Chương 27

Từ chỗ Kỷ Hưu trở về, lần đầu tiên Huyền Kiêu mất ngủ.

Lúc Bùi Y vừa tỉnh lại, phát hiện cái đuôi của Huyền Kiêu lại hiếm thấy không triền trên người mình.

Khóe mắt Huyền Kiêu hơi ửng đỏ, rõ ràng là biểu hiện của việc không ngủ tốt.

Bùi Y nhíu mày nghiêng người ôm lấy cậu, “Bảo bối, sao vậy? Tại sao lại không vui?”

Trước mặt anh Huyền Kiêu không bao giờ phòng vệ, tâm tư rất đơn giản dễ đoán, đã sinh sống với nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt u buồn như vậy của cậu.

Huyền Kiêu theo thói quen lộ ra biểu tình ủy khuất, trông mong nhìn Bùi Y hỏi: “Tôi có phải rất ngốc không? Tôi có phải sẽ mang đến phiền toái cho chủ nhân không?”

Bùi Y ánh mắt hơi khựng lại, “Có phải ai đã nói cái gì không? Là ai?”

Huyền Kiêu quay đầu không nhìn anh, thấp giọng nói: “Là Kỷ Hưu.”

Sau đó cậu quay đầu nghiêm túc nhìn Bùi Y, “Đừng coi tôi là một đứa trẻ nữa, tôi muốn trưởng thành.”

Bùi Y trầm mặc, một lúc lâu sau anh xoay người dựa lên Huyền Kiêu, l*иg năm ngón tay vào bàn tay của cậu, khóe môi chậm rãi nhếch lên, “Bảo bối, nhóc không ngu ngốc, nhóc đã trưởng thành rồi.”

Nhưng...... tôi lại càng thích bộ dạng nhóc ỷ lại vào tôi hơn.

Ánh mắt của Huyền Kiêu vẫn luôn nhìn khuôn mặt người đang nhìn mình, chủ nhân cười lên thật là đẹp, đặc biệt là môi......

Cậu không nhịn được ngẩng đầu cắn lên.

Bùi Y chỉ hơi nhăn mày, một lúc sau mới phóng đại nụ cười rồi tiếp tục hôn xuống.

Có vết xe đổ lần trước, Bùi Y không gia tăng thêm nụ hôn này, chỉ hơi trêu chọc đầu lưỡi của Huyền Kiêu một chút rồi lui ra ngoài.

Huyền Kiêu tiếc nuối lại khát cầu nhìn anh.

“Hiện tại mau ngoan ngoãn ngủ cho tôi.” Bùi Y nhéo cái mũi của cậu, “Quầng thâm mắt của nhóc đều lộ rõ ra ngoài rồi.”

Bùi Y chống thân thể, chuẩn bị rời giường.

Nhưng lại bị Huyền Kiêu đột nhiên túm về, ấn lên giường chơi xấu, “Lại hôn một chút nữa rồi ngủ.”

Bùi Y kinh ngạc nhướng mày, “Nhóc......”

Vậy mà học được phản kháng!

“Ngô......” Chưa nói xong đã bị Huyền Kiêu chặn miệng.

Cậu chiếm hữu bao trùm lên cơ thể thiên gầy của Bùi Y, lấy thể chất biếи ŧɦái của mình ngăn chặn phần lớn sức lực của Bùi Y.

Nụ hôn của cậu cực kỳ lóng ngóng, chỉ biết học theo cách chủ nhân đã làm với mình trước đây, không theo kết cấu nào khuấy đảo lung tung trong miệng Bùi Y.

Thậm chí còn vì quá hứng phấn mà răng nanh cũng xuất hiện, vô thức cắn bị thương môi của Bùi Y.

“Ưʍ......” Bùi Y nhíu mày phát ra tiếng kêu rên.

Lúc này Huyền Kiêu mới giật mình bật dậy, ngồi quỳ một bên vừa sợ hãi vừa áy náy nhìn chằm chằm vị trí bị thương trên môi Bùi Y.

Bùi Y vốn dĩ chỉ muốn răn dạy cậu một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng giống như người vừa bị khi dễ không phải ai khác mà là cậu thì nhịn không được bật cười.

Ít nhất bảo bối của anh giống như lại có chút thông suốt hơn rồi, không phải sao?

