Chương 108: Thịt khô ăn ngon

Sau giờ trưa, phòng khách Tuyên gia trừ bỏ nhị ca đang đi học vẫn chưa về, toàn bộ đều ngồi quây quần với nhau, không khí thực vui vẻ hòa thuận.

Trên bàn bày không ít thịt khô, bánh ruốc, một đĩa gà kho với gan, chân heo kho cùng cánh gà rán, tuy rằng đã đóng gói nhưng vì không thể chống lại ánh mắt cầu xin của Đồng San San, Tuyên Nhược Phong chỉ có thể đích thân làm một ít món kho.

Hắn kiếm được không ít điểm tín dụng. liền thỏa mãn niềm ăn uống của mẹ. Một bàn gà kho gan ăn sạch sẽ, Đồng San San vẻ mặt thỏa mãn, nhìn về phía Tuyên Nhược Phong: "Bảo bối, không nghĩ ra con lại biết nấu ăn như vậy, thực sự quá là ngon luôn!"

Dùng không ít điểm tín dụng để mua gia vị và hương liệu, có thể ăn không ngon sao?

Tuyên Hách râu ria xồm xoàm ngồi một bên ánh mắt lấp lánh cũng gật đầu theo: " Chúng ta có thể đem ra bán, tiểu đội săn thi Đồ Long khẳng định sẽ mua những thứ này, mang theo cũng rất tiện."

Nghe vậy, khóe miệng Tuyên Nhược Phong hơi nhếch lên: "Mọi người không suy xét đến thời gian xem buổi tối tam ca có thời gian để kinh doanh quán bar hay không à?"

Đồng San San hưng phấn nói: "Dù sao vẫn còn có Tiểu Bắc, nó là người nhàn nhất."

Tuyên Nhược Bắc đang gặm móng heo vội vàng phản bác: "Con cũng rất bận, không có thời gian đâu."

Tuyên Nhược Phong nghe vậy liền phụ hoa theo: "Hơn nữa tay nghề của Tứ ca không được tốt cho lắm, so với đại ca cũng còn kém rất xa."

Tuyên Nhược Đông nằm không cũng trúng đạn, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, nhìn đến khi thân thể Tuyên Nhược Phong khẽ run lên mới châm rãi thu hồi, thuận tay lấy luôn một miếng thịt khô.

"Dù sao tay nghề của tứ ca cũng quá kém, không thể thành công được, cũng không thể giao cho người hầu làm, bởi vì đây là công thức độc nhất vô nhị, không thể truyền ra bên ngoài được!"

Người một nhà đang nhốn nháo ồn ã, Tuyên Nhược Đông đột nhiên nhíu mày: "Người Long gia cũng sẽ tới sao ạ!

Nghe xong, Đồng San San không kiêng nể hình tượng hung hắng cắn một ngụm thịt khô, ánh mắt trợn trắng: "Tới hay không mẹ cũng không muốn cứu. Vương Sơ Tình chết đi là tổt nhất." Để tương lai sau này con trai của nàng ít đi một đối tượng cạnh tranh. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh làm mẹ vợ của tướng quân, Đồng San San liền rất kích động.

Tuyên Hách quay đầu lại nhìn thấy bà xã nhà mình vừa gặm thịt khô vừa cười ngây ngô, ông tủm tỉm cười nhìn ngắm bộ dáng của bà xã, càng nhìn càng thấy thích không thôi.

Tuyên Nhược Phòng nhàn nhạt liếc nhìn mẹ mình một cái, rồi nói với ba: "Vương Sơ Tình vẫn phải cứu, bất quá chỉ cần kéo dài thời gian là được." Đây là hắn nói trước để cha mẹ có chuẩn bị tốt nhất, hiện tại hắn chỉ lo lắng kĩ thuận diễn xuất của cha hắn. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, trên mặt cha hắn toàn râu với râu, hắn là sẽ không bị nhìn ra chỗ nào không đúng.

