Bọn họ bước vào bên trong Song Tử Tinh, theo ngọn đèn sáng lên, Tống Kiêu có cảm giác như đang tiến vào đường hầm thời không, giống như rất lâu trước đây, cậu và Oz lần đầu tiên cùng nhau tiến vào Băng Liệt.
Song Tử Tinh khác với Băng Liệt, không khí sinh hoạt ấm áp hơn nhiều lắm.
Đặc biệt khi cả hai đi ngang qua căn phòng Oz từng ở thì, Tống Kiêu dừng bước.
_ Này, anh còn nhớ không, có lần theo Tống Nhiên khảo cổ trở về, em đã ngồi xổm ở đây chờ anh mở cửa, cả một buổi tối, em lo lắng u linh từ tinh hạm từ viễn cổ kia sẽ nuốt sống mình. Em đợi thật lâu, gọi anh rất nhiều lần, khoảnh khắc anh mở cửa cho em, em thật sự vô cùng vui vẻ.
Nhắc tới chuyện lúc đó, gương mặt Tống Kiêu hiện lên nét trẻ con, vui sướиɠ nhướn đuôi mày, khiến Oz nhịn không đượcdùng ngón tay lướt qua mày cậu.
_ Tất cả những chuyện đó tôi đều nhớ. Chủ yếu là… em có quên nó hay không.
Thanh âm của Oz bình tĩnh, sự điềm đạm ấy khiến Tống Kiêu vĩnh viễn không thể tìm ra tâm tình của anh.
_ Em nhớ… – Ngón tay Tống Kiêu chạm vào cằm Oz, di di xuống cổ, chậm rãi chạm vào một sợi dây cổ, nhẹ nhàng chọc nó, khúc nhạc little star vang lên, “Em nằm trên giường, líu ríu, anh lấy ra viên tinh hạch em tìm đã lâu ở dưới gối. Đó là anh mạo hiểm vượt qua đám tinh thạch va chạm với di hài tinh hạm cổ để lấy nó cho em, đúng không?”
Oz không dừng lại, mà tiếp tục tiến đến khoang điều khiển.
_ Còn cả dây chuyền phát nhạc này, rõ ràng đã bị hư, anh sửa lại nó. Anh biết không, bình thường lúc em vừa lái tàu con thoi vừa hát, tên Lucas kia sẽ nói em hát rất dở! Nhưng mà chỉ cần hát bài này, em có thể cảm nhận được anh đang ở bên cạnh em…
Tống Kiêu cúi đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, dù đã năm năm trôi qua, đứng trước mặt Oz cậu vẫn như đứa trẻ vậy.
_ Vậy em có nhớ sáng hôm sau, em dấm đài không?
_ Này! Anh có thể đừng nhắc đến chuyện đấy không? – Tai Tống Kiêu đỏ ửng, bất bình hò hét phía sau Oz.
Bọn họ đi tới trước cửa khoang điều khiển, Tống Kiêu thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực nói: ” Thật hồi hộp!”
_ Em hồi hộp gì? Không phải em đã điều khiển cả Băng Liệt rồi à?
_ … Bởi vì… Song Tử Tinh là nơi chúng ta cùng nhau lớn lên.
Nói xong, Tống Kiêu ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Cậu đưa tay lên, phát chỉ lệnh gen, cửa khoang từ từ mở ra.
Tống Kiêu bước vào, khoang điều khiển so với chục năm trước đã có thay đổi rất lớn, thậm chí khi điều động hệ thống trung tâm, có thể cảm nhận được tính phòng hộ của nó vượt trội hơn những tinh hạm khác.
_ Cevil Haffris rất thông minh, cậu ta trọng tâm cải tạo lại hệ thống, khiến em dù có lắp tinh hạch cũng không thể điều khiển chiếc tinh hạm này. Em hoàn toàn không có quyền hạn đăng nhập. – Oz chỉ xem lướt qua lịch sử cải tạo, là có thể đoán được ý định của Cevil.