Huyền Kiêu thấy anh không tức giận thì đôi mắt xanh lam cũng tràn đầy vui sướиɠ, cậu cọ cọ đến bên người Bùi Y rồi duỗi tay chạm vào miệng vết thương, “Chủ nhân...... tôi không phải cố ý cắn đâu, là do nó tự mình duỗi ra đấy.”

Bùi Y liếc mắt nhìn cậu một cái, khi anh liếc mắt nhìn người khác lại khiến anh thêm một chút mị lực hoặc nhân, Huyền Kiêu còn chưa phản ứng lại cũng đã hôn lên khóe mắt của Bùi Y.

Bùi Y thấp giọng cười ra tiếng.

“Chủ nhân......” mặt Huyền Kiêu nháy mắt đỏ ửng, “Tôi, hiện tại tôi liền đi ngủ!”

Nói xong cậu nghiêng người nằm bên cạnh Bùi Y nhắm mắt lại tỏ vẻ mình đã ngủ rồi.

Bùi Y buồn cười nhìn sườn mặt cậu, lắc đầu cúi người lại sát bên tai Huyền Kiêu, “Không phải nói buồn ngủ sao? Vậy cái này là sao? Hửm?”

Vừa nói, ngón tay của anh bắt lấy cái đuôi không biết đã quấn lên eo của mình từ lúc nào, còn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái đuôi tiêm.

Thân thể Huyền Kiêu hơi run rẩy, cắn môi dưới.

Sau đó cái đuôi quấn trên eo Bùi Y nhanh chóng thu về, Huyền Kiêu kéo chăn qua rồi vùi đầu vào.

……

Bùi Y tự mình ngồi lên xe lăn sung sướиɠ xuống lầu.

Kỷ Phi Tinh chân chó giúp anh bưng bữa sáng lên bàn ăn, sau đó một mông ngồi bên cạnh, “Sư phó, ngoài trừ khinh công không phải còn có võ công nữa sao, ngài lúc nào thì dạy tôi vậy?”

“Có sốt ruột cũng không thể làm tôi chịu đói dạy cậu được.”

“Vậy ngài mau ăn, mau ăn.”

Kỷ Phi Tinh mong đợi nhìn Bùi Y ăn uống, Bùi Y lại bị hắn nhìn đến nuốt không trôi nên chỉ tùy tiện ăn một lát thì tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Đi, ra ngoài sân.”

Kỷ Phi Tinh hoan hô một tiếng, đẩy xe lăn của anh chạy ra bên ngoài.

Bùi Y chậm rãi đứng lên, “Toàn bộ võ công đều phải lấy nội lực làm cơ sở, khẩu quyết tôi chỉ nói một lần, cậu nghe cho kỹ.”

Với đại não biếи ŧɦái của Kỷ Phi Tinh thì đương nhiên có thể nhớ kỹ khẩu quyết dễ dàng.

Bộ võ công Bùi Y dạy cho hắn có tên là , được lựa chọn căn cứ theo tính cách của Kỷ Phi Tinh.

Sau khi Bùi Y đọc xong tâm pháp nội công đã đi bước lên một bước, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng lướt lên, từ một thân cây cao lớn trong sân bẻ xuống một nhánh cây.

Coi đây là kiếm mà làm mẫu bộ kiếm pháp này cho Kỷ Phi Tinh.

Nhìn tên đoán nghĩa, bộ kiếm pháp này được gọi là thiên huyễn nên đương nhiên sẽ mang theo phong cách thiên biến vạn hóa.

Nhánh cây yếu ớt trong tay Bùi Y giống như có sinh mệnh, anh vừa ra chiêu vừa niệm khẩu quyết của kiếm pháp.

Chiêu thức của bộ kiếm pháp này không đi theo con đường bình thường, chiêu đầu tiên và chiêu tiếp theo nhìn như không có bất kỳ liên hệ nào, nhưng lại kỳ dị khiến người ta cảm thấy vốn nên như vậy.

Trung tâm của nó là một chữ “Biến”, mỗi một kiếm chiêu đều được biến hóa khiến người khác không thể đoán được kiếm chiêu tiếp theo là cái gì, khi nghĩ mình đã thăm dò được kịch bản của nó thì ngay sau đó nó đã lấy một góc độ càng thêm xảo quyệt khác đâm tới.

Kỷ Phi Tinh nhìn đến trợn mắt há mồm, càng về sau thì ánh mắt của hắn càng cuồng nhiệt.

Đại não theo bản năng nhớ kỹ mỗi chiêu thức của Bùi Y.