Tuyên Nhược Đông gật gật đầu nói: "Tóm lại, thời điểm đến Vương gia, ba, ba đừng để lộ ra sơ hở gì đấy." Chỉ có khi kéo dài được thời gian của đối phương, Vương gia nơi đó ít nhất cũng sẽ có biết điều mà an phận. Nếu đối phương muốn động thủ ở chỗ tiểu đệ, còn phải xem bọn họ có nguyện ý hay không. Quyền chủ động này, bọn họ nhất định phải khống chế ở trong tay mình mới an tâm được.

Nghe vậy, Đồng San San bất mãn bĩu môi: "Mẹ biết rồi, có phải muốn cứu là cứu ngay được đâu!" Nàng cũng chỉ thuận miệng phát tiết tâm tình, hai đứa con trai nàng nếu đã thích như thế thì cứ xem như là hai người bọn họ từ Thủy tinh trở về đi.

Lâm gia đã mất đi tất cả, Tuyên Nhược Phong mỉm cười, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, chuyện Lâm gia sụp đổ giờ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hiện giờ Tuyên Nhược Phong rất nóng lòng muốn biết người Lâm gia sau khi được thả ra nhìn thấy gia nghiệp nhà bọn họ đã trở thành đống củi mục nát thì sẽ có biểu tình gì nhỉ? Hình ảnh đó chỉ cần tưởng tượng ra cũng thấy rất thú vị nha.

Đinh một tiếng, Tuyên Nhược Tây bồi Tiểu Phong vào phòng bếp, đem chân gà đã kho vớt ra. Căn biệt thư rộng lớn thoáng chốc quẩn quanh mùi thịt kho thơm ngậy.

Trước cửa Tuyên gia thoáng chốc xuất hiện mấy xe phi hành, quản gia cung kính đón tiếp khách quý đi tới phòng khách.

Hoa Thiện cùng Long Tiểu Thiên do ngũ cảm trời sinh nhạy cảm khác thường, đã nhanh chóng ngửi thấy trong không khí truyền đến mùi hương đặc biệt thơm của thịt, dụ ngón trỏ của bọn họ muốn dựng đứng lên. Vừa tiến vào phòng khách, thứ bọn họ chú ý không phải thái độ ôn hòa của Đồng San San, mà là đủ mọi loại thịt được chế biến khác nhau bày la liệt trên bàn.

Long Tiểu Thiên yêu thích nhất chính là mỹ thực, cái mũi khẽ giật, hắn còn chưa từng ngửi qua mùi thịt nào thơm đến như vậy, nhịn được khẽ nuốt nuổt nước miếng.

Đồng San San nhẹ ho khan hai tiếng, hai người lúc này mới hoàn hồn trở về thực tại, mau chóng thu thập lại biểu tình xấu hổ khi nãy, đối với Đồng San San chào hỏi một cái.

Đồng San San hơi mỉm cười, đối với hai người gật gật đầu, người đã ngồi xuống sofa nhưng ánh mắt vẫn lăng lăng nhìn chằm chằm miếng thịt khô, ngay cả quản gia đem trà nóng tới cũng không để ý tới.

Đồng San San có chút bất mãn, nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấy tiến thoái lưỡng nan, chung quy vẫn là không cho được, thật sự là làm khó nàng quá mà! Bất quá trong kho của Tiểu Phong hẳn là vẫn còn, vậy cũng có thể phân cho hai đại thiếu gia chưa hiểu sự đời này.

Đôi mắt của Long Tiểu Thiên đã hoàn toàn dính chặt trên miếng thịt khô, vẻ mặt thèm thuồng nhỏ dãi mà nhìn say mê, Hoa Thiện vội chọt chọt cánh tay Long Tiểu Thiên.

Long Tiểu Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn xán lạn đối với Đồng San San: "Tuyên phu nhân, đây cái gì vậy? Cũng là thịt mà so với thịt còn có hương thơm hơn!"

