Chương 107: Cuối cùng cũng hết hi vọng

Biết được tin tức, Ngải gia phụ mẫu vội vã đi tới bệnh viện, nhìn con trai trên giường bệnh vừa gầy ốm lại tiều tụy liền đau lòng không thôi.

Hai vợ chồng vội vàng tiến vào phòng bệnh, nghe Ngải Văn kể lại những chuyện xảy ra, cuối cùng cũng dứt khoát đem video của Lâm Đào ở phòng bệnh cho cha mẹ xem.

Cha mẹ vừa nhìn thấy, vừa tức vừa giận lại vừa hổ thẹn. Tức giận là vì Lâm gia lại chà đạp con trai của bọn họ, hổ thẹn chính là lại để người khác nghe được lời Lâm Đào nói sẽ sinh ra hiểu lầm con trai bọn họ, phẫn nộ Lâm Đào cư nhiên lại nhẫn tâm như vậy.

Đối phương chỉ là bị phế đi cánh tay, chân lại không gãy, nếu như thành tâm muốn xin lỗi, chỉ cần vài bước chân là đỡ được người, hài tử trong bụng ca tẩu hắn cũng không mất đi. Nhưng hắn lại không làm gì cả, hắn chỉ để ý hắn đói bụng có cơm để ăn hay không mà thôi.

Lâm Dương là đứa trẻ tốt, như thế nào lại có người nhà như vậy chứ.

Ngải Đức Hoa chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng bệnh, ông rất muốn đi tìm Lâm Đào tính sổ, chỉ là vẫn phải nhẫn nhịn cắn chặt răng, có rất nhiều thứ khiến ông không thể nào nâng bước chân đến phòng bệnh của Lâm Đào được.

Ngày Lâm gia sụp đổ chắc chắn không còn xa, nhưng nếu bọn họ chọn ngay lúc này tách ra lại giống như không nể tình mối quan hệ thông gia của hai nhà, chuyện này vẫn giữ lại chút mặt mũi. Bọn họ lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể để cho đối phương thêm bất kì cơ hội nào nữa.

Khuất Hân Tuyết nhìn con trai phải chịu ủy khuất, hốc mắt đỏ lên đau lòng nắm lấy tay Ngải Tri: "Lâm Đào thật sự khinh người quá đáng, sao lại có thể đối xử như thế với một dựng phu? Tiểu Tri, con cùng mẹ về nhà đi!" Nếu như đối phương đã đề phòng bọn họ như vậy, bọn họ liền đi là được rồi.

Nghe mẹ nói thế, Ngải Tri định mở miệng đáp ứng, nhưng lại nghĩ đến bạn lữ của mình, hắn lắc đầu: "Không được đâu, Lâm Dương còn ở trong ngục giam, con phải đợi hắn trở về."

Khuất Hân Tuyết khuôn mặt tràn đầy u sầu, nắm chặt tay Ngải Tri: "Ngươi về nhà cũng có thể chờ, Lâm gia bây giờ đem con phòng như phòng trộm cướp, vạn nhất trở lại đó, Lâm gia bọn họ bị mất thứ gì đó hoặc là không thấy lại vu oan con trộm đồ thì sao?"

Ngải Văn cũng hiếm khi tức giận: "Con lại muốn nhìn xem, đem gia nghiệp giao cho người như Lâm Đào, Lâm gia bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu." Cư nhiên lại khi nhục Ngải gia bọn họ như vậy? Nếu như đối phương đã không xem anh hắn như người thân, vậy bọn họ cũng đâu cần phải mặt nhiệt dán mông lạnh? Chờ đến khi Lâm gia ngã, khi hắn cùng người kia ở bên nhau, đó chính là lúc Ngải gia bọn họ quật khởi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ để những kẻ từng coi thường Ngải gia bọn họ phải hối hận.

Ngải Tri hốc mắt đỏ hồng nhìn mẹ cùng em trai: "Tiểu Văn, em đừng nói như vậy." Bất luận Lâm gia đối với hắn như thế nào, chung quy cũng là nhà chồng của hắn, người nhà với nhà chống tố nhau hắn không làm được. Tuy là bây giờ hắn đã sớm không thể chịu đựng được nữa.