Tống Kiêu nở nụ cười: “Thật sao? Nếu Tống Nhiên thiết kế cho chúng ta có thể tiến vào tinh hạm, tất nhiên cũng có thể cho chúng ta điều khiển nó.”
Tống Kiêu đặt tay lên các bảng hệ thống 3D, tách bảng hệ thống Cevil thiết lập ra, tiến vào vùng số liệu sâu hơn. Nó giống như tiến vào tiềm thức sâu không thấy đáy của một người nào đó, gen cậu mang theo thông tin mã hóa, không ngừng xây dựng trùng tu, phát triển một hệ thống hoàn toàn mới, đồng thời ép hệ thống của Cevil vào bộ lưu trữ, lấy lại quyền khống chế Song Tử Tinh.
_ Thế nào? – Tống Kiêu nghiêng mặt, lộ ra nụ cười đắc ý nhìn Oz.
_ Ừ. – Oz nhẹ giọng đáp.
Tống Kiêu tỏ vẻ hơi bất mãn. Vì sao người này mười năm như một vậy? Không thể khen cậu mấy câu sao?
_ Rất lợi hại. – Oz như biết Tống Kiêu đang nghĩ gì, ngón tay luồn vào mái tóc cậu nhẹ nhàng xoa.
Tống Kiêu híp mắt, cảm giác mình sắp biến thành một con mèo lười.
_ Đặt tinh hạch vào hộp năng lượng đi. – Oz nói.
Lúc này Tống Kiêu bỗng nhiên cúi đầu trầm mặc.
_ Cái này… Oz, anh vì bảo vệ em… mất đi Tinh Vân. Đó là thiết kế của anh, tâm huyết của anh… Em biết vì em, anh có thể buông bỏ nhiều thứ, nhưng khi Tinh Vân bị phá hủy ngay sau lưng em, em rất đau lòng.
_ Đứa ngốc. – Oz giơ tay lên, ôm đầu Tống Kiêu dựa vào ngực mình.
Nghe nhịp tim bình ổn của anh, dù cuộc chia ly khiến người đau đớn đã qua, Tống Kiêu vẫn cảm thấy sợ hãi muốn ôm chặt lấy anh.
_ Cho nên, em vẫn muốn tặng anh một chiếc tinh hạm. – Tống Kiêu đè lại tay Oz, ngón tay nâng ngón áp út của anh lên, nhẹ nhàng luồn một chiếc nhẫn vào. Mỗi khi đầu ngón tay của cậu đυ.ng vào anh, nhịp tim của cậu lại tăng nhanh vô cùng.
Cậu biết Oz ít đeo phụ kiện, cậu sợ Oz nói không gì có thể thay thế địa vị của Tinh Vân trong anh, cũng đã bị phá hủy, mất đi không có khả năng trở về.
Khi chiếc nhẫn chạm đến kẽ tay Oz, ngón tay anh khẽ run lên, mà tim Tống Kiêu cũng điên cuồng loạn nhịp.
_ Cho nên, em muốn tặng Song Tử Tinh cho tôi sao? – Thanh âm của Oz giống như cơn gió cô độc thổi qua một hành tinh lạnh lẽo.
Tống Kiêu đau lòng.
_ Sau này chúng mình nhất định sẽ tạo ra tinh hạm hoàn mỹ hơn Song Tử Tinh và Băng Liệt. Nhưng bây giờ, em chỉ có nó… Em thật sự rất muốn tặng nó cho anh. Em luôn suy nghĩ, vì sao Tống Nhiên lại đặt tên nó là Song Tử Tinh? Có phải anh ấy đã sớm dự đoán được em và anh sẽ gặp nhau ở đây? Nên dù anh thấy tủi thân cũng được, không muốn cũng được, em tặng nó cho anh, anh phải nhận nó!
Tống Kiêu lộ ra vẻ mặt “Em nghĩ vậy đấy”.