Long Tiểu Thiên chỉ cần nở nụ cười thật tươi cùng sẽ dễ làm người khác sinh ra hảo cảm, Hoa Thiện cũng đã rất lâu không thấy Long Tiểu Thiên cười tươi đến như vậy. Không đành lòng nhìn thấy hắn thất vọng, vội vàng dò hỏi Đồng San San: "Tuyên phu nhân, chúng tôi có thể nếm thử hay không?"

Đồng San San có chút rối rắm, nhưng nhìn đến hai vị thiếu gia chưa trải sự đời kia, trong lòng nàng cũng dâng lên một chút đắc ý, nâng cằm tự hào nói: "Đây chính là bí phương độc môn của Tiểu Phong nhà ta, hương vị phi thường đặc biệt, hai ngươi các ngươi cự tự nhiên nếm thử đi!"

Long Tiểu Thiên vui sướиɠ, nhanh chóng cầm lấy một miếng thịt dùng sữ nhấm nuốt, hàm lượng đạm vừa đủ, còn mang đến một mùi vị thanh mát, làm cho người khác còn muốn ăn tiếp, căn bản là không thể dừng lại. So với đầu bếp của nhà hắn, tay nghề còn tốt hơn rất là nhiều.

Hoa Thiện hai mắt sáng lên, cũng cầm lên một miếng, dùng sức cắn một ngụm, nhấm nuốt vài lần, vừa lòng gật gật đầu: "Hàng bán bên ngoài hương vị thực sự kém xa rất nhiều so với loại thịt này, Tuyên phu nhân, ta có thể mang về một ít được không?"

Nhìn Long Tiểu Thiên tay cầm miếng thịt khô ăn không ngừng, sắc mặt Đồng San San hơi xấu đi một chút: "...Một chủt thôi," Nếu như lấy quá nhiều, nàng sẽ không đủ ăn, lại nói, phủ tổng thống không cho con cháu nhà mình ăn uống đầy đủ hay sao? Long Tiểu Thiên lại qua đây để ăn.

Hai người bất giác có chút xấu hổ, sau khi ăn xong thịt khô rồi uống ngụm trà, cũng nói ra mục đích thật sự mình đến đây.

Đồng San San nghe xong, khuôn mặt thanh tú thoáng nét phiền chán: "Không phải là ta không muốn cứu người, chính là Vương Sơ Tình tiện..." Đối diện biểu tình kinh ngạc của hai người, Đồng San San vội vàng sửa miệng: "Chính là Vương Sơ Tình kia đã từng đả thương Tiểu Phong nhà tôi, hơn nữa đã qua lâu như vậy cũng không thấy bọn họ tới xin lỗi Tiểu Phong nhà tôi."

Long Tiểu Thiên lại cầm lên một miếng thịt, khẽ cười nói: "Bọn họ nhất định sẽ tới xin lỗi, chỉ cần bác sĩ Tuyên chịu hỗ trợ cứu người, ta sẽ nghĩ cách để Tiểu Phong không cần khảo thí mà tuyển thẳng vào học viện Nông Nghiệp." Hắn sớm đã điều tra qua Tuyên Nhược Phong muốn vào học viện Nông Nghiệp, nhưng chỉ có mấy tháng ôn tập, Tuyên Nhược phong căn bản không thể thi đậu. Cho nên hắn muốn dùng lí do này tới làm lợi thế trao đổi điều kiện.

Long Tiểu Thiên thật sự có thể ăn tiếp, nhất định phải ngăn lại, Đồng San San khẽ vuốt tóc, rất muốn nói với bọn họ rằng con trai nàng cũng có thể dựa vào thực lực để nói chuyện...kết quả thì...

Đồng San San hơi nhướn mày, do dự nói: "Thật sự là được sao?"

