ? Chúng ta không đợi cha đi cùng sao?" Đại Mao bộ dáng trầm ổn nhất cất giọng non nớt nói một cách đường hoàng chững chạc.

"Chϊếp..."

Một hàng quả cầu nhung mập ú phía sau chiêm chϊếp kêu lên đồng thanh lên tiếng ủng hộ đại ca, ba lại muốn ném cha lại còn bản thân mình thì chuồn trước, khẳng định là muốn làm chuyện xấu gì đây nà!

Mắt thấy bảy con gà con béo đều nhìn mình, Lô Ác Ác càng cuống lên, vừa ngó dáo dác bốn phía vừa nhanh chóng biện minh: "Ta không phải ba các con đâu! Ta có vợ, hơn nữa ta và vợ ta đều là công(đực), chúng ta không thể nào sinh được thằng cu gà con nổi!"

Nếu để cho bà xã thấy, lông đuôi đại vương ta chẳng phải là sẽ bị cạo trụi lủi sao!

"Chϊếp! Ba sao không phải là ba tụi con!"

"Chϊếp! Tụi con không phải do ba sinh à!"

"Chϊếp! Đại ca, làm sao bây giờ!"

"Chiêm chϊếp! Thất Mao em đừng khóc nha!"

Đám gà con mập nhất thời bùng nổ rối loạn, đứa này một tiếng đứa kia một tiếng kêu chiêm chϊếp loạn xà ngầu, Thất Mao nhỏ nhất sợ quá khóc ngất lên, lau đôi mắt ngấn lệ, chiêm chϊếp thút thít: "Chϊếp! Ba không cần tụi con rồi!"

Thất Mao chiêm chϊếp than thở một câu, mấy đứa nhóc khác cũng tủi thân mà ươn ướt con mắt, dùng cái cánh ngắn nhỏ xíu, chen thành một cục, lên án mà nhìn Lô Ác Ác. Nơ của Nhị Mao bị lệch, mũ hoa nhỏ của Tam Mao rớt, một bộ lông rậm rạp của Tứ Mao bị nước mắt nước mũi của Ngũ Mao Lục Mao cọ ướt nhẹp, Thất Mao dụi dụi cái đầu nhỏ vào người Đại Mao, thân thể lông nhung lớn chừng bàn tay run rẩy.

Thân là đại ca chiếu cố đám em trai có trách nhiệm, Đại Mao bình tĩnh nhất, tuy cũng rất ủy khuất, lại ưỡn ức nhỏ lên, dùng cánh ngắn vỗ vỗ Thất Mao an ủi: "Đừng sợ, ba đang hù chúng ta chơi đó, không phải là không cần chúng ta. Chúng ta đi tìm cha!"

Chân Lô Ác Ác tê rần, một tay chống lên thành cầu thang trực tiếp bay lên từ dưới thang, rơi xuống trước mặt đám cầu lông, luống cuống tay chân sờ sờ đứa này, đυ.ng đυ.ng đứa kia, hoàn toàn không biết nên làm thế nào chỗ đám nhóc này cho tốt.

....Ta, ta không phải cố ý đâu!

Nhóm gà con mập không thèm để ý Lô Ác Ác chứng tỏ đám nhóc không cần ba hư mà bỏ tụi nó, dưới sự sắp xếp của Đại Mao mà đứng thành một hang, cúi đầu ủ rũ đi về, vừa đi, thân thể nhỏ bé với bộ lông vàng óng còn run rẩy, từng đứa từng đứa dùng cái cánh bé teo mà chùi nước mắt, tiếng chiêm chϊếp tủi thân phát ra từ cái miệng vàng nhạt.

"Chϊếp! Chϊếp! Cha ơi! Ba nói không cần tụi con nữa!"

Mắt mở trừng trừng nhìn một xâu gà con béo ú xếp thành hàng thẳng tắp, chiêm chϊếp quay về tìm người méc, Lô đại vương nghệch mặt ra, bản thân mình vừa mới...Thế mà lại chọc một ổ gà con khóc bù lu bù loa!

Trời ạ ssss-----! Cái ảo cảnh này đáng sợ qué!

Biểu tình trên mặt giống như vừa bị sét đánh cho một cái, đầu Lô Ác Ác hoảng hốt, lập tức vận dụng Tinh Vân châu trong người, trực tiếp phá vỡ không gian huyễn cảnh ở đây, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.

Làm một tổ chíp bông khóc đã rồi chạy, xem xem Lô đại vương thật đáng trách.

Lúc Sở Tịch tìm đến, thấy bóng dáng Lô Ác Ác chạy trối chết biến mất tại lỗ thủng không gian. Đối diện một chuỗi nhóc gà con giống bảy cục bông lông vàng nhung đáng thương quay trở về, từng con đều nước mắt rưng rưng, chíp chíp vây quanh Sở Tịch, vừa chen chen lấn lấn ôm chân anh, vừa dùng cánh nhỏ lau nước mắt.

...

Lô Ác Ác đây là đã làm gì, công phu lớn bao nhiêu, đã làm cho nhóm cục bông khóc? Sở Tịch bất đắc dĩ, ngồi xuống đem đám nhóc gà con lần lượt sờ sờ, dụ dỗ nói: "Ngoan, đừng khóc, ba các con thế nào?"

"Chíp chíp! Ba thay đổi bộ dáng!"

"Chíp chíp! Ba nói ba hổng phải ba bọn con!"

"Chíp chíp! Chíp! Chíp chíp!"

"Chíp chíp! Ba không cần bọn con!"

"Chíp chíp chíp chíp!"

"Ba là ba ba xấu! Chíp chíp!"

Tay Sở Tịch đột nhiên cứng đờ, thần sắc trên mặt cũng cứng ngắc luôn, anh vậy mà quên, nơi này là huyễn cảnh gốc rễ sâu trong nội tâm mình khát vọng tạo nên, mà không phải Lô Ác Ác, Lô Ác Ác đi vào cùng một chỗ với mình mà không biết nhóm cục bông tồn tại, cũng không biết nơi này thuộc về nhà hai người bọn họ.

Muốn Lô Ác Ác cùng mình một chỗ xem phòng ở nhà này, muốn đem nhóm cục bông từng đứa giới thiệu cho Lô Ác Ác biết, muốn chính Lô Ác Ác hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như sơn đại vương mang theo bảy cục bông nhỏ hoành hành bá đạo... Hình ảnh tưởng tượng tốt trong đầu bản thân nháy mắt ầm ầm sụp đổ, Sở Tịch nghĩ, là bản thân nóng vội.

"Cha, bọn con không phải là người cùng ba ba sinh hở?"

Đại Mao ưỡn ngực nhỏ hỏi, cố gắng để ánh mắt không hoảng loạn, nhưng đôi mắt đen bóng có chút ướt nước vẫn bộc lộ tâm tư nhóc gà con non nớt, bộ dáng rõ ràng kinh hoàng bất an lại cố gắng trấn định càng làm cho người ta đau lòng.

"Mặc dù các con không phải hai người chúng ta sinh ra, nhưng đều là con của ta và ba các con." Sở Tịch nhớ lại kí ức mình bị huyễn cảnh truyền vào, đem đám nhóc gà con kinh ngạc đến há mỏ kéo vào trong ngực, một bên ôm bọn chúng hướng phòng trẻ con đi, một bên giải thích: "Ta và ba ba các con đem gen chúng ta đưa vào khoang gây giống, khoang gây giống liền tạo ra bảy quả trứng. Chúng ta mang các con về từ căn cứ Phồn Diễn từ khi chỉ mới là cái trứng, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, ba các con mỗi ngày đều phải biến về nguyên hình, đem các con vẫn là trứng đặt ở lông tơ ấp trứng, cuối cùng các con đều nở ra."

"Chíp —— vậy ba thật sẽ không cần bọn con sao?"

Nhị Mao cùng Tứ Mao có chút gấp gáp trăm miệng một lời kêu lên, nhóm cục bông cũng đều trông mong nhìn Sở Tịch, bộ dáng nhỏ tràn đầy thấp thỏm lo lắng cùng chờ mong, tựa hồ chỉ cần Sở Tịch nói ra một câu sẽ không cần bọn nó, đối với nhóm cục bông thì như trời sập xuống.

"Sẽ không." Đẩy cửa phòng trẻ em, Sở Tịch đem đám nhóc gà con đặt lên giường nhỏ, ngồi xổm trước giường, khuôn mặt trang nghiêm như đồng lập lời thề kế tiếp: "Ta cam đoan."

Dù hiện tại Lô Ác Ác còn không thể tiếp thu được, một ngày nào đó, bọn họ sẽ có được một căn nhà, trong nhà có phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, vườn hoa xinh đẹp ấm áp, thảm mềm mại cùng giấy dán tường vẽ nghệch ngoạc, có bảy nhóc toàn thân vàng nhung mềm nhũn đám cục bông chíp chíp gọi cha và ba.

"Chíp chíp! Vậy cha mau đi tìm ba ba đi!" Thất Mao với kích cỡ nhỏ nhất, thân thể bẩm sinh có chút phát dục không tốt xoa xoa con mắt, rất hiểu chuyện chíp một cái. Đám cục bông cũng nhao nhao phụ họa, chíp chíp thúc giục Sở Tịch nhanh đi.

"Cha, con sẽ chăm sóc tốt các em." Đại Mao mở ra cánh nhỏ ngắn ngủn, hì hà hì hục đem bọn đệ đệ đều đẩy sát lại thành một chỗ, rất trầm ổm chíp nói: "Người đi tìm ba ba, đừng giận ba. Bọn con chờ người trở về cùng đi nhà Nguyên soái gia gia làm khách."

"Được."

Sở Tịch hiếm thấy lần lượt sờ lên mỗi cục bông, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt khép lại cửa phòng, cảm xúc mất mát thất vọng cũng thoáng chốc đem anh bao phủ. Anh hít sâu, mặt lạnh nghiêm nghị quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong ý thức triệu hoán Thương Lẫm.