"Em cũng không nói sai!" Ngải Văn tuấn mi hơi nhếch lên, một bên khuyên nhủ anh trai, "Anh, đầu óc Lâm Đào đã không bình thường rồi, lúc này lại để Lý Mãn đi vào cục cảnh sát, căn bản chính là đang tự hủy đi đường sống, hủy hoại Lâm gia lại còn làm anh bị thương. Vừa nãy, hắn thậm chí còn muốn đem anh vào cục cảnh sát, Lâm gia đã thành ra như vậy mà anh vẫn quay lại chờ Lâm Dương hay sao?

Ngải Tri sầu bi lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía ba: "Ba, người giúp con đi, giúp con nghĩ cách, cứu ba mẹ chồng bọn họ ra ngoài được không?" Cho dù phải tốn nhiều điểm tín dụng hơn nữa, hắn có thể thiếu người ta trước, hắn chỉ cầu cha mẹ chồng bọn họ có thể nhanh chóng ra ngoài, hắn không thể trơ mắt đứng nhìn Lâm gia bị hủy hoại như vậy.

Thấy con trai lớn luôn kiên cường ổn trọng cũng mềm yếu mà cầu xin ông nhưng ông cũng là có tâm mà không có sức. Lâm gia gia nghiệp lớn như thế, còn chưa có biện pháp đưa chính mình ra khỏi ngục giam, càng không cần bàn đến gia đình bình dân bọn họ.

Ngải Đức Hoa nặng nề thở dài một tiếng:" Nếu như có thể cứu bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không đến bây giờ vẫn còn bị nhốt trong đó, lại còn không cho chúng ta vào thăm tù." Mục đích của phía trên đã phi thường rõ ràng như thế, chính là muốn hủy hoàn toàn Lâm gia.

Khuất Hân Tuyết ánh mắt đốt nhiên lóe lên ánh sáng, nhìn Ngải Văn vui sướиɠ: "Tiểu Văn, con không phải cùng Tuyên gia nhận thức sao? Con nhờ bọn họ nói giúp được không?"

Ngải Văn nghe vậy, lập tức lắc đầu nói: "Con mới không nhờ đâu, thời điểm Tuyên gia vừa xảy ra chuyện con liền cùng Tuyên gia cắt đứt liên hệ, hiện tại lại muốn đi tìm bọn họ giúp đỡ? Nói chung là con không đi." Hơn nữa, đối phương đã không còn tác dụng, không cần cả ngày ở trước mặt giả bộ lấy lòng tình địch của hắn, hắn chán ghét phải làm chuyện như thế.

Ngải Tri thẫn thờ, Lâm Dương đã từng bảo hắn không được cùng người Tuyên gia qua lại, thậm chí còn cảnh cáo hắn đừng tiếp xúc quá mức với Ngải Văn, nhưng vì em trai, hắn đã im lặng không nói đến chuyện này, Không ngờ rằng ngay cả em trai hắn cũng tự chủ cắt đứt liên lạc với đối phương.

Cho nên... Ngải Tri phát hiện đường lui gì cũng không còn nữa, chẳng lẽ thật sự hắn phải theo cha mẹ về nhà sao? Người bên ngoài sẽ nói như thế nào về hắn đây?

"Mẹ, nếu không để con đi đến Tuyên gia, mẹ có thể cho con mượn một ít điểm tín dụng hay không?"

Nhìn con trai cứ một mực muốn sống chết cùng Lâm gia, hai vợ chồng có chút hận sắt không thành thép.

Ngải Đức Hoa lập tức lên tiếng can ngăn: "Thôi được rồi, con hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, giá trị sinh sản đã giảm xuống, con muốn không mang thai được nữa sao?"

Ngải Văn cũng khuyên bảo theo: "Anh, anh vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt. Thật sự không được, em nghĩ biện pháp liên hệ lại với Tuyên gia là được." Hắn cũng không muốn nhìn thấy anh trai yêu quý của hắn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

"Tiểu Tri, con xem, Tiểu Văn cũng đáp ứng giúp con rồi." Khuất Hân Tuyết vui vẻ nói.

Thấy ánh mắt sầu bi của Ngải Tri cuối cùng cũng lóe lên một tia hi vọng, mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi, Ngải Đức Hoa lại tiếp tục nói: "Một lúc nữa xuất viện theo ba về nhà, con cũng không muốn Lâm Đào chỉ vào mặt nói con là kẻ trộm đi?"

Nghe ba nói vậy, Ngải Tri trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói: "Không, con vẫn muốn lưu lại Lâm gia."

Lúc này, trên mạng bởi vì Lâm Đào làm ca tẩu mình sinh non mà bàn tán cực kì náo nhiệt.

(Đối với người của Lâm gia, tôi thật sự phục rồi, một kẻ so với một kẻ còn kiêu ngạo hơn!)

(Cư nhiên có thể thô bạo đối với một dựng giả như vậy? Loại người như Lâm Đào tương lai tuyệt đối là một tên vũ phu, quá ghê tởm!)

(Lý Mãn ở trong ngành nông nghiệp vẫn luôn là nhân vật rất nổi danh, đối với Lâm gia lại trung thành tận tâm nhiều năm như thế, kết quả lại bị đưa vào cục cảnh sát, thật đánh buồn!)

(Lâm gia thật sự xong đời rồi!)

(Có loại người nhà như thế này, chạy nhanh đi còn kịp!)

Lâm Đào nhìn những dòng bình luận, tức giận trong lòng mắng thầm, Ngải Tri đáng chết, cư nhiên còn giả trang đáng thương, hắn nhất định phải xé rách gương mặt giả tạo của anh ta.

Bởi vì mỗi một phòng bệnh đều có camera theo dõi, cảnh sát lập tức tìm đến phòng bệnh Ngải gia đang ở, mấy hộ sĩ đồng tình đều vội vàng đi tới phòng bệnh của Ngải Tri. Nghe cảnh sát nói muốn điều tra tài khoản của hắn, Ngải Tri cả người ngốc lăng tại chỗ, hắn không ngờ Lâm Đào lại làm chuyện tuyệt tình như vậy, hoàn toàn không giữ lại cho hắn một chút đường sống nào. Mà Ngải Đức Hoa lúc này đã tức đến nghẹn một ngụm ở trong cổ họng.

"Chuyện này là thế nào? Sao Lâm Đao lại dám?" Khuất Hân Tuyết đau lòng khóc thành tiếng, Ngải gia đã đủ khó khăn vất vả rồi, lại đem bọn họ thành phường trộm cướp, này chính là bức Ngải gia bọn họ đến đường cùng đây mà.

Ngải Văn cắn răng: "Tôi có thẻ đem toàn bộ quá trình quay chụp được không?" Hắn muốn giữ lại bằng chứng, tuyệt đối không thể để Lâm Đào đắc ý được lâu đâu.

Cảnh sát gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng may cảnh sát nhanh chóng điều tra được giữa Lý Mãn và Ngải Tri không có khoản điểm tín dụng nào chuyển khoản qua lại, một nữ cảnh sát khẽ thở dài đi tới vỗ vai an ủi Ngải Tri, Ngải Tri là hoàn toàn vô tội.

Cảnh sát vừa rời đi, người nhà cố gắng an ủi Ngải Tri, Ngải Tri khóc thút thít nói: "Con muốn về nhà, con không muốn về Lâm gia nữa."

Ngải Tri đau lòng khóc ở trong lòng mẹ.

Mà Ngải Văn cũng nhân cơ hội phát quá trình điều tra của cảnh sát lên mạng, Ngải gia bọn họ một chút cũng không tham đến số tiền ấy của Lâm gia bọn họ đâu.

Lâm Đào bị mọi người trong phòng bệnh nhìn đến trần trụ, tràn đầy khinh thường cùng trào phúng, hung hăng bị vả mặt đau như thế, hắn ta cũng chỉ biết vội vàng trùm chăn che kín, gương mặt giống như bị thiêu đỏ đến bừng mà vặn vẹo.

Trên tầng ba mươi, cũng đồng dạng có người không an phận mà bắt đầu tính kế.

Nhìn đoạn video chiếu trên màn hình, có một đôi nam nữ đang bên nhau, thái độ cùng cử chỉ vô cùng thân mật.

"Nhìn thế nào cũng không ngờ được, mấy con sâu này lại lợi hại như thế!" Đổng Thải khẽ cười, "Nếu như có được con sâu này trong tay, muốn diệt trừ kẻ nào đều không phải dễ như trở bàn tay hay sao."

"Thải nhi, ba con sâu này đều ở trong quân bộ, chúng ta chỉ có thể nghĩ, cũng không lấy được vào trong tay, hơn nữa Long gia cũng sẽ không cho chúng ta đâu." Lương Văn Lam in một nụ hôn lên trên mặt Đổng Thải, môi mỏng chậm rãi di chuyển tới môi Đổng Thải, rất nhanh đã quấn lấy nhau dây dưa một phen.

"Anh không phải muốn đi Trùng tinh sao? Đi tìm thử xem có loại sâu này hay không?" Đổng Thải nũng niu nói.

"Đi, anh sẽ đi tìm, đem tư liệu đưa cho anh đi." Lương Văn Lam nói.

"Còn có, Long gia đã mời Tuyên gia hỗ trợ, anh đừng vì em mà làm ra chuyện gì nhé!" Đổng Thải vội vàng phân phó.

"Anh biết rồi, anh có chừng mực."

Hai người trao cho nhau một nụ hôn sâu đầy ướŧ áŧ, Lương Văn Lam mới đứng dậy rời đi từ mật thất trong phòng viện trưởng xuống đến gara.

Hắn vào xe phi hành phía trước, đột nhiên có một xe phi hành từ sau chắn ngang lối đi, một thân ảnh nhỏ nhảy vọt ra, hùng hùng hổ hổ xuất hiện trước mắt Lương Văn Lam, con ngươi màu đen hiện lên hận ý.

Ngẩn người một lúc lâu, Lương Văn Lam mới định thần lại, khóe miệng dâng lên chút ý cười: "Nguyên lai là Tiểu Bạch nha, con tới tìm mẹ?"

"Ông muốn thế nào mới cùng mẹ con tôi đoạn tuyệt quan hệ?" Lương Văn Bạch tức giận, xông lên muốn nắm lấy cổ áo Lương Văn Lam, lại bị đối phương phát hiện nhanh chóng né được.

"Nguyên lai con đã biết?" Lương Văn Lam một bộ khiêm khiêm quân tử, trên mặt không thấy một chút hổ thẹn.

Nhìn ông ta da mặt dày như thế, Lương Văn Bạch nghiến răng: "Tôi vẫn luôn biết, ông không có khả năng nghiêm túc với mẹ tôi." Bởi vì hắn biết rõ, vì ông ta mà đôi tay mẹ hắn đã không còn sạch sẽ, hơn nữa rất có khả năng cùng cái chết của mẹ Lương Văn Lam có quan hệ.

Cho dù hắn không nghĩ đến chuyện này, Lương Văn Lam cũng không có khả năng không nghĩ đến được, vậy nên Lương Văn Lam ông ta tuyệt đối không phải là nghiêm túc đối với mẹ của hắn.

"Ta thật sự là thích Thải nhi." Lương Văn Lam khẽ thở dài, vì cái gì tất cả mọi người đều không tin hắn? Hắn đối với Đổng Thải là thật tình, thật nghiêm túc đâu.

"Không được phép gọi tên mẹ tôi như vậy." Lương Văn Bạch chỉ vào Lương Văn Lam gầm lên.

Lương Văn Lam ấn ấn huyệt thái dương, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, nghe nói con tám tháng sau xuất ngoại?"

"Không cho ông nói sang chuyện khác." Lương Văn Bạch tức giận nói, hắn đã phân vân do dự rất nhiều ngày, thật vất vả mới lấy đủ dũng khí, lần này nếu không thể ngăn cản được ông ta, hắn sợ lần sau sẽ không còn đủ dũng khí để ngăn cản Lương Văn Lam nữa.

"Được rồi, lên xe đi, ta mang con đi ăn một bữa cơm." Lương Văn Lam tựa như anh trai đang nói với đệ đệ, phi thường kiên nhẫn nhưng trong tâm lại đang rất bực bội.

"Tôi không muốn, tôi cảm thấy rất ghê tởm ông." Lương Văn Bạch quát lên.

Nghe Lương Văn Bạch nói vậy, Lương Văn Lam hơi nhọn mị, hắn cho rằng hắn đối với Lương Văn Bạch đã có đủ kiên nhẫn, kết quả đối phương còn không cảm kích hắn vì đã cho hắn mặt mũi, cư nhiên hiện tại còn nói hắn ghê tởm?

Lương Văn Lam đột nhiên tiến lên, tay chống lên nắp capo ngăn trở Lương Văn Bạch, biểu tình khiêm tốn cũng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, tươi cười trên môi lạnh đến mức đã chẳng còn độ ấm con người: "Ghê tởm ta? Đã biết rõ ràng chuyện này lại không dám nói với ba ta lại là ai? Muốn so ghê tởm, chúng ta đều như nhau cả thôi."

Lương Văn Bạch sợ hãi nhất chính là gia đình không còn nguyên vẹn, bởi vì lúc đưa ra lựa chọn giấu diếm chuyện này, còn không phải là vì hắn sợ mất địa vị hiện tại của chính mình hay sao? Muốn nói về trình độ ghê tởm, hai người bọn họ đã sớm thành cùng một loại người rồi.

Sắc mặt Lương Văn Bạch nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể cứng đờ, hai mắt đỏ bừng: "Tôi hận ông!"

Nếu Lương Văn Lam dám làm tổn thương mẹ của hắn, hắn thề, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta!

"Tùy con." Lương Văn Lam cười nhạo một tiếng, một tay túm lấy Lương Văn Bạch ném sang một bên.

Lương Văn Bạch bị ném ngã trên mặt đất, tức giận từ trên đất bò dậy, nhưng Lương Văn Lam đã nhanh chóng vào phi hành xe, khởi động chạy đi mất, để lại Lương Văn Bạch phía sau với mùi xăng cùng khí nóng phả ra.

Đồng Nghi viên, Hoa gia.

Nữ hài đang đánh tennis cùng với vài người khác.

Nhìn thân ảnh nữ hài xinh đẹp đang độ thanh xuân đi qua đi lại trên sân bóng, khóe miệng Hoa Thiện không nhịn được vui vẻ mà nhếch lên, đã bao lâu rồi hắn chưa thấy được bộ dáng vui vẻ của nữ hài ấy, so với trước kia nữ hài đã ngày càng hoạt bát, càng ngày càng trở nên tự tin hơn.

Người ngồi bên cạnh hắn Long Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào biểu tình vui sướиɠ của Hoa Thiện, ánh mắt bỗng chốc tối lại vài phần.

Long Tiểu Thiên tỏ vẻ nhẹ nhàng dò hỏi: "Tài liệu về thuốc thử AP tìm thế nào rồi?"

"Ta đã tìm được ba loại." Phát giác chính mình chăm chú nhìn nữ hài quá lâu mà xem nhẹ sự tồn tại của Long Tiểu Thiên, hắn nghiêng đầu nhìn Long Tiểu Thiên tươi cười: " Không phải muốn đi Tuyên gia sao? Đi thôi."

"Không ở lại bồi Giang Tình?" Long Tiểu Thiên nhướn mày.

Hoa Thiện hơi mỉm cười: "Trở về rồi bồi cũng giống nhau mà."

Long Tiểu Thiên cười thật tươi: "Đa tạ, người anh em."

Hoa Thiện hơi sửng sốt nhìn Long Tiểu Thiên: "Giữa hai chúng ta còn khách sáo như vậy sao? Huống hồ hiện tại không phải xã hội chuyên chế, bác sĩ Tuyên muốn cứu người nào ta cũng không can thiệp được. Nhưng ngươi phải nghĩ kĩ, Long Tiểu Hàm bọn họ cũng không phải người tốt lành."

Đối phương nhìn hắn quá mức trong sáng, trong lòng bất chợt hoảng hốt, vội vàng quay đầu đi: "Ta chỉ cầu bảo mệnh, những cái khác đều không để ý đến!"

Hoa Thiện nhíu mày: "Ngươi ở cùng ta cũng có thể bảo mệnh mà."

Long Tiểu Thiên nghe vậy liền cười ra tiếng: "Chính ngươi là Bồ Tát sét qua sông, còn muốn tới quản ta?

Nói xong Long Tiểu Thiên đối với Giang Tình cười, Giang Tình thấy hai người liền vẫy vẫy tay chào, biểu tình cực kì đắc ý.

Nhìn nữ hài tính tình trẻ con như vậy, Hoa Thiện khẽ cười: "Ta cùng Tiểu Thiên đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở chỗ này hảo hảo chơi đi!"

Giang Tình cười khẽ: "Ân, biểu ca đi sớm về sớm nhé!"

"Ta biết rồi."

Hoa Thiện cùng Long Tiểu Thiên xoay người rời đi, nhìn thấy hai vị thiếu gia động, bảo tiêu xung quanh cũng rời đi theo phía sau đến gara.

Một loạt phi hàng xe từ Hoa trạch nối đuôi nhau rời khỏi.

Suốt dọc đường đi, bên trong xe không hề có một tiếng nói chuyện nào, cực kì tĩnh lặng, Hoa Thiện phát hiện quan hệ giữa hắn với Long Tiểu Thiên tựa như tờ giấy bị đâm thủng, không còn cách nào trở lại như lúc ban đầu.

Long Tiểu Thiên dường như đã trở thành một người ít nói, mà hắn cũng không thể giống như trước kia tìm một chủ đề thích hợp để nói chuyện phiếm với đối phương.