Chương 33

☆ Chương 33: Hôn lễ

Buổi tối lúc Khoa Nhĩ trở lại phủ, Trương Vũ vẫn chưa ngủ, mà nhìn qua lại có dáng vẻ không yên lòng, Khoa Nhĩ treo áo khoác lên trên kệ áo bên cạnh, ngồi xuống trước mặt Trương Vũ, nhẹ giọng hỏi "Sao thế?"

"Không có gì." Trương Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười, sau đó lại cúi đầu, dùng sức nắm chặt một cái hộp nhỏ bên trong tay "Việc ấy, em có việc muốn hỏi anh, anh thật lòng muốn kết hôn với em sao?"

"Sao lại hỏi như thế?" Khoa Nhĩ dùng ngón tay nâng cằm Trương Vũ, vuốt ve, ôn nhu nói "Xin lỗi, hai hôm nay quá bận nên anh không ở cùng em được."

Khoa Nhĩ từng hỏi ý kiến của bác sĩ Ngõa Lạp Nhĩ, Ngõa Lạp Nhĩ nói đàn ông mang thai vô cùng hiếm thấy, nhưng dựa trên quan sát phụ nữ mang thai, một người chồng mang thai cũng thấy thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa tố chất thân thể sẽ kém đi, nhiều tháng tới sẽ ra mồ hôi trộm, chuột rút, đi tiểu nhiều lần các kiểu như vậy, đàn ông mang thai cũng không khác mấy.

Khoa Nhĩ nghĩ có phải là gần đây mình vắng vẻ Trương Vũ hay không, cho nên Trương Vũ mới có thể sinh ra nghi ngờ?

"Không cần anh đi cùng." Trương Vũ phất tay, tự mình một người tham ăn hám uống, đói bụng có người bưng cơm cho, khát có người đưa nước, mệt mỏi có người bày ghế, nhàm chán có thể đọc sách, không chịu ngồi yên vẫn có thể tìm Lan Tư quản gia nói chuyện phiếm, có gì không tốt? Mình một đại nam nhân còn muốn người nào chơi cùng chứ, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.

"Đây...là..." Trương Vũ ấp úng, khuôn mặt hồng hồng, cắn răng, đưa cái hộp trong tay ra "Đây là nhẫn em tự tìm người làm, anh có bằng lòng đeo nó không?"

"Em biết nhẫn này chắc chắn không bằng cái anh chuẩn bị, nhưng mà đây là nhẫn cặp mà em dùng hơn phân nửa tiền tích góp..." Giọng của Trương Vũ hơi run, trên mặt đỏ lên "Em cũng biết chiếc nhẫn này có thể chỉ là chuẩn bị để thừa thôi, bởi vì không chừng anh không có cơ hội đeo nó, nhưng em muốn mua cho anh một chiếc nhẫn."

"Có thể, có thể chứ!"

Khoa Nhĩ nhìn hộp trong tay Trương Vũ, hộp rất nhỏ, bề ngoài rất đẹp, trên hộp khắc hoa văn bách hợp, tinh xảo trang nhã, Khoa Nhĩ lấy hộp nhỏ trong tay Trương Vũ, mở ra xem, là một đôi nhẫn kim cương, óng ánh trong suốt, phát ra ánh sáng nhu hòa, nhẫn có kiểu hay dây quấn lấy nhau, mỗi một chiếc lá đều có thể nhìn rõ bằng mắt thường, xinh đẹp khéo léo, xúc cảm lành lạnh, Khoa Nhĩ nở nụ cười, ôn nhu nhìn Trương Vũ mất tự nhiên "Rất đẹp, anh rất thích."

"Bằng lòng cho anh đeo nó chứ?"

"C..cái gì?" Trương Vũ há hốc mồm nhìn Khoa Nhĩ, đây nghĩa là chấy nhận sao? Mắt của Trương Vũ sáng lấp lánh nhìn Khoa Nhĩ.

Khoa Nhĩ không nói gì, chỉ giơ tay lên, đưa đến trước mặt Trương Vũ.

Khoa Nhĩ biết làm một người đàn ông mang thai đã khó có thể chịu đựng rồi, huống chi đây là một đứa trẻ, chỉ mới mười mấy tuổi lại sinh đời sau cho mình. Anh hiểu cậu vợ nhỏ này của anh, là một người lạc quan phóng khoáng, không phải người tham tài hám lợi, cậu ấy chỉ muốn bình đẳng mà thôi.

Vì tự tôn và thể diện của quý tộc, Trương Vũ vẫn giữ mình, tối thiểu cậu cũng không yêu cầu ở trong hôn lễ tiến hành đeo nhẫn lên cho mình, mà là lúc hai người đang ở chung một chỗ, chỉ đeo trước mặt mình.

Trương Vũ ngơ ngác nhìn Khoa Nhĩ, cậu biết người đàn ông này cưng chìu cậu, thế nhưng thật không ngờ lại sẽ chìu cậu nhiều đến thế, ở tinh tế, đeo nhẫn, đó giờ là nam đeo cho nữ trước, nhưng Khoa Nhĩ lại cho phép ngược lại.

Trương Vũ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, gần như sắp rơi nước mắt.

"Anh yên tâm, sau khi anh đeo chiếc nhẫn này, em chắc chắn sẽ phụ trách với anh!!!" Trương Vũ đỏ mặt tía tai lớn tiếng nói, sau đó một tay đoạt lại nhẫn trong tay Khoa Nhĩ, cầm lấy bàn tay thon dài của Khoa Nhĩ, từ từ, nghiêm túc đeo vô.

Tay của Khoa Nhĩ vừa thon dài vừa trắng trẻo, lòng bàn tay còn có một lớp chai, là kết quả do điều khiển cơ giáp quanh năm và sử dụng dùng vũ khí, nhẫn kim cương trên ngón áp út của tay trái thon dài bling bling phát sáng dưới ánh đèn loáng ra ánh sáng nhu hòa.

Khoa Nhĩ khẽ hôn chiếc nhẫn một cái, ôn nhu nhìn Trương Vũ "Để anh đeo nhẫn cho em!"

Trương Vũ bị đầu độc chỉ biết gật đầu, sau đó,, Khoa Nhĩ buồn cười nhìn Trương Vũ ngốc, cầm tay trái của Trương Vũ lên, nhẹ nhàng đeo vào, lớn nhỏ vừa vặn.

Tay trái của Khoa Nhĩ nắm tay trái của Trương Vũ, hai chiếc nhẫn trên tay như mạn đằng sống lại, không chỉ quấn lấy tay hai người mà còn cả trái tim.

"Em có bằng lòng theo anh suốt cả đờ không, cho dù là chân trời góc biển, nghèo khó hay bệnh tật?"

"Em bằng lòng."

Dưới màn đêm, Khoa Nhĩ và Trương Vũ ôm nhau ngủ, ánh trăng ôn nhu chiếu vào căn phòng yên tĩnh, dường như chúc phúc cho một đôi tiểu tình nhân sắp thành hôn.

Ngày 12 là một ngày tốt, vạn dặm không mây.

Mục đích của các quý tộc trên tinh tế hôm nay chỉ có một, đó chính là: Phủ Bái Đức Lỗ.

Sáng sớm Trương Vũ đã bị đào dậy, sau khi rửa mặt xong, lại như một người rối bị người kéo đi làm tóc, thay quần áo. Sau khi qua quan sát của đám nữ hầu, lại qua kiểm tra đánh giá của Lan Tư quản gia, Trương Vũ liền bắt đầu ra gặp khách.

Khoa Nhĩ đã đợi được một khoảng thời gian, Khoa Nhĩ cũng mặc lễ phục màu trắng, chỉ là trên quần áo của anh không phải thêu phượng hoàng, mà là rồng, thần long trong thần thoại của Trung Quốc trên trái đất.

Dáng người cao ngất như Dương Bách, tóc màu trà ngoan ngoãn rũ xuống tự nhiên, đôi mắt băng lam ôn hòa đứng ở cửa nhìn kỹ Trương Vũ, đưa tay ra.

*Dương Bách (楊柏), còn dịch là Dương Vệ, tướng của Trương Lỗ, em của Dương Tùng, nguyên mẫu là Dương Bạch hoặc Dương Ngang - Một nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Trương Vũ mỉm cười nghênh tiếp, đưa tay tới, giờ khắc này Trương Vũ chợt an tâm, bất an, sợ hãi và mờ mịt từ trước đến nay đều biến mất hết vào lúc này. Người đàn ông này, Trương Vũ nhìn sang sườn mặt, đây là một người đáng giá trao cả đời, Trương Vũ tin tưởng.

Đi qua hành lang, Trương Vũ chợt nghe thấy tiếng ồn phía trước, Trương Vũ hít sâu một hơi, cậu biết "Chiến dịch" hôm nay phải đánh cho vang dội.

Hôm nay Mạc Lý trưởng lão tới rất sớm, ông kén chọn ngồi chỗ chủ tịch, trước mặt bày các loại đồ ăn vặt và hoa quả, ông một bên khinh bỉ cầm đồ ăn vặt ăn, một bên lớn tiếng hỏi quan hầu đi theo phía sau "Thường dân này là ai, mấy người có điều tra không?"

Quan hầu theo sau "Thường dân này là An Lợi Tư tử tước bên khu H tặng cho Khoa Nhĩ thượng tướng, sau khi Khoa Nhĩ thượng tướng xuất chiến, nam thường dân này không biết bị gì, hình như là bị bắt cóc, sau đó Khoa Nhĩ thượng tướng tự mình cứu cậu ta về, rồi không có ra khỏi phủ Bái Đức Lỗ nữa."

"Ra vậy." Mạc Lý trưởng lão cười nhạt, hừ hừ cầm điểm tâm trong tay ném vào dĩa, "Xem ra nam thường dân này rất có thủ đoạn, nếu không làm sao mà Khoa Nhĩ lại mang về phủ chứ!"

Mạc Lý trưởng lão vểnh chân, ngón tay gõ mặt bàn "cộp cộp", trên mặt còn thiếu điều viết lên ba chữ thật to "TÔI ĐANG BỰC" nữa thôi! Thằng Khoa Nhĩ này, cũng không biết nghĩ sao, một nam thường dân, lại bị mê tới không chuyển được mắt, ai mà không biết tỷ lệ mang thai quý tộc của thường dân vô cùng thấp, huống chi là đàn ông! Lẽ nào Khoa Nhĩ định tuyệt hậu của gia tộc Bái Đức Lỗ hay sao?! Còn thằng Hách Nhĩ không biết chạy đi đâu rồi, con trai mi sắp tuyệt hậu cả nhà mi rồi, mi còn không mau đi ngăn cản?!!

Thời gian trôi qua, một đám một đám lại lục tục tới, bọn người hầu nhanh chóng nghênh đón khách tới vị trí ngồi xong, cũng pha trà ngon, cung kính hầu hạ bên cạnh.

"Mạc Lý trưởng lão tới sớm quá ta."

"Mạc Lý lão đầu có phải ông chạy tới để xin ăn không? Sao sớm thế này đã tới rồi?"

"Ha ha, chớ không phải là Mạc Lý ông tới để quấy rối?"

"Mạc Lý....."

Mạc Lý trưởng lão nghe đám lão già kia chế giễu mình, tức giận đến ria mép vểnh qua một bên "Hừ hừ, mấy người coi lão già tôi thành cái gì? Không phải là tôi lo cho Khoa Nhĩ tuổi còn nhỏ lại bị nam dã hồ kia bịt mắt sao, mấy người tự coi lại đi, không hề quan tâm được một chút!!!"

"Ha ha." Đường Nạp trưởng lão đến từ Tư Đạt gia tộc không hề nể mặt ôm bụng cười "Khoa Nhĩ tuổi còn nhỏ? Ông quả là quá... Ha ha ha....."

"Tuổi của cậu ta cũng đủ bốn đời tổ tông của thường dân rồi, ông còn nói tuổi cậu ta còn nhỏ?! Ha ha."

"Phụt..." Trước mặt đều là các trưởng lão của hội trưởng lão cũng cười "ha ha", Đường Nạp là một quản sự không thương, bất kể là quân sự hay chính trị đều được, chỉ cần mình không có hứng thú sẽ kiên quyết không chõ mồm, thế nhưng trường hợp lén lút cũng sống động nhất, nhất là phá nát yêu thương với Mạc Lý trưởng lão, hai ông già oan gia này từ tuổi trẻ ầm ĩ đến tuổi già, nhưng tình cảm lại tốt đến không ngờ.

"Hừ hừ, nói với lão già ông chỉ phí nước bọt, một chút tác dụng cũng không có!" Mạc Lý trưởng lão liếc xéo Đường Nạp, hừ một tiếng không để ý tới Đường Nạp nữa.