Tuyên Nhược Phong đang tránh ở chỗ tối đột nhiên xuất hiện, tức giận nhìn Long Tiểu Thiên vẫn không ngừng tay trộm ăn vài miếng thịt khô cùng mẹ hắn: "Tại sao phải làm như thế? Con không muốn phải đi cửa sau để vào. Ba ở chỗ đó, con qua chào hỏi vài câu, hai người muốn cứu người thì liền đi nhanh đi."

Nhìn Tuyên Nhược Phong có chút tức giận, Đồng San San vội vàng nói: "Con trai, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con thôi..." Hiện tại dù tin vào lời nói nhất định sẽ đỗ học viện, nhưng đến lúc đó thi không được không phỉa bị vả mặt rất đau sao? Tiểu Phong nhà nàng da trắng nộn như thế cũng không thể bị đánh được đâu.

Tuyên Nhược Phong ra hiệu với tam ca, rồi tức giận xoay người trở về phòng bếp.

Đồng San San nói: "Đươc rồi, chúng tôi đồng ý." Cho nên, Long Tiểu Thiên cậu có thể ngừng miệng được hay không hả?

Thoáng chốc cảm nhận được ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Đồng San San, khẳng định là không muốn cho hắn ăn tiếp, Long Tiểu Thiên da mặt dày lại tiếp tục hướng bánh ruốc bỏ vào miệng. Hoa Thiện thấy thế, ở bên bất đắc dĩ đỡ trán.

Sau khi liên hệ với Tuyên Hách, Tuyên Hách cùng Tuyên Nhược Đông đồng thời cùng xuẩt hiện.

Ba người trong phòng khách đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, sắc mặt Đồng San San không thể nhịn được tức giận nữa, từ trong l*иg ngực Long Tiểu Thiên rút về mấy cây thịt khô: "Long thiếu gia, cậu cũng lấy quá nhiều rồi đó."

Con trai hắn còn chưa cho hắn nhiều như thế đâu.

Long Tiểu Thiên cũng không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, ngây ngây ngô ngô cười. chính là Đồng San San không có lần thứ hai bị nụ cười này mua chuộc, thắng đến khi nhìn thấy trong tay hai người bọn họ chỉ còn hai miếng thịt khô mới vừa lòng tiễn người đi.

Sau khi lên xe, Hoa Thiện đem miếng thịt của mình đặt vào tay Long Tiểu Long.

Long Tiểu Thiên ngốc lăng: "Ngươi không ăn à?"

Hoa Thiện khẽ cười, nhu hòa nói: "Ngươi thích thì cho ngươi hết vậy."

Trước giờ vẫn luôn là như vậy, người luôn lấy sự ôn nhu nhẹ nhàng mà đối nhân xử thế, hắn sẽ luôn luôn rất mềm lòng.

"Vậy ta đây liền không khách khí nữa."

Sau khi tính toán số thịt đã đem đi kho, Tuyên Nhược Phong một thân nhẹ nhàng đi vào phòng khách, đột nhiên lại nhận được thông tin của Thịnh Tông vang lên.

Lúc này mà Thịnh Tông tìm hắn có chuyện gì?

Tuyên Nhược Phong vừa mở quang não ra thì liền thấy gương mặt tuấn tú của Thịnh Tông đang khóc lóc.

"Tiểu Phong Nhi..." Thịnh Tông vừa khóc vừa gọi Tuyên Nhược Phong.

Nhìn Thịnh Tông khóc đến thảm thiết, Tuyên Nhược Phong biểu tình xấu đi: "Nói tiếng người."

Thịnh Tông tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên hô lên một tiếng: "Tiểu Phong, cứu mạng với!"

"Cậu muốn chết hả?" Tuyên Nhược Phong nghi hoặc nhìn phía sau Thịnh Tông, tìm tìm một hồi cũng không thấy Vạn Thiên Sở.

"Không còn thịt khô..." Thịnh Tông buông mi, che khuất sự chột dạ trong đối mắt mình.