Đang ở trong hồ linh dịch giống y đúc cái ở hang trăn, cũng có một chỗ đảo nhỏ làm đại trận trung tâm giữa hồ. Cơ giáp màu đen đứng yên trên đảo, không nhúc nhích, giống như một cọc gỗ mọc rễ. Lô Ác Ác vây quanh nó hung hăng đi lòng vòng, hai cánh tay một hồi giật nhẹ ống tay áo rộng thùng thình, một hồi lại quay đến quay đi, một hồi lại vò đầu bứt tai, hai cái chân rất nhanh đem mặt đất mài trọc một lớp.

Cái bộ dáng đứng ngồi bất an này, vẫn là lần đầu Lô Ác Ác lộ ra, ngay cả Thương Lẫm buồn bực một mực cũng không lên tiếng cũng bị khơi gợi lên chút ít lòng hiếu kì. Qua hơn nửa ngày, Lô Ác Ác vừa mới tiến huyễn cảnh không bao lâu liền chạy ra vẫn còn giống như con kiến bò trên chảo nóng đảo quanh, mà Sở Tịch vẫn không có động tĩnh, Thương Lẫm liền ồm ồm mở miệng: "Ngươi sao vậy?"

"Hầy ——" Lô Ác Ác gãi gãi cái đầu lông sặc sỡ của mình, ánh mắt gọi là tang thương phức tạp: "Ta làm một việc trái với lương tâm!"

"Ồ."

Thương Lẫm lên tiếng biểu thị mình biết rồi, sau đó liền tiếp tục im lặng không lên tiếng. Không nhận được mệnh lệnh của Sở Tịch, nó cũng không thể chủ động đi phá hư huyễn cảnh chỗ Sở Tịch xem một chút đến cùng là chuyện gì xảy ra, mấy người bọn Ferrero tôi luyện bên trong huyễn cảnh còn chưa kết thúc, mà ba người bọn Al được cứu ra còn ngủ mê không tỉnh, Thương Lẫm đem lực chú ý đặt trên người nhân vật kì lạ bị vây bên trong huyễn cảnh khác.

Ngươi có hỏi tiếp không dzậy! Mỗi lần đều như thế này, đại vương ta nhất định phải lôi mi từ trên ngôi tiểu đệ số một xuống!

Lô Ác Ác bị Thương Lẫm làm cho nghẹn đến muốn ói máu, bởi vậy cái tính khí nóng nảy này của không thể nói chỉ do vốn tính bẩm sinh mà ra , nhịn không được miệng liền bắt đầu lẩm bẩm nói thầm.

"Ta hẳn là về lại nhìn xem bên trong cái huyễn cảnh kia, còn chưa tìm được Sở Tịch ở chỗ nào, liền bị mấy nhóc gà con dọa chạy, thật sự là quá mất thể diện!"

"Không được, không thể trở về! Ngộ nhỡ vừa trở về lại bị mấy nhóc gà béo ngăn lại làm sao bây giờ? Đều là một viên nhỏ như vậy mềm như vậy, toàn thân đều là vàng nhung nhung bông bông, ngay cả miệng cũng là vàng nhạt, bản thân ngay cả đến chạm vào cũng không dám, sợ sơ ý sức hơi lớn một chút sẽ làm bị thương bọn nó, đυ.ng phải còn không phải chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy sao!"

"Vẫn là về xem một chút đi, đám nhóc gà con đều khóc thành bộ dáng tội nghiệp đấy! Mặc dù mình cũng không biết tại sao khiến bọn nó khóc, thế nhưng thấy dáng vẻ bọn nó chen thành một cục dùng cánh nhỏ ngắn ngủn lau nước mắt, trong lòng sẽ rất khó chịu, sợ đến không biết nên làm thế nào mới tốt!"

"Không thể trở về xem, vạn nhất bị Sở Tịch thấy được làm sao giờ? Nhìn thấy đám nhóc gà con kêu ba sẽ hiểu lầm bản thân chỉ là một con gà đa tình không đứng đắn, nhìn thấy bọn chúng khóc thảm thương thành một đoàn, lại có cảm giác mình chỉ là một kẻ đáng giận ức hϊếp nhóc con yếu ớt non nớt như vậy, bất kể như thế nào đều không phải là kết cục tốt a!"

"Trở về..."

"Không trở về..."

Lô Ác Ác rất nhanh phát điên, bỗng nhiên bổ nhào qua, hai tay dùng lực đem cơ giáp màu đen cao chừng mười mét nâng lên. Lấy động tác cùng khí thế dời núi lấp biển, hiện tại thân thể nhỏ bé hình người gầy nhỏ Lô Ác Ác giơ cơ giáp to lớn hướng đảo đi đến, một bên nện bước đi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang một bên uy hϊếp: "Tiểu đệ, ngươi nói ta bên làm gì giờ? Cho ta chút sang kiến nhanh lên, đại vương ta nếu không hài lòng, ngay lập tức quẳng mi vào trong hồ!"

"...Ồ."

HẾT CHƯƠNG 50

********

Mỡ: má ôi chap này cưng qué, muốn tan chảy.....
« Chương TrướcChương Tiếp »