Đường Nạp thấy Mạc Lý không để ý tới mình, chỉ cười hà hà vài tiếng, bộ dáng thần thanh khí sảng ngồi trên ghế kế bên, cũng không quên bắt chuyện thưởng thức nước trà với các quý tộc trước mặt "Mọi người nếm thử, trà này không tồi, dư vị ngọt, không tệ không tệ."

"Hứ, lão già chỉ biết ăn." Mạc Lý trưởng lão không hợp mắt, có điều là tay cũng cầm lên chén trà bị mình vắng vẻ.

"Ha ha, tất cả mọi người đừng để ý tới lão già rộn chuyện này." Đường Nạp phẩm trà "rột rột", lại cắn điểm tâm nhỏ một cái "Ừmm, không tệ không tệ."

....

"Chàng dâu chú rể tới." Người làm lễ hô.

Các quý tộc đang tán gẫu đều buông chén trà trong tay và điểm tâm xuống, nhìn về phía cửa hoa.

Hai người đàn ông mặc lễ phục màu trắng, một cao một thấp xuất hiện, cao hơn chính là Khoa Nhĩ, trên đồ dùng ru-bi điểm xuyến hàng rồng, nhìn qua vừa thần bí lại vừa cao quý, một bộ khác cũng dùng ru-bi điểm xuyến, phượng đỏ bay múa lượn vòng, đoan trang tường thuỵ.

Tay Trương Vũ khoác cánh tay phải của Khoa Nhĩ, cười nhẹ.

Mạc Lý trưởng lão nhìn "nam dã hồ", mặt mày tuấn tú, mắt sáng tinh khiết, khóe miệng nhẹ cười. Đây chính là nam thường dân mà Khoa Nhĩ muốn kết hôn sao? Quả nhiên tướng tá rất được.

Chẳng qua, cho dù nhìn sơ là đứa trẻ tốt, thế nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết thực chất bên trong là loại người gì!!! Mạc Lý trưởng lão xuỳ cười.

Trương Vũ và Khoa Nhĩ cùng nhau đến hội trường, thảm trải nền màu đỏ, hiện trường hôn lễ lộ thiên dùng màn trắng đính đồ trang trí thật lớn mà thành, nhiều đóa hoa tươi nở rộ, đua nhau phả hương thơm, năm màu trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, ngôi sao khúc xạ mặt trời, chim tường thuỵ uyển chuyển ca hát ở hội trường.

Trương Vũ nắm thật chặc cánh tay Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ tự tay vỗ vỗ tay Trương Vũ để an ủi.

"Mời chú rể và chàng dâu vào bàn." Người làm lễ đứng trên khán đài hô.

Trương Vũ và Khoa Nhĩ chậm rãi bước lên thảm trải nền màu đỏ, cánh hoa tươi bay bay, có rơi xuống đồ của Khoa Nhĩ, rồi lại rơi xuống trên đầu Trương Vũ, bả vai. Hai người người nào cũng không để ý đến, chỉ bước đi từ từ.

"Hôm nay là hôn lễ của thượng tướng Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ, xin hỏi chư vị ngồi ở đây có ai cho rằng hôn nhân của hai người bọn họ không hợp pháp không? Chủ trì hôn lễ là một vị đại quý tộc đức cao vọng trọng, đã sáu ngàn tuổi, là đại quý tộc lớn tuổi nhất, theo thường lệ của quý tộc tinh tế là lúc kết hôn thì chủ trì hôn lễ phải là người lớn tuổi nhất, chủ trì đức cao vọng trọng nhất đại quý tộc, ngụ ý răng long đầu bạc.

Quý tộc có mặt đều im lặng, ngay cả Mạc Lý trưởng lão cũng chỉ hừ hừ hai câu nhưng cũng không nói gì, đối với hôn lễ của Khoa Nhĩ, quả thật không trái pháp luật, nếu trái pháp luật thì là vị nam thường dân này đếch thể mang thai!?!

"Vậy bây giờ, tôi hỏi Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ, con có bằng lòng cưới vị tiên sinh bên cạnh con hay không, cho dù bần cùng bệnh tật, vinh quang phú quý, sống chết có nhau?"

"Tôi bằng lòng." Khoa Nhĩ kiên định nói.

"Vậy còn Trương Vũ tiên sinh trẻ tuổi, con có bằng lòng gả cho Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ tiên sinh hay không? Cho dù là bần cùng bệnh tật, vinh quang phú quý, sống chết có nhau?"

"Vâng, tôi bằng lòng."

#Spoil chương sau: "Để em tới phục vụ cho anh nha, honey~"