Tống Kiêu tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải ra vẻ không biết gì hết.
_ Cái gì? Bệ hạ biết anh trai tôi ở đâu ư? – Tống Kiêu mở to hai mắt, tiến lên.
_ Đương nhiên, đi theo ta. – Tyler như có thâm ý cười cười, xoay người sang chỗ khác, đưa tay đặt lên vương tọa, vương tọa liền dịch sang một bên, lộ ra một thông đạo.
Tống Kiêu nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch. Hành động của Tyler hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cậu.
Tyler xoay người đi xuống, tuy biết rõ hung hiểm vạn phần, nhưng nghĩ đến sắp được nhìn thấy Tống Nhiên, chân cậu như có lực hấp dẫn kéo đi, mà mật thất này giống như một vực sâu vô tận.
Cậu có nên theo Tyler xuống dưới?
Đây có phải là một cái bẫy?
Mục đích của y rốt cuộc là gì?
Những vấn đề này nhanh chóng xẹt qua tâm trí Tống Kiêu, nhưng còn chưa tìm được đáp án, cậu đã bước xuống dưới rồi.
Căn mật thất này cũng không lớn, đèn được bật lên, vô số bó sợi trong suốt đan vào nhau trong căn phòng, dụng cụ tinh luyện đang vận hành, mà ngay giữa mật thất, là một khoang thuyền vô khuẩn được bịt kín.
Bên trong khoang thuyền là một người có gương mặt tương tự Tống Kiêu, ngũ quan tuấn nhã, khí chất nhàn nhã đạm bạc, hai tay của anh đặt trước ngực, dường như đang ngủ rất sâu.
Vai Tống Kiêu run rẩy, khóe mắt bỗng chua xót, cậu không kiềm chế được đưa tay lên chạm vào vỏ khoang vô khuẩn.
_ Vì sao anh ấy lại ở đây? Anh còn sống không? – Tống Kiêu nghiêng mặt, nhìn chằm chằm Tyler.
_ Còn sống. – Ánh mắt Tyler nhìn Tống Nhiên tràn đầy lưu luyến vô tận, giống như đang nhìn vào một giấc mơ gần ngay trước mắt lại không thể chạm tới.
_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu anh ấy ở đây, bệ hạ biết tôi vẫn luôn tìm kiếm anh, vì sao bệ hạ lại không nói cho tôi! – Tống Kiêu hét lên.
Cậu cần một lời giải thích! Tống Phái Lưu đã nhiều năm truy tìm tung tích Băng Liệt, tuần tra tới lui ở biên giới góc vuông, y vẫn cứ sống ở một khắc Tống Nhiên đẩy mình khỏi wormhole kia. Mà cậu ngóng nhìn Tống Nhiên trở về nhiều năm như thế, vô số lần nhìn lên tinh không chờ đợi khoảnh khắc khí lưu nổi lên cuồn cuộn và tầng mