☆ Chương 46 Hiện tại phủ Bái Đức Lỗ đã đi vào cuộc sống yên ả, bởi vì hơn hơn mười ngày nữa thiếu phu nhân sẽ sinh! Theo bác sĩ tham khảo đề cử thời gian sinh nở của ba vị dựng phu, mười mấy ngày này lúc nào cũng có thể sinh. Vì vậy, mỗi ngày bụng Trương Vũ có lớn thêm không, cơ thể có cảm nhận gì không, đều phải ghi lại trong biên bản!
Hội trưởng lão bây giờ đã phái toàn bộ bác sĩ tốt nhất tinh tế đi đến phủ Bái Đức Lỗ, thế nhưng mỗi người muốn vào phủ Bái Đức Lỗ đều phải trải qua tầng tầng cửa ải, xét duyệt, cho tới khi xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì, mới cho phép vào. Các bác sĩ cố ngẩng đầu, trong lòng đã xoa tay, đợi trổ tài! Mẹ kiếp đây chính là đại quý tộc có con nối dòng duy nhất toàn bộ tinh tế! Cơ hội khó có được, hai nghìn năm chỉ có một người mang thai, việc này trong người thường dân phải đợi mất ba bốn đời luôn ấy chứ!
Ngõa Lạp Nhĩ khịt mũi, hừ hừ, đám đầu đất này, tụi bây cho rằng vào phủ Bái Đức Lỗ rồi là có thể dễ dàng tiếp xúc được với thiếu phu nhân sao? Quả là ngây thơ! Tụi bây chỉ là dự bị thôi, đều là dự bị của ông! Hừ hừ! Ngõa Lạp Nhĩ dương dương đắc ý, mặt mặt cũng là vì mình rất quen với quản gia Lan Tư của phủ Bái Đức Lỗ, về phương diện khác hả, hố hố, y thuật của mình cũng không phải là ngồi không!
Bây giờ nhiệm vụ hàng ngày của Trương Vũ chính là bảo trì tinh lực dồi dào, ăn ngon, ngủ ngon, đương nhiên còn phải hội báo tình huống thân thể gần đây của mình bất cứ lúc nào, tuy mỗi ngày đều bị người bị người hỏi "bụng thoải mái không", "con máy thai mạnh không", "tần suất đi vệ sinh ban tối nhiều không", " bụng dưới có cảm giác đau quặn không", đủ kiểu, nhưng Trương Vũ vẫn kiềm chế tính tình, kiên nhẫn trả lời vấn đề với đám bác sĩ. Đương nhiên xấu hổ cũng không thiếu.
"Ừm, tố chất cơ thể của thiếu phu nhân vẫn rất tốt, ha ha......." Ngõa Lạp Nhĩ cười ha hả nhìn tư liệu trong tay, hầy, đáng tiếc, không thể nhìn thấy trong bụng thiếu phu nhân đến cùng có mấy bảo bảo, cái bụng lớn như vậy, chắc là hai đứa nhỉ, Ngõa Lạp Nhĩ âm thầm suy đoán.
Đương nhiên không chỉ mình Ngõa Lạp Nhĩ tiếc nuối, đây cũng là tiếc nuối nhỏ của toàn bộ bác sĩ bao quát Mạnh Hinh và Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ. Bởi vì bản thân quý tộc là tự có dị năng của mình, lúc còn trong bụng mẹ thì sẽ có biểu hiện riêng, cho nên dù là dụng cụ thiết bị gì thì cũng không thể kiểm tra thai nhi xuyên bụng mẹ, dùng thiết bị nhìn thì mãi mãi cũng là điểm mù trắng xóa, cái gì cũng không thấy. Ngược lại, chẳng hạn như thiết bị có thể xuyên bụng mẹ mà kiểm tra thai nhi, thì cho thấy cơ thể mẹ bầu chỉ là một người bình thường không có dị năng. Tuy là thí dụ như vậy rất ít, nhưng không phải là không có đại quý tộc sinh ra con không có bất kỳ dị năng gì.