Mà Oz chỉ nhìn cậu, ngay khi Tống Kiêu định quay mặt đi, môi anh chợt áp sát, cường hãn tách bờ môi cậu ra, dùng sức nút lấy.
Tống Kiêu bị một cỗ lực lượng trùng kích phải liên tiếp lui về phía sau, Oz hiểu rõ luồn tay cố định lưng cậu, ép cậu áp vào l*иg ngực mình.
Nụ hôn của anh quá triền miên và chấp nhất, trong máu Tống Kiêu như tràn ngập lực lượng của anh.
Cả chiếc tinh hạm tựa hồ cảm thụ được Oz trầm mê mà rung động.
Tất cả gần như mất khống chế, Oz như thâm nhập thân thể cậu, dù là xương máu hay sâu trong đại não, không chỗ nào anh không có mặt.
Tống Kiêu nức nở, vỗ vai Oz, phân giải cổ áo anh, nỗ lực kéo lý trí đối phương về.
Ngay khi Tống Kiêu bị bức đến cực hạn, nỗ lực dùng lực lượng Arthur đánh văng người đàn ông trước mặt thì, anh bỗng buông lỏng Tống Kiêu, trán chạm trán, thở dốc.
_ Anh muốn làm em.
Một câu nói đơn giản lại ẩn chứa lực độ điên cuồng.
Tống Kiêu khẩn trương, lưng ướt một mảnh.
_ Cái kia… Chúng ta mau lái Song Tử Tinh trở lại Danna đi! Tulio đang phát rồ rồi! – Tống Kiêu hô.
Khóe môi Oz lại chậm rãi câu lên, nụ cười kia như muốn câu hồn Tống Kiêu đi.
_ Em vẫn luôn muốn “thử một lần” mà?
Ý là Song Tử Tinh là nơi chúng ta cùng ở thuở bé, không thử một lần ở đây thì tiếc vô cùng.
Tống Kiêu nuốt nước miếng, không nghĩ tới Oz luôn theo style cấm dục sẽ nói như vậy.
_ Ờ… Tình huống khẩn cấp như vậy, để lần sau rồi thử nhé! Lần sau! Lần sau! Ha ha… – Tống Kiêu cười gượng vỗ vỗ vai Oz – Em quen để dành món ngon nhất vào phút cuối cùng!
Aizzzzz! Vừa nhìn là thấy Oz đang ở trạng thái rất high, làm sao mới thắng được đây? Kết quả của lần thử này chắc chắn sẽ không tốt đẹp chút nào!
Tống Kiêu tính toán, cậu nhất định phải cải tiến Yellow pandora, sau đó tiêm cho Oz một mũi, sau đó cậu muốn làm gì thì làm!
Oz đi tới trước hộp năng lượng, mu bàn tay nhẹ nhàng đυ.ng một cái ở phía trên, mặt nhẫn hắc thạch liền bị hút vào, cả chiếc tinh hạm tiến vào trạng thái khởi động năng lượng.
_ Đã lâu không làm Hỏa Chủng nhỉ? Anh có được không? – Tống Kiêu lộ ra nụ cười ác liệt.
_ Tôi có được không, hôm qua em đã kiểm nghiệm rồi mà? – Thanh âm của Oz rất nhẹ nhàng.
Lỗ tai Tống Kiêu trong nháy mắt đỏ bừng, hơi thở nóng hổi của anh, chiếm giữ áp đảo, hồi ức lại dũng mãnh tràn vào trong đầu.
_ Hừm… Anh đừng quá đắc ý!
Trong nháy mắt hệ thống tiếp nối với đại não Oz, hàng tỉ thông tin xông đến, thoải mái trước nay chưa từng có, giống như Song Tử Tinh sinh ra là một thể với anh.
_ Thích hệ thống em thiết kế cho anh không?
_ Em lấy số liệu từ đâu thế?