Hắn nhất đinh! Nhất định phải dùng bộ kiếm pháp này trên cơ giáp!

Bùi Y ném nhánh cây, ngồi lên xe lăn một lần nữa, “Đã nhớ kỹ khẩu quyết chưa?”

Kỷ Phi Tinh bỗng nhiên gật đầu.

“Cả chiêu thức cũng nhớ kỹ!”

Hai mắt Kỷ Phi Tinh sáng rực nhìn Bùi Y, lợi hại đúng không!

“Hử?” Bùi Y cười một cách khó hiểu, “Thử một lần xem?”

Kỷ Phi Tinh hưng phấn nhặt cành cây trên mặt đất lên rồi bắt đầu luyện, góc độ ra chiêu gần như giống hệt Bùi Y, những chiêu thức sau cũng không sai chút nào.

Sau khi luyện xong bộ kiếm pháp, Kỷ Phi Tinh chạy lại tràn đầy mong đợi hỏi: “Thế nào?”

Khen tôi đi, còn không mau khen tôi!

Bùi Y mang theo ý cười lắc đầu.

Kỷ Phi Tinh nổi giận.

“Rõ ràng là giống nhau như đúc!”

“Cậu chỉ đang bắt chước mà thôi,” giọng nói của Thiên Cầm từ xa truyền tới, “Căn bản không lĩnh ngộ đến tinh túy.”

Cô mang theo Benson từ sau bước tượng điêu khắc trong sân đi ra, nhìn có vẻ bọn họ đã đến được một lúc rồi.

“Á! Cứu mạng!” Benson hét lên một tiếng.

Tượng điêu khắc nơi hắn đứng đột nhiên vỡ vụn thành những khối nhỏ cỡ bàn tay, toàn bộ đều sụp xuống.

“Đây là......” Thiên Cầm dừng bước.

Những hòn đá đó giống như đều được đo đạc quá, mặt cắt cực kỳ chỉnh tề, trừ Bùi Y ra thì ba người khác đều biến sắc ―― không thể nghi ngờ, chuyện này chỉ có thể do Bùi Y làm.

“Tôi đã sớm biết hai người ở bên kia,” Bùi Y chậm rãi nói, “Đây là kiếm khí.”

“Thật là lợi hại.......” Benson lẩm bẩm.

Kỷ Phi Tinh nhào qua ôm Bùi Y, “Sư phó sư phó! Sau này tôi cũng có thể lợi hại như vậy đúng không!”

Bùi Y đẩy hắn ra, di chuyển xe lăn, “Thiên Cầm nói không sai, lúc nãy cậu chỉ bắt chước như máy móc, nếu cậu chỉ có thể lý giải đến vậy thì tôi không thể không hoài nghi chỉ số thông minh của cậu.”

“Dám xem thường tôi!” Kỷ Phi Tinh tức đến đỏ mặt, “Chờ đấy! Tôi nhất định sẽ đuổi kịp anh!”

“Rửa mắt mong chờ.” Bùi Y nhẹ nhàng ném cho hắn như lời này.

Benson đứng một bên chỉ biết hâm mộ ghen tị hận nhìn Kỷ Phi Tinh, hắn đương nhiên biết Bùi Y sẽ dạy Kỷ Phi Tinh vì đối phương đã bái sư, loại võ công lợi hại như vậy thì nghĩ cũng biết không thể tùy tiện dạy rồi.

Hắn sẽ không đi cầu xin Bùi Y, trong lòng chỉ nghĩ muốn học trộm từ Kỷ Phi Tinh như thế nào.

“Tôi khuyên cậu đừng tham bộ kiếm pháp này,” Bùi Y giống như đã nhìn thấy ý tưởng của hắn, “Bộ kiếm pháp này không thích hợp với cậu, nếu mạnh mẽ muốn học thì cũng sẽ không đạt được thành tích gì.”

Benson nghe vậy không khỏi xấu hổ gãi đầu.

……

Từ lúc Kỷ Phi Tinh bắt tay chế tạo cơ giáp cho Huyền Kiêu, thời gian nhoáng lên đã gần hai năm.

Cơ giáp này được Kỷ Phi Tinh đặt tên là “Bầu trời gió lốc”, cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành.