Haiz, đây chính là tiếc nuối của tất cả các đại quý tộc, không thể nhìn thấy cảnh tượng tiểu bảo bảo trong bụng mẹ thật sự tiếc nuối luôn ớ >"<.
Gần đây Khoa Nhĩ rất căng thẳng, tuy là người ở tại chiến trường, nhưng vợ mình sắp sinh, sao còn có thể không căng thẳng chứ, không căng thẳng đều là gạt quỷ! Nhưng ít nhiều gì thì khí tràng lạnh lẽo và cái mặt than trước sau vẫn như một của Khoa Nhĩ, người chung quanh cũng không có phát hiện ra, thế nhưng Tây Tư sao lại không nhìn ra chứ! Cho nên bây giờ Tây Tư vừa thấy Khoa Nhĩ hoặc ngẩn người hoặc bấm viết "tạch tạch" vang dội, Tây Tư liền Đã cảm thấy phiền muộn trong lòng được dịu hơn phân nửa!
"Nhìn kìa, chậc chậc, thật không ngờ tướng quân mặt lạnh bây giờ cũng có dáng vẻ thất hồn lạc phách, quả thật cần phải chụp bộ dáng bây giờ của cậu lưu làm kỷ niệm!" Tây Tư khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa, nhếch mép dáng vẻ côn đồ. Tuy là ngoài miệng nói Khoa Nhĩ như thế, nhưng trong lòng hắn càng thêm rõ mình hâm mộ và ghen ghét...Ông nói coi đều là người như nhau, sao người ta một phát liền dính, còn mình hái hoa quá trời quá đất, sao lại không có kết quả chứ? Qủa thật, người so với người làm người ta tức chết! Trong lòng Tây Tư chua xót~
"Cậu tới làm gì?" Khoa Nhĩ không ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế, ngón tay xoa thái dương.
"Tới làm gì? Đương nhiên là đến xem vị ba tiêu chuẩn mắc chứng u buồn trước sinh chứ gì!" Tây Tư đi vào phòng làm việc đặt mông ngồi xuống trước mặt Khoa Nhĩ: "Này, hỏi một vấn đề." Đột nhiên Tây Tư đè thấp giọng, kéo góc áo Khoa Nhĩ, thấp giọng hỏi.
"Cái gì?" Khoa Nhĩ nhếch mi, không biết Tây Tư này lại có chủ ý xấu gì.
"Khụ khụ," Biểu hiện của Tây Tư hơi mất tự nhiên, "Cái đó, tôi muốn hỏi tí, cậu làm sao để vợ cậu có thai vậy?"
!!! Trong lòng Khoa Nhĩ thầm than, đây không phải là người hỏi thứ nhất, thật không ngờ Tây Tư bình thường da mặt dày lại có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, không dễ dàng he! Nhưng làm sao cho Trương Vũ mang thai, Khoa Nhĩ cũng không biết thật.
"Không biết." Khoa Nhĩ thành thật trả lời.
"Này, cậu trả lời cũng không có thành ý gì hết! Kể nghe coi!"
"Không biết!"
"Này, cậu không có ý kiến à, nói nghe chút coi!!!!"
"Không biết...." Khoa Nhĩ bị hỏi đầu óc bị phình to, tại sao anh nói thật thì mọi người lại không tin chứ? Haizz ╯﹏╰
.....
Giữa lúc hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đột nhiên phi thuyền phát ra tín hiệu báo nguy khẩn cấp "Kẻ địch đang đến gần, kẻ địch đang đến gần..."
Khoa Nhĩ và Tây Tư liếc nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới phòng chỉ huy.
"Tình huống bây giờ ra sao?" Khoa Nhĩ đến phòng chỉ huy, thao tác ngón tay lóc cóc lộp cộp cái nút phía trên một chút, chỉ chốc lát trên màn hình lớn xuất hiện từng nhóm đốm nhỏ màu xanh lục. Kẻ địch đến không ít! Khoa Nhĩ nghiêm túc nhìn kẻ địch trên bản đồ phân tích lực lượng quân sự.
