Chương 24

Quang não của Kỷ Phi Tinh bỗng phát sáng, sau khi ấn mở thì hình ảnh lập thể của Thiên Cầm xuất hiện trong phòng.

“Cậu có ổn không? Không bị thương chứ.” Ngữ khí của Thiên Cầm hơi mang theo sự quan tâm, nhưng biểu cảm thì không có chút khẩn trương nào.

Hiển nhiên Thiên Cầm không nghĩ khi Kỷ Phi Tinh bị đuổi gϊếŧ sẽ xảy ra chuyện gì, những hộ vệ bên người hắn cũng không phải để trưng cho đẹp.

Hơn nữa Thiên Cầm biết, từ nhỏ đến lớn số lần bị ám sát của Kỷ Phi Tinh quá nhiều, cho nên bây giờ đã thấy mà quen.

Hai nhà bọn họ là thế giao cho nên từ nhỏ thì Thiên Cầm và Kỷ Phi Tinh đã quen biết, Kỷ Phi Tinh không đi học, hành động ngày thường cũng cực kỳ tự do, lần này hắn lấy lý do “Tìm linh cảm” để chạy đến Carling chơi.

“Tớ vẫn ổn.” Kỷ Phi Tinh lười nhác trả lời.

Thiên Cầm: “Vậy là tốt rồi. Nghe nói bạn của tớ tối hôm qua cũng bị cậu liên lụy, bọn họ hiện tại ở chỗ cậu sao, cậu cần phải chiêu đãi họ thật tốt đó.”

Kỷ Phi Tinh nghe vậy có hơi chột dạ nhìn về phía giường, đối phương bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong đó nhiều hay ít cũng vì mạnh mẽ điều khiển cơ giáp thật thể gây nên.

“Ờ…… Cậu cũng không phải nhận thức tớ ngày một ngày hai, tớ làm việc mà cậu còn không yên tâm sao?”

Thiên Cầm mím môi, thầm nghĩ: chính vì đó là cậu nên tôi mới càng thêm không yên tâm. Cô chú ý đến sự trốn tránh trong lời nói của Kỷ Phi Tinh.

“Không cần giả bộ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thì là…… Huyền Kiêu có chút không ổn.”

Thiên Cầm không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi, ngay sau đó quang não của Bùi Y sáng lên.

Bùi Y cười bất đắc dĩ, nhận cuộc gọi: “Không cần lo lắng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Thiên Cầm mở miệng nói: “Còn đến ba tháng nữa mới khai giảng, hai người không phải dân bản địa của tinh vực Carling, chỉ sợ cũng không có nơi để ở. Nếu chỗ Kỷ Phi Tinh mà hai cậu ở không thoải mái có thể trực tiếp đến nhà tôi.”

Bùi Y lắc đầu: “Chỗ này của Kỷ Phi Tinh cũng không tồi, trong khoảng thời gian này bọn tôi sẽ ở chỗ của cậu ta.”

Nếu bây giờ Kỷ Phi Tinh đã thành đồ đệ của anh, có việc thì nhờ đệ tử làm thay, sư phụ ở nhà của đệ tử không phải là chuyện rất bình thường sao?

Thiên Cầm nhăn mày, hiển nhiên không vui vì thái độ của Bùi Y, cô chất vấn hỏi: “Nếu tôi không chủ động liên lạc thì có phải anh sẽ không kể chuyện này cho tôi và Benson biết đúng không?”

“Tôi biết anh không tín nhiệm bọn tôi, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi coi anh và Huyền Kiêu là bạn bè, chuyện chúng ta làm bạn bè không liên quan gì đến lợi ích của gia tộc Shelley, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì thì tôi cũng vĩnh viễn đứng về phía hai người.”

Bùi Y có chút mệt mỏi vuốt huyệt thái dương, tối hôm qua đã không ngủ cả đêm rồi, tuy rằng chuyện này không ảnh hưởng đến thể lực của anh, nhưng lại vì biết tình trạng cơ thể của Huyền Kiêu mà có chút mệt trong lòng.

Đúng là anh không tính kể chuyện hôm qua cho Thiên Cầm biết, cũng không chuẩn bị để cô biết thêm về tình trạng hiện tại của Huyền Kiêu.

Nhưng hiển nhiên tình huống bây giờ đã vượt qua dự đoán của Bùi Y.

Cho dù thái độ của Thiên Cầm có chắc chắn bao nhiêu, Bùi Y vĩnh viễn sẽ không giao cho cô niềm tin tuyệt đối.

Không phải anh hoài nghi đối phương sẽ làm cái gì, mà đây là tính cách từ kiếp trước khi còn làm Huyền Lăng ma quân của Bùi Y.

Có lẽ trong tương lai suy nghĩ của Bùi Y sẽ có sự thay đổi, nhưng hiện tại anh không có biện pháp thay đổi tính cách của mình trong thời gian ngắn như vậy.

Bùi Y nhếch môi lộ ra nụ cười không chút để ý: “Cô nói chuyện quá nghiêm túc……”

Anh còn chưa nói xong đã bị Thiên Cầm đánh gãy: “Tôi sẽ cùng Benson sẽ qua đó.”

Vừa ngắt cuộc gọi với cô thì Ruby đã gọi đến.

“Này, hai cậu không sao chứ! Nghe nói tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt, còn có mấy chục chiếc cơ giáp tham dự!” Hắn mở to hai mắt giống như muốn nhìn xem Bùi Y có bị thương hay không.