_ Từng giây phút em ở cùng anh. – Tống Kiêu nở nụ cười.
Oz im lặng, Tống Kiêu nhìn thấu vẻ động dung của anh.
Tinh hạm tiến nhập trạng thái xuyên qua, bọn họ xuyên qua một wormhole to lớn.
Do tính năng trác việt của Song Tử Tinh, cả hai thoải mái chống đỡ toàn bộ áp lực trong wormhole, nháy mắt đã về tới Danna.
Lúc này, Tyler vẫn chấp nhất đuổi theo Nhật Ảnh, mà Tulio thì liều lĩnh cuồng oanh loạn tạc, khi năng lượng của Bão Từ Tinh phát động xong, rất dễ dàng hủy diệt tiểu hành tinh như Danna.
Mà Tịch Thù vẫn tìm cơ hội công kích vùng phát xạ năng lượng của Bão Từ Tinh, Cevil cũng dồn hết sức yểm trợ, Nhật Ảnh lại dứt khoát quay đầu tinh hạm, phát động vũ khí hạng nặng tấn công Thâm Uyên.
Chúng nó tạo thành một con tham thực xà, đầu cắn đuôi, sau cùng không biết còn sót lại gì.
Được xưng là Lửa Địa Ngục bắn từng đợt năng lượng được nén ra, còn chưa bạo phát mà chỉ xẹt qua Phong Ngữ Giả, đã tạo ra tổn thất nghiêm trọng.
Tịch Thù phải phối hợp cơ giới sư khẩn cấp chữa trị tinh hạm.
Mà Thâm Uyên trong khi mở l*иg năng lượng phòng hộ, cũng phát động vũ khí Phệ Diệt của mình.
Hai cỗ năng lượng va chạm mạnh, bắn ra bốn phương tám hướng, tiểu hành tinh Danna đã hư hại khắp nơi căn bản không chống đỡ được nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, trong nháy mắt tan rã, hết thảy tựa như cuộc biểu diễn pháo hoa quy mô lớn trong tinh tế.
Tất cả tinh hạm bị cỗ năng lượng này đánh văng ra, tàu con thoi không kịp chạy bị hủy diệt, hạm đội gia tộc Kaapstad nấp phía sau Thâm Uyên, may mắn tránh khỏi nguy nan.
Tyler vẫn luôn đuổi theo Linh Hồn Màu Đen nhân cơ hội phát động công kích với nó, ba khỏa đạn siêu tân tinh phóng về phía động cơ Linh Hồn Màu Đen, thế nhưng không nghĩ tới, rõ ràng đã bắn trúng lại không tạo thành bất kỳ tổn thương gì với chiếc tinh hạm này.
Tyler lúc này mới nhận ra, đó là ảo ảnh của Linh Hồn Màu Đen.
_ Gϊếŧ bọn chúng. – Nhật Ảnh lạnh lùng nói với Tulio.
Linh Hồn Màu Đen trong nháy mắt rút lui về phía sau Bão Từ Tinh.
_ Ha ha! Ta chỉ chờ giờ khắc này! – Tulio có vẻ hưng phấn dị thường.
_ Không xong——
_ Gã điên này!
Ý thức được nguy hiểm Cevil và Tịch Thù đều mở l*иg năng lượng phòng ngự, tăng lên mức phòng thủ cao nhất, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.
Tốc độ của bão từ vượt xa dự liệu của Cevil. Xem ra mấy năm này, tên điên Tulio kia đã tốn không ít công phu để gia tăng giới hạn uy lực của mình khi phát rồ.
Bão từ không ngừng hấp thu không gian chung quanh, giống như một lỗ đen cỡ nhỏ, ngay cả Thâm Uyên, Vương Tọa và Phong Ngữ Giả cũng bị hút vào.
Ngay lúc đó, một tinh hạm chậm rãi xuất hiện phía sau Thâm Uyên, Cevil kinh hãi, chẳng lẽ là Cửu Trọng Thiên hoặc Luyện Ngục của Nhật Ảnh?