"Các tổ chú ý: Tổ giám sát tiếp tục giám sát, tôi nghi là không chỉ có những thứ này, còn sẽ có những thứ khác ẩn núp. Tổ chiến đấu tổ một tổ hai các cậu nhanh chóng tiến công hai phía, lên bọc đánh. Tổ ba tổ bốn phá tan hậu phương, đánh bọn họ trở tay không kịp. Tổ năm tổ sáu các cậu theo tôi cùng tấn công. Tây Tư cậu thủ chắc phòng thao tác."
"Tôi biết, cậu yên tâm đi đi!" Tây Tư biết chuyện nghiêm trọng, nghiêm túc gật đầu.
Sau khi phân công hết nhiệm vụ, Khoa Nhĩ đi tới phòng cơ giáp, chiến tranh khai hỏa!
Cùng lúc đó, Lan Đặc tinh hệ bắt đầu tấn công toàn diện tinh tế, không chỉ là Khoa Nhĩ bên này bị Lan Đặc tinh hệ công kích, những điểm chiến đấu khác thuộc về tinh tế cũng bị Lan Đặc tinh hệ tấn công mạnh.
Bây giờ chỗ Mạc Lý trưởng lão thích chạy tới nhất là phủ Bái Đức Lỗ, mục đích của ông bây giờ cũng chỉ có một, trong thời gian nhanh nhất xem bánh bao nhỏ sinh ra! Đối với sự cần mẫn của Mạc Lý trưởng lão, Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao ông cũng rất rõ lão già này có chủ ý gì, hừ hừ, muốn nhìn thấy cháu trai mình trước? Qủa thật là si tâm vọng tưởng! Cũng không nhìn một chút coi chủ của phủ Bái Đức Lỗ là ai!
Mạc Lý trưởng lão chỉ cảm thấy ngứa mũi, "hách xì" "hách xì" "hách xì" liên tiếp ba cái, Mạc Lý trưởng lão xoa xoa mũi, ôi chao, lớn tuổi, là cảm rồi sao?
(J: Cách ly, người đâu cách ly mau mau =))) "Không xong, Mạc Lý trưởng lão!" Quan tùy thân đột nhiên thay đởi sắc mặt, hắn cắt đứt cảm khái của Mạc Lý trưởng lão: "Lan Đặc tinh hệ bắt đầu tấn công toàn diện tinh tế mình rồi!"
"Cái gì?!" Mạc Lý trưởng lão lấy làm kinh hãi: "Như vậy mấy tinh cầu khác thì sao?"
"Không biết, bây giờ tin tức nhận được chỉ có Quan Ô tinh tế, những tinh cầu khác tạm thời không có tin tức."
"Được, tôi biết rồi." Mạc Lý trưởng lão sờ râu mép, trong đầu nhanh chóng động, Lan Đặc tinh hệ có thể lớn gan như thế phát động tấn công toàn diện, vậy việc này đã nói lên Lan Đặc có mười phần nắm chặt! Rốt cuộc là cái gì mới có thể khiến cho Lan Đặc quyết tâm mạnh như thế? Lẽ nào nó không sợ những tinh cầu khác cùng đánh sao?!
Cho dù tính cả Ba Nhĩ Lạp tinh cầu nhưng cũng sẽ không lỗ mãng như thế trực tiếp thúc đẩy chiến tranh toàn diện! Đây là chuyện gì chứ? Mạc Lý trưởng lão không nghĩ ra, nhưng bây giờ không phải lúc không nghĩ ra vẫn phải nghĩ tới thông thì thôi, lúc này quan trọng nhất là tăng mạnh cảnh tuyến, tùy thời chuẩn bị. Để phòng ngừa Lan Đặc tinh hệ đột phá phòng tuyến công kích tinh tế.
"Lệnh tất cả tinh tế lên phòng tuyến, tăng mạnh cảnh vệ, đồng thời chú ý bất kỳ nhân vật khả nghi và tín hiệu khả nghi."
"Vâng!" Quan tùy thân chào Mạc Lý trưởng lão một cái, đi nhanh.