“Không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng.” Bùi Y cười nhẹ nói, “Không phải nói muốn thừa dịp nghỉ hè để về nhà một chuyến sao? Mau đi đi, nếu không chỉ có ba tháng thì không kịp đâu.”

Ruby thì dễ lừa gạt hơn Thiên Cầm nhiều, hắn nghe Bùi Y nói chuyện nhẹ nhàng như vậy thì cũng không hỏi lại nhiều.

Bên kia Kỷ Hưu đã dịch chuyển Huyền Kiêu ra khỏi khoang chữa bệnh, đề xuất với Bùi Y: “Ngài có cần nghỉ ngơi một chút hay không, tối hôm qua đến giờ đã không ngủ một đêm rồi.”

Bùi Y lắc đầu, “Không cần, lát nữa bọn Thiên Cầm sẽ đến đây.”

Kỷ Hưu gật đầu không nói gì nữa, bên ngoài có người hầu của Kỷ Phi Tinh đến thông báo nói quản lý cục trị an đến thăm hỏi.

Kỷ Phi Tinh mất kiên nhẫn mang theo Nghiêm Thiệu ra ngoài tiếp khách.

……

“Ca, Huyền Kiêu bị thương sao?”

Benson vừa vào cửa đã thấy Huyền Kiêu nằm trên giường, hắn chạy vài bước qua, chỉ một giây sau đã ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hắn thấy cái gì thế này?!

Benson thét chói tai: “Đó là…… là, là lỗ tai…… cùng, cùng cái đuôi?!”

Đó là quái vật gì!

Thiên Cầm liếc nhìn Huyền Kiêu một cái, sau đó quát: “Câm miệng!”

Thật ra trong nội tâm của cô cũng cực kỳ khϊếp sợ, với gia thế của cô từ nhỏ đến lớn còn chưa nghe nói đến sinh vật nào như vậy! Càng không cần phải nói đến tận mắt nhìn thấy!

Chỉ là may mắn có được giáo dưỡng rất tốt, hơn nữa từ nhỏ đã được xem như người thừa kế để nuôi dưỡng, đã sớm luyện được bản lĩnh gặp chuyện gì lớn cũng không thay đổi sắc mặt.

Cô nhìn về phía Bùi Y: “Nếu anh vì chuyện này mới có lòng phòng bị bọn tôi, vậy tôi có thể hiểu cho anh. Người như Huyền Kiêu đúng là yêu cầu cẩn thận. Nhưng anh có thể yên tâm, tôi và Benson sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Cô nghiêm túc nhìn Benson, Benson cũng bình tĩnh lại, vội vàng trịnh trọng gật đầu bảo đảm.

Bùi Y cười cười vô vị: “Tốt, cảm ơn hai người. Nhóc ấy bây giờ vẫn không thể tỉnh lại ngay đâu, hai người ở đây cũng không làm được chuyện gì, tôi ở đây bồi nhóc ấy là được. Đợi khi nhóc ấy tỉnh lại sẽ thông báo cho hai người biết.”

Thiên Cầm gật đầu mang theo Benson rời đi.

Bùi Y lẳng lặng ngồi trên xe lăn, cũng không biết đã đợi bao lâu, trong căn phòng trống trải yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.

“…… Đau……”

Tinh thần của Bùi Y chấn động, đẩy xe lăn đi đến cạnh mép giường, duỗi tay sờ sờ cái trán của Huyền Kiêu, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối……”

“Chủ nhân……” Huyền Kiêu mở to hai mắt, uất ức nức nở, “Đau quá.”

Bùi Y hôn môi cái trán của cậu: “Đau ở đâu?”

“Cả người đều đau……” Mỗi một đoạn xương, mỗi mạch máu đều đau đớn!

Cậu muốn dùng cái đuôi vòng quanh eo chủ nhân, nhưng hiện tại ngay cả sức lực động cái đuôi cũng không có.

Trong mắt Bùi Y lộ ra sự đau lòng, không dám xóa đầu cậu như thường ngày, chỉ đành phải dỗ dành nói: “Nhẫn nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt lên. Có đói bụng không?”

“Đói, muốn ăn thật nhiều thịt!”

Bùi Y chạm chạm môi cậu: “Không được đâu, với tình trạng hiện tại của nhóc mà ăn thịt sẽ càng đau. Ăn tạm một chút đồ vật dễ tiêu hóa đi.”

Anh mở quang não nói Kỷ Phi Tinh cho người mang đồ ăn đến đây, sau đó quay đầu hỏi Huyền Kiêu: “Chuyện trước khi ngủ nhóc còn nhớ rõ không?”

Huyền Kiêu nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt màu xanh làm nhìn chằm chằm Bùi Y nói: “Chủ nhân hôn tôi.”

Bùi Y: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…… Cảm thấy môi chủ nhân thật ngọt,” Huyền Kiêu không thèm che giấu vẻ mặt chờ mong, “Còn muốn hôn nữa.”

Nghe thấy câu trả lời này, nụ cười trên môi Bùi Y cũng mang lên một chút hài lòng, những cũng nhiều vài phần lo lắng.

“Chuyện sau đó thì sao? Còn nhớ rõ không?”

“Lúc sau thì ngủ thôi,” Huyền Kiêu trả lời rất đương nhiên, “Sau đó cả người đều đau đớn, chủ nhân, tôi mắc bệnh gì sao?”