Nếu như lúc này Thâm Uyên lại bị công kích, nó sẽ bị phá hủy ngay.
Thế nhưng chiếc tinh hạm này lại mở ra l*иg năng lượng phòng ngự, đối phương liên hệ với Cevil.
Giọng nói lạng băng này dù có hóa thành tro thanh niên cũng biết là của ai.
_ Tống Kiêu đang ở cạnh tôi.
Nghe được người ấy bình yên vô sự, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Cevil hơi thả lỏng, ngay sau đó lại phẫn nộ gấp trăm lần.
Vì sao cậu ta luôn luôn ở cùng một chỗ với Oz, dù bọn họ có cách xa nhau, dù thời gian lâu thế nào, Oz Fawn giống như một hố đen hút lấy Tống Kiêu, mà tên ngố ấy luôn luôn theo đuôi anh ta vô điều kiện.
_ Đó là Song Tử Tinh? – Cevil cắn răng nghiến lợi nói.
Bọn họ rốt cuộc khởi động Song Tử Tinh như thế nào?
_ Đúng vậy… Bạn học với nhau đừng quá hẹp hòi nhé! – Thanh âm của Tống Kiêu truyền đến.
Ngữ điệu gợi đòn “Của cậu là của tôi, của tôi vẫn là của tôi” làm Cevil bộc phát cáu kỉnh, nhưng lại không cách nào tức giận.
Bão từ rốt cục nổ tung, lực lượng cường đại trùng kích, nghiền nát hết thảy, Phong Ngữ Giả bị phân giải đang dần tan ra, thân hạm của Thâm Uyên và Vương Tọa cũng sinh ra chấn động to lớn.
Cevil và cơ giới sư kết hợp, củng cố thân hạm Thâm Uyên.
Tyler khởi động hệ thống chữa trị khẩn cấp Tống Nhiên thiết kế, tuy rằng nó tiêu hao đáng kể năng lượng của Vương Tọa, nhưng có thể bảo vệ hoàn chỉnh thân hạm, mà quan trọng nhất là, gã có thể tiếp tục truy đuổi Linh Hồn Màu Đen trong quá trình tinh hạm phục hồi.
Vương Tọa lấy thế bất khả kháng lao về phía Bão Từ Tinh đang bảo vệ Linh Hồn Màu Đen, điên cuồng nã pháo lạp tử về phía đối phương, nhưng Bão Từ Tinh lại như một tấm chắn khổng lồ bảo vệ Nhật Ảnh, điều này khiến Tyler bộc phát nóng nảy.
_ Tên nhu nhược nhà ngươi—— – Tyler hoàn toàn không còn phong độ quân chủ, lạnh lùng chửi bới.
_ Trên đời này chưa bao giờ phân biệt sự khác nhau giữa dũng giả và người nhu nhược, chỉ có kẻ thắng người thua thôi. – Nhật Ảnh không nhanh không chậm trả lời.
Mà Phong Ngữ Giả tuy rằng do Tịch Thù điều khiển, nhưng năng lượng trùng kích cường đại như vậy đã vượt xa khả năng chịu đựng của thân hạm.
Mắt thấy nó gần bị phá hủy, Song Tử Tinh chợt mở ra một wormhole to lớn, năng lượng bão từ hình thành vòng xoáy dũng mãnh lao vào wormhole. Trong khe hở này, Phong Ngữ Giả có thể chạy trốn.
Tịch Thù thở phào.
Tulio nghiến răng nghiến lợi, thật không ngờ bão từ cứ như vậy bị hóa giải.
Mà Nhật Ảnh thì sờ cằm, hứng thú liên lạc với Song Tử Tinh: “Vài năm không gặp, hành động của cậu thật ngoài dự đoán của mọi người, thực sự càng ngày càng giống Tống Nhiên”.
_ Anh hai tôi đâu? – Thanh âm của Tống Kiêu rất nghiêm túc.