Kỷ Phi Tinh đã làm vô số thử nghiệm trên chiếc cơ giáp này, hắn thử đem thiên huyễn kiếm pháp mà mình học chế tác thành trình tự trong hệ thống thao tác của cơ giáp, lại phát hiện điều này không mang lại hiệu quả lớn nào.

Bởi vì trung tâm của thiên huyễn kiếm pháp là “Biến”, nó sở dĩ có thể trở thành kiếm pháp đỉnh cấp chủ yếu do người dùng nó, sức sáng tạo của một người là vô hạn, chỉ có người có trí tuệ mới có thể khiến kiếm pháp “sống” được.

Nếu đem nó chế tác thành trình tự thì nó cũng chỉ có thể hành động dựa theo trình tự, mỗi một chiêu đều đã được thiết kế tốt thì chỉ có thể khiến đối thủ mới bắt đầu tiếp xúc cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng một khi đã thăm dò được kịch bản, muốn khắc chế nó liền trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Đối với kết quả thử nghiệm như vậy, tuy rằng Kỷ Phi Tinh cảm thấy rất thất vọng, nhưng hắn cũng không vì vậy mà từ bỏ.

Cho dù chỉ là những kiếm chiêu cơ bản của thiên huyễn kiếm pháp thì cũng đã mạnh hơn những hệ thống thao tác chỉ có mười mấy đến hai mươi chiêu thức cơ sở rất nhiều.

Trong lúc đó, Huyền Kiêu vẫn luôn không ngừng chiến đấu trên Tinh võng, hơn nữa còn sáng tạo nên ký lúc bất bại ở chiến khu cấp E.

Cái tên ‘Băng Phách’ này ở trên Tinh võng có mức độ nổi tiếng rất cao trên khắp đế quốc, thậm chí gần như vượt qua Đại hoàng tử “Lacey điện hạ” năm đó.

Phần lớn người trên Tinh võng đều tin tưởng suy đoán “Băng Phách” là người thuộc Kỷ gia của tinh vực trung ương, Bùi Y che giấu cậu quá tốt nên bạn học xung quanh trừ Thiên Cầm và Benson thì không ai nghi ngờ lên người Huyền Kiêu.

Mùa tốt nghiệp của trường trung học Carling sắp đến rồi, đây cũng là kỳ khảo thí mỗi năm một lần.

Khảo thí đồng nghĩa họ sắp được lên lớp vào trường cao đẳng.

Đế quốc có sau tinh vực thì đương nhiên trường cao đẳng cũng nhiều đếm không xuể, trong đó quân giáo là trường học được rất nhiều người hướng đến, toàn bộ quân giáo lại trực thuộc trường quân đội phân biệt tọa lạc ở sáu tinh vực lớn.

Trường quân đội tốt nhất ở tinh vực thứ sáu là trường quân đội cao cấp Carling, mà trong sáu cơ sở trường quân đội, đương nhiên trường quân đội trung ương ở tinh vực trung ương hoàn toàn xứng đáng là trường quân đội đệ nhất.

Tiến vào trường quân đội đệ nhất là mục tiêu của Thiên Cầm và Benson, đó cũng là mục tiêu của Bùi Y, tuy rằng đi tinh vực trung ương có thể khó tránh khỏi phải gặp đến một số người và việc liên quan đến “Lacey điện hạ”, nhưng ở Bùi Y thấy thì nếu muốn học thứ gì đó thì phải đến địa phương tốt nhất.

Khảo thí để vào trường quân đội đệ nhất rất khó, đầu tiên thể chất cần đạt đến cấp B, nhưng chính vì điểm này đã loại bỏ vô số thiếu nam thiếu nữ ngoài cửa.

Bốn người Bùi Y ở mặt thể chất này không có vấn đề gì, mặt khác chính là khảo thí lý luận, cũng may mấy người bọn họ bình thường cũng cực kỳ nỗ lực, gần như không vắng một tiết khóa nào, hơn nữa ai cũng có quang não nên nếu có gì không hiểu đều có thể tự chủ học tập.

Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, bốn người bọn họ đều thông qua khảo thí, nhưng tiến vào trường quân đội đệ nhất chỉ là cửa thứ nhất, chờ đến khi nhập học còn cần làm những thí nghiệm khác, chỉ có thông qua thí nghiệm mà trường quân đội đệ nhất đưa ra mới có thể coi như chính thức trở thành học viên của nơi đó.

……

Trong ký túc xá trường trung học Carling, Huyền Kiêu rời khỏi Tinh võng, trên người chỉ khoác áo ngủ cột dây lưng lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn da thịt rắn chắc.

