Chương 26 Ai sai
Tần Duệ nổi giận đùng đùng từ trong biệt thự Lục Vân Sơ đi ra.
Đan Vũ Hạo nhìn Tần Duệ nổi giận, tiến lên trước nói: “A Duệ, anh đừng nóng giận.”
Tần Duệ quay đầu lại, nhìn biệt thự phía sau, căm giận cắn chặt răng, “Tôi không tức giận, không phải chỉ là có tiền thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, suốt ngày thân ái, thân ái, cũng không chê khó coi.” Năm đó, lúc hắn cùng Lục Vân Sơ hẹn hò, Lục Vân Sơ vẫn rất bảo thủ, không hề trơ trẽn và mặt dày như bây giờ.
Đan Vũ Hạo nhìn Tần Duệ cảm thấy buồn bã, trước đây khi Lục Vân Sơ còn ở bên Tần Duệ, chỉ cần hắn xuất hiện ánh mắt Tần Duệ liền chuyển tới trên người hắn.
Hiện giờ, Tần Duệ chỉ lo bực bội Lục Vân Sơ, còn đối xử với hắn như không khí, chẳng lẽ là người đã tới tay, liền không còn để bụng.
“Cậu sao lại đến đây?” Tần Duệ nhìn Đan Vũ Hạo hỏi.
Đan Vũ Hạo sửng sốt một chút, nói: “Thi Huyền nói, hắn lúc trước cùng Lục Vân Sơ có chút hiểu lầm, cho nên công ty mới sụp đổ, em tới hỏi chút tình huống.”
“Hiểu lầm? Không có lửa làm sao có khói, Thi Huyền đã nói gì không phải với Vân Sơ cho nên, Vân Sơ mới phá nát công ty hắn.” Tần Duệ nói.
Đan Vũ Hạo không khỏi sửng sốt một chút, nếu là trước kia, Tần Duệ tuyệt đối sẽ không truy cứu việc Thi Huyền nói gì với Lục Vân Sơ, lần này Lục Vân Sơ trở về, Tần Duệ dường như đã…… Thay đổi bản thân.
Đan Vũ Hạo nhìn Tần Duệ, nói: “Em cũng không rõ lắm.”
Tần Duệ nhìn Đan Vũ Hạo, nói: “Như vậy sao.”
“A Duệ, anh muốn đi đâu? Không bằng chúng ta cùng đi.” Đan Vũ Hạo nói.
Tần Duệ lắc lắc đầu, nói: “Thôi bỏ đi, cậu là công chúng nhân vật nếu đi cùng tôi dễ dàng truyền ra tai tiếng, tôi lập tức về nhà, cậu cũng trở về sớm một chút.”
Đan Vũ Hạo nhìn theo bóng lưng Tần Duệ, trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc trước, hắn lấy lý do bản thân là nhân vật công chúng từ chối Tần Duệ, hiện tại Tần Duệ lại lý do này từ chối hắn.
Đan Vũ Hạo nhìn cánh cổng biệt thự đóng chặt, nhắm mắt lại, Tần Duệ rõ ràng ở bên trong lâu như vậy cũng không thèm mở cửa cho hắn, để hắn ở ngoài đợi lâu như một kẻ ngốc, Đan Vũ Hạo nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ tiếp.
…………
“Ca, anh về rồi.” Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ nói.
Tần Duệ gật gật đầu, nói: “Ừm!”
Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ, có chút vội vàng hỏi: “Ca, Lục Vân Sơ có nói gì không, hắn có thừa nhận không, công ty của Thi Huyền ca ca đóng cửa có liên quan hắn?”
“Xem như thừa nhận đi.” Tần Duệ nói.
“Em biết ngay là hắn giở trò quỷ, cho rằng đeo bám được người giàu có liền vô pháp vô thiên, ca tên kia còn nói cái gì không.” Tần Khả Dao nổi giận đùng đùng truy vấn nói.
Tần Duệ nhìn Tần Khả Dao, nói: “Hắn nói Thi Huyền vô năng, xứng đáng tự rước lấy nhục.” tạp chủng do tiểu tam sinh, gắn hai cộng lông chim, giả mạo phượng hoàng.
Tần Khả Dao mở to hai mắt nhìn, nói: “Cái gì, hắn dám nói vậy?”
Tần Duệ cười khổ một chút, có gì không dám, Lục Vân Sơ hiện tại không gì không dám làm.
“Kỳ thật điều Vân Sơ nói vẫn có đạo lý.” Tần Duệ nói.
Tần Khả Dao sửng sốt một chút, nói: “Ca, anh uống lộn thuốc à.”
Tần Duệ nhàn nhạt cười cười, nói: “Mẫu thân Thi Huyền không phải là nguyên phối của phụ thân hắn, phía trên còn có hai anh trai, phụ thân hắn đem công ty con giao cho hắn xử lý, là hy vọng hắn biểu hiện cho tốt, kết quả, Thi Huyền chẳng đặt bao nhiêu tâm tư lên công việc của công ty.”
Thi Huyền lúc trước đúng thật không đem tâm tư đặt trên công ty, hắn có thể điều hành công ty tốt đều nhờ sự giúp đỡ của cha hắn.
Phụ thân đối với hắn kỳ vọng rất cao, giúp đỡ hắn không ít, Thi Huyền lại thật sự cho rằng chính mình là kỳ tài thương nghiệp, công ty rớt đài, Thi Huyền cũng phải chịu trách nhiệm không ít.
“Ca, anh đang nói gì vậy! Anh rốt cuộc là đứng về bên nào?” Tần Khả Dao tràn đầy bất mãn mà nhìn Tần Duệ nói.
Tần Duệ nhìn Tần Khả Dao, ngây ngẩn cả người, “Anh trước kia, có phải hay không luôn đứng ở bên đối lập với Lục Vân Sơ.”
Ký ức phủ đầy bụi bậm như thủy triều ập đến trong lòng, trong quá khứ dường như hắn luôn theo thói quen giúp đỡ bạn bè, xem nhẹ cảm thụ của Lục Vân Sơ.
Đám người Thi Huyền, chẳng lẽ còn quan trọng hơn Lục Vân Sơ sao? Vậy mà hắn trong quá khứ vì những người đó, năm lần bảy lượt làm Lục Vân Sơ phải chịu ủy khuất.
Tần Khả Dao nhìn sắc mặt Tần Duệ, nhịn không được có chút bất an.
“Ca, anh làm sao vậy? Lục Vân Sơ hắn vốn dĩ không đúng mà!” Tần Khả Dao rầu rĩ nói.
Tần Duệ cười lạnh một tiếng, nói: “Phải không?
Vân Sơ thật sự không đúng sao? Không đến mức mỗi lần đều do Vân Sơ sai đi, hắn rốt cuộc đã làm gì a! Chẳng lẽ chỉ vì Vân Sơ thân cận mà hắn liền đối xử đạm bạc với cậu?
..........
( méo hiểu logic của công)
( công còn bị ngược dài dài cho chừa cái tội tra nam nghe con)