_ Ai, lúc cậu còn nhỏ đáng yêu biết bao. Thật nhớ những ngày cậu còn dựa dẫm vào tôi quá.
_ Anh tôi có ở trong Linh Hồn Màu Đen không? – Giọng nói Tống Kiêu ngày càng trầm.
_ Nếu như cậu có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi, tiến vào Linh Hồn Màu Đen kiểm tra một lượt. Tôi sẽ chuẩn bị quà vặt và điểm tâm cậu thích nhất nhé.
Tống Kiêu và Oz điều khiển Song Tử Tinh xông qua các tinh hạm xung quanh, xác định vị trí thực tế của Linh Hồn Màu Đen, hướng về phía không gian nhìn như hư không trong vũ trụ, phóng ra khóa lực từ cỡ đại.
Một vòng tròn sáng bao quanh Linh Hồn Màu Đen, mà Nhật Ảnh lại bật trang bị phản từ trường, hóa giải chiếc khóa của Song Tử Tinh.
_ Tôi đã sớm chờ cậu sửa dụng khóa lực từ với tôi rồi. Món trang bị này tôi đã dày công thiết kế rất nhiều năm đấy.
Toàn bộ ý đồ của Tống Kiêu đều bị Nhật Ảnh nhìn thấu. Y biết Tống Kiêu lo lắng Tống Phái Lưu ở trong Linh Hồn Màu Đen, cho nên không dám sử dụng vũ khí sát thương khủng nhất của tinh hạm, mà chỉ muốn ràng buộc nó. Nhưng không có quyết tâm hủy diệt kẻ thù, sao có khả năng đánh bại Nhật Ảnh.
_ Đồ ăn vặt ông giữ lại tự ăn đi!
Ngay lúc đó, hai cỗ năng lượng cường đại từ hai bên đánh úp về phía Song Tử Tinh.
Giữa hàng vạn ngôi sao, dường như có gì đó đang di chuyển.
Tống Kiêu triển khai hình chương trình tính toán quỹ tích, phát hiện có hai chiếc tinh hạm cao cấp!
Chúng nó là Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên của Nhật Ảnh!
Đối mặt ba chiếc tinh hạm vây công, Song Tử Tinh mở ra hệ thống phản kích toàn diện.
Thanh âm của Cevil truyền đến từ máy liên lạc: Nếu như không muốn chết, nói cho tôi biết kỹ thuật ẩn hình của Nhật Ảnh!
_ Bạn học quả nhiên vẫn thật tốt bụng! – Tống Kiêu cảm thán.
_ Im đi! – Cevil vẫn tức giận vô cùng.
_ Cậu im. – Oz thập phần băng lãnh.
Tống Kiêu chuyển số liệu cho Thâm Uyên, Cevil khóa được Luyện Ngục, tập trung hỏa lực tấn công, hóa giải áp lực cho Song Tử Tinh.
Tyler vẫn đuổi theo Nhật Ảnh, một lúc sau, Tống Kiêu sợ hãi phát hiện, Thâm Uyên, Song Tử Tinh cùng với Vương Tọa đã bị dồn đến trên một đường thẳng, mà ở phía cuối là Tulio đang lái Bão Từ Tinh.
Kẻ này đã sớm phát động năng lượng lần nữa, toàn lực bắn ra.
Năng lượng khổng lồ đủ để hủy diệt mọi thứ trong không gian này.
Vương Tọa ở gần bão từ nhất không cách nào kiềm lại bị hút vào.
Ngay lúc đó, một chiếc tinh hạm chậm rãi hiện ra từ sương mù dày đặc tối tăm, trong nháy mắt phóng ra tinh hạch, thu toàn bộ cơn bão từ chưa kịp bộc phát lại.