Bùi Y đang ngồi xếp bằng trên giường đả tọa, “Không nên chỉ lo chơi, đã đặt vé chưa?”

“Rồi.” Huyền Kiêu trả lời ngắn gọn, lại gần ôm lấy anh rồi cúi người hôn lên khóe môi.

Hai năm học trôi qua, Bùi Y đã sớm làm quen với thói thân mật như vậy của bảo bối

Môi hai người dán bên nhau, hô hấp cũng dần dần dày đặc hơn, cái đuôi của Huyền Kiêu đã vòng quanh eo Bùi Y, một tay giữ chặt cái gáy, một tay vòng ra sau lưng anh.

Sâu trong lòng cậu giống như có cái gì đang xao động, chỉ có hôn Bùi Y và dán chặt thân thể thì mới có thể giảm bớt sự xao động này, nhưng cậu cảm thấy còn không đủ, xa xa không đủ.

Tình hình như vậy, trong khoảng thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều lần.

Huyền Kiêu nghĩ mình sắp tới sẽ rơi vào trạng thái cuồng hóa một lần nữa, cậu đã cầm hai phần thuốc ức chế từ chỗ Kỷ Hưu.

Nhưng là lần này giống như rất kỳ quái, rõ ràng không muốn cuồng hóa nhưng loại cảm giác nóng nảy này vẫn không biến mất.

Bùi Y đẩy đẩy cậu, Huyền Kiêu mới tỉnh táo lại, cậu lại không cẩn thận cắn thương môi của chủ nhân.......

Cậu ôm lấy Bùi Y, vùi đầu vào hõm vai của đôi phương rồi ảo não thở hổn hển.

Bùi Y nhíu mày, trong mắt lộ ra lo lắng, xoa đầu của cậu, “Nhóc gần đây làm sao vậy? Hiệu quả của thuốc ức chế hạ thấp sao?”

Huyền Kiêu....... Chỉ còn có tám năm nữa thôi.

“Không phải.” Huyền Kiêu lắc đầu, cậu không muốn chủ nhân lo lắng nên quyết định nửa thật nửa giả trả lời những lời này.

“Tôi muốn.......” Huyền Kiêu dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Y, tròng mắt màu xanh lam tràn đầy sự hoang mang.

Sau lần trước cậu bị những lời nói của Kỷ Hưu đả kích thì luôn khắc chế hành vi làm nũng với chủ nhân, nhưng ở Bùi Y cố tình dung túng thì thói quen nhỏ của cậu không phải nói sửa là sửa được.

“Muốn cái gì?” Bùi Y nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu.

Huyền Kiêu ôm cậu, đầu cọ cọ lên vai anh, trong lời nói theo bản năng mang chút ủy khuất, “Muốn....... ăn luôn chủ nhân......”

Cậu thật sự không biết nên biểu lộ tâm tình của mình như thế nào.

Những lời này đương nhiên không phải đang tán tỉnh, Huyền Kiêu cho dù đã trưởng thành nhanh chóng trong hai năm nay, với cá tính của cậu vẫn sẽ không hiểu rõ hàm nghĩa giấu sau những lời nói này.

Cậu chỉ đang khát vong muốn Bùi Y càng nhiều hơn chút, hôn môi không đủ lại không biết làm thế nào mới có thể nhận được càng nhiều.

“Ăn tôi?” Bùi Y nhếch môi cười một cách sâu xa, anh xoa bóp cằm Huyền Kiêu, “Nên là tôi ăn nhóc mới đúng.”

“Hả?” Huyền Kiêu mờ mịt, tại sao cậu lại cảm thấy nụ cười của chủ nhân không có ý tốt?

Môi Bùi Y dán lên vành tai cậu, thanh âm trầm thấp nói, “Đợi nhóc lại lớn hơn chút nữa thì chủ nhân sẽ có thể ăn nhóc rồi.”

Trong nháy mắt đó, Huyền Kiêu cảm thấy toàn bộ cảm quan của mình đều tập trung trên lỗ tai, máu cả người đều sôi trào ở nơi bị chủ nhân đυ.ng chạm.

Cảm giác xa lạ này khiến cậu không biết phải phản ứng như thế nào.

Bùi Y nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, “Ngoan, mau mặc quần áo vào, lát nữa sẽ có xe lại đây đón chúng ta.”