Mạc Lý trưởng lão sờ râu mép, thở dài, thực sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Dù sao cũng luôn có vài người muốn khơi mào chiến tranh! Nhưng cũng may có thằng giặc già này, tinh tế mới có thể tùy thời bảo trì cảnh giác, sức chiến đấu mới có thể không ngừng tăng!
"Tin chiến tranh bùng nổ bây giờ vẫn không nên để cho Trương Vũ biết." Hách Nhĩ đanh mặt lại, ngồi ở chủ vị, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói.
"Ừ, tôi biết, tôi đã báo với người hầu, dạo này không được bàn tán chiến sự, cũng không mở quang não." Lan Tư gật đầu trả lời. Lan Tư cũng coi là nhìn Hách Nhĩ lớn lên, cho nên chỉ có lúc hai người ở chung, vẫn rất tùy ý.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Hách Nhĩ híp mắt, lửa giận trong lòng cũng đè lại trong ngực. Con bà nó, lúc cháu trai mình sắp ra đời lại bạo phát chiến tranh, bộ định không cho người ta một cuộc sống tốt lành hay gì!
Chờ đã, ra đời? Dường như Hách Nhĩ nắm được linh cảm. Đám người ba mắt vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc lại có thể phát động chiến tranh, hơn nữa chọn thời gian cũng không tốt, lại vừa vặn là sau khi việc con dâu mang thai bị hấp thụ ánh sáng, sắp sinh?! Nói vậy có phải là mở chiến tranh chỉ là ngụy trang, mục tiêu lại là con dâu và cháu trai của mình?!
Nếu cần con dâu và cháu trai uy hϊếp tinh tế hoặc là mình và Khoa Nhĩ, vậy thì Lan Đặc tinh hệ liền có một nửa khả năng không cần hao tổn quá nhiều binh lực cũng có thể đánh bại tinh tế? Dù sao đại quý tộc tinh tế nổi danh coi trọng vợ và con nối dòng mà.
Dụng tâm thật đáng sợ, lòng dạ thật ác độc! Hách Nhĩ hít vào một ngụm khí lạnh! Nhưng mà, hờ hờ, nếu mi dám tới, ông liền dám đưa toàn bộ chúng mày vào địa phủ!
Sau khi bàn bạc với Lan Tư, Hách Nhĩ bắt đầu đưa tay chuẩn bị, ông liên thông quang não với Mạc Lý trưởng lão, sau khi nói ra suy đoán của mình cho Mạc Lý trưởng lão, sắc mặt của Mạc Lý trưởng lão cũng xấu đến trước nay chưa có: "Có muốn bắt tên phản đồ kia liền bây giờ không?"
"Đừng!" Hách Nhĩ miễn cưỡng nói: "Bây giờ chúng ta lại không có chứng cứ chứng minh người ta chính là kẻ phản bội nữa? Cách tốt nhất là bắt trộm cầm bẩn!"
"Được rồi, nhưng tốt nhất cậu đưa vợ của Khoa Nhĩ cho tôi trông đi, nếu như thiếu một cọng lông tơ tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!" Tuy là Mạc Lý trưởng lão tin kế hoạch của Hách Nhĩ chu đáo chặt chẽ, nhưng vẫn không nhịn được mà dặn.
"Được rồi được rồi, cũng không phải con dâu của ông, ông làm gì thế?!" Hách Nhĩ phất tay một cái, không nhịn được mà tắt quang não.
"Cậu cái thằng bò này!" Mạc Lý trưởng lão giương mắt nhìn Hách Nhĩ cứ tắt quang não của mình như thế, tức đến thiếu chút nữa ghị đứt râu mép.
"Phân phó, phái ba trăm cơ giáp bí mật lẻn vào bốn phía phủ Bái Đức Lỗ, nhớ kỹ đừng để cho người khác biết, nghe chưa?"
"Vâng!"
========================================
Xì poi: Sự tích mặt than của Khoa Nhĩ:)) . . . . Cmt đoán đi rồi tui đăng chương mới:)))