"Cậu nói cái gì?" Tuyên Nhược Phong móc móc lỗ tai, dường như không thể lí giải được điều hắn vừa nghe thấy, cũng có thể là do hắn nghe nhầm đi!

Thịnh Tông bất đắc dĩ thở dài, ngượng ngùng xoắn xít một hồi mới ngẩng đầu lên: " Mình muốn nói, thịt khô đều bị ăn sạch rồi."

Thực sự là không có nghe nhầm? Thanh âm của Tuyên Nhược Phong lập tức lạnh xuống mấy độ: "Mình cho cậu mấy chục cân vào một rương đầy như thế. Chỉ mới có ba ngày liền không còn?" Có là heo cũng không thể ăn nhanh như vậy đi!

"Cũng do cậu làm thịt khô ngon quá, bạn của mình hắn cũng muốn mua, mình cũng ngại từ chối, cho nên..." Thịnh Tông ấp úng nói.

"Cậu bán rồi?" Tuyên Nhược Phong nhọn mi, hắn có ý tốt tiêu tốn mấy chục vạn điểm tín dụng để là thịt khô, cứ như vậy mà liền bán đi rồi?

Thịnh Tông vội vàng lắc đầu: "Mình nói không bán, chính là ngươi một cây ta một cây, tất cả đều đem đi tặng người hết rồi."

"Cậu sao không đem bản thân mình bán luôn đi?" Tuyên Nhược Phong trào phúng nói, ngực tức nghẹn, "Những miếng thịt đó đều là thịt của động vật biến dị, vận chuyển từ Long tinh về đây, còn có muối, các loại gia vị và hương liệu một cái so với một cái đều là dạng quý hiếm, cậu nói tặng liền tặng người ta luôn sao?"

Tuyên Nhược Phong âm lượng tăng cao, chứng tỏ là cực kì tức giận.

Thịnh Tông lần đầu tiên thấy Tuyên Nhược Phong nổi bão lớn đến vậy, cùng lúc đó các tân binh trong ký túc xá đột nhiên cảm thấy miếng thịt trong tay...quá quý giá, cầm trong tay cảm thấy có chút nặng.

Thịnh Tông trề môi, ủy khuất nói: "Đều là anh em tốt với nhau, cho được liền cho, cũng không để ý nhiều đến vậy."

Ba ngày đã có luôn anh em tốt? Tuyên Nhược Phong cười lạnh, hắn không muốn nói lời khó nghe với Thịnh Tông, Thịnh Tông cùng các tân binh đó là bằng mặt không bằng lòng. Đơn giản hơn chính là cảm thấy Thịnh Tông có thể tiến vào bắc khu quân bộ bối cảnh không thấp nhưng lại dễ nói chuyện, dễ bắt nạt, vào một số thời điểm có những lúc không nguyện ý nhưng chỉ vỏn vẹn ba ngày mà đã không còn miếng thịt nào? Đối phương không lấy được một cách quang minh chính đại thì nhất định sẽ dùng cách khác tới chiếm, chỉ nghĩ đến đó thôi, Tuyên Nhược Phong trong lòng lại nghẹn thêm một tầng.

Cái hắn không ngờ nhất chính là, tất cả suy đoán của hắn đều đúng cả.

"Sau đó thì sao? Cậu muốn mình làm cái gì?" Tuyên Nhược Phong hừ lạnh một tiếng.

"Cậu lại cho tôi thêm một ít đi!" Thịnh Tông da mặt dày nói, về sau hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, sẽ không để người khác có cơ hội đoạt mất.

"Mình không có dư thời gian." Thấy Thịnh Tông ủy khuất, Tuyên Nhược Phong cường điệu: "Mình không có nói giỡn chơi với cậu, mình thực sự là không có thời gian. Bố mẹ mình sắp tới sẽ đi Thủy tinh. đại ca mình cũng đi cùng, mình cũng phải đến Đường trạch học tập sử dụng linh năng, tam ca tay nghề tùy không tồi nhưng cậu cũng biết trí nhớ của anh ấy vẫn luôn rất kém, nếu không có mình đứng bên cạnh chỉ đạo, anh ấy chắc chắn sẽ không thể làm ra thịt khô đâu."

Thịnh Tông vẻ mặt đưa đám, hắn phi thường cảm nhận được sự hối hận từ tận sâu đáy lòng mình: "Thật sự không còn biện pháp khác sao?"

Tuyên Nhược Phong ánh mẳt tràn ngập thâm ý nói một câu: "Nếu cậu không chê tay nghề của tứ ca..."

Không đợi Tuyên Nhược Phong nói xong, Thịnh Tông dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: " Vẫn nên tính đường khác thì hơn!" Tay nghề của TIểu Bắc ca hắn thực sự không dám khen tặng, tìm cách khác vẫn tốt hơn.

"Tiểu Phong..." Thịnh Tông đáng thương hề hề gọi, giống như cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, thực đáng thương.

Nhìn Thịnh Tông tỏ vẻ đáng thương như vậy, Tuyên Nhược Phong cũng mềm lòng một chút nói: "Nếu như mình có thời gian rảnh thì sẽ giúp cậu làm một chút, nhưng mà số lượng sẽ không được nhiều đâu."

"Nếu như không thì mình cùng cậu đi mua." Ít nhiều gì hắn cũng từng nếm ra hương vị thịt khô, gia vị khẳng định không khác nhau bao nhiêu đâu.

"Cậu mua không nổi!" Tuyên Nhược Phong ha hả lạnh lùng một tiếng, vì muốn Thịnh Tông trở nên cường tráng hơn, hắn đã bỏ thêm linh thủy vào trong thịt khô, thứ tốt như thế lại cứ thế bị Thịnh Tông đem đi tặng người khác như vậy. Thịnh Tông muốn mua được, e rằng đến kiếp sau cũng không mua nổi.

Thịnh Tông: "..."

Tuyên Nhược Phong thực sự rất đau đầu: "Chờ đến khóa học sau, mình có thời gian sẽ chuẩn bị một chút, đến lúc đó lại nói tiếp."

Thịnh Tông đôi mắt sáng lấp lánh: "Tiểu Phong, cậu thực sự quá tốt luôn đó!" Không hổ là hảo huynh đệ của hắn, không giống như Vạn Thiên Sở, một cây cũng không nỡ cho hắn.

"Hiện tại mình còn có thể cho cậu miễn phí, nhưng đến lúc số lượng nhiều lên, mình sẽ thu điểm tín dụng." Tuyên Nhược Phong lãnh khốc nói, "Đến lúc đó sợ cậu cũng không mua nổi đâu."

"..." Thịnh Tông đang đắc ý tươi cười thì bỗng im bặt, muốn hắn đưa ra điểm tín dụng chỉ là miệng nói cho có thôi, bây giờ đem đi so sánh với Tiểu Phong hắn thực sự không khác gì quỷ nghèo luôn ấy.

"Mua liền mua!" Thịnh Tông bĩu môi.

Tuyên Nhược Phong cười hai tiếng, người này lại còn muốn nghĩ chiếm được tiện nghi của hắn.

Sau khi đóng quang não, Tuyên Nhược Phong cũng nghiêm túc suy nghĩ xem thực sự có nên mở một xưởng sản xuất thịt khô, chuyên môn cung cấp cho Thịnh Tôngh và quân nhân hay không?

Đề nghị với mẹ cũng chưa chắc là không thể làm được, nhưng mà ngẫm kỹ lại vẫn nên thôi đi, chậm rãi từ từ phát triển, dù sao chuyện này cũng không phải một lần là định xong ngay được, hiện tại trong tay hắn cũng thực sự không ít chuyện phải tự đích thân làm, chỉ sợ lúc ấy cũng không thể phân tâm mà làm.