Thủ tướng gia tộc Kaapstad trừng mắt, nhìn chiếc tinh hạm hình dáng ưu nhã chạy qua đỉnh hạm đội bọn họ, linh mẫn xoay mình, giống như đang khuyếch đại không gian chung quanh. Nó chậm rãi mở các khẩu pháo giấu trong thân hạm, tích tụ năng lượng, sẵn sàng đánh tan kẻ thù của mình bất cứ lúc nào.
Thời gian giống như ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng bị nghẹn ở cổ hỏng, nó mang mỹ cảm khiến người khác sùng bái, giống như thần của loài người.
Renna đi tới bên người chồng nàng, mở to hai mắt, luyến tiếc bỏ qua vẻ đẹp này: “Đó chính là Băng Liệt sao??”
_ Đúng vậy. – Tịch Thù trả lời.
_ Nó… Thật sự đẹp quá…
Mà Tyler ngồi trong Vương Tọa không nhịn được run rẩy, y liều mạng liên hệ chiếc tinh hạm kia, nhưng vẫn luôn bị từ chối yêu cầu.
_ Tống Nhiên! Anh đang ở trong tinh hạm kia đúng không! Tống Nhiên!
Tyler lái Vương Tọa xông tới, trong nháy mắt sắp chạm vào Băng Liệt, chiếc tinh hạm khổng lồ này chợt biến mất, mà khi nó xuất hiện lần nữa đã sóng vai cùng Linh Hồn Màu Đen.
_ Xuất quỷ nhập thần, thật không hổ là đối thủ cũ của ta!
Nhật Ảnh cảm thán một tiếng.
_ Phái Lưu có ở chỗ của ngươi không? – Giọng nói lười biếng của Tống Nhiên vang lên bên tai Nhật Ảnh.
_ Ta có thể mở Linh Hồn Màu Đen cho ngươi tiến vào kiểm tra, xem Phái Lưu có ở đây không.
_ Từ nhỏ đến lớn, hình như chỉ có ta mới được gọi em ấy là Phái Lưu thì phải. Mỗi lần ngươi gọi như vậy, em ấy nhất định rất phật ý nhỉ? – Tống Nhiên cũng không khởi xướng tiến công với Linh Hồn Màu Đen, mà tiến hành quét hình toàn tinh hạm, – Phái Lưu không ở trong Linh Hồn Màu Đen.
_ Ta giấu cậu ấy đi rồi. Hừm, cách ngươi dùng tinh hạch hấp thu năng lượng bão từ thật khiến người ta kinh ngạc.
_ Cái này chỉ có tinh hạch của Băng Liệt mới làm được thôi. – Tống Nhiên trả lời.
_ Tống Nhiên, ta và ngươi khác nhau. Nếu như ta muốn có được ai, nhất định phải chiếm lấy mọi thứ của hắn. Ta muốn phá hủy ý chí của người đó, đập tan thế giới của đối phương. Ngươi chính là ý chí của Phái Lưu, hủy diệt ngươi, cậu ta sẽ tuyệt vọng thật sự.
Cự ly gần như vậy, Linh Hồn Màu Đen dĩ nhiên lại bắn ra Lửa Địa Ngục, điều này trong mắt những người khác hoàn toàn là tự sát.
Tyler không nói lời gì xông lên, lại bị Cửu Trọng Thiên và Bão Từ Tinh chặn lại.
Băng Liệt mở l*иg phòng ngự của mình, nhưng bỗng có biến cố xảy ra. Băng Liệt đột nhiên tản ra bốn phía, khiến nam châm phía sau hút lấy các bộ phận, mà l*иg phòng ngự tạo thành một hình cầu lõm, bao vây lấy cỗ lực lượng này, chặn đứng nó ngay giữa hai tinh hạm. Khi l*иg phòng ngự biến mất, Lửa Địa Ngục nổ tung, suýt chút đã đánh trúng Băng Liệt và Bão Từ Tinh.
= Hết chương 89 =
Phái Lưu sắp comeback (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) chuyện tình dây mơ rễ má nhất truyện ngày càng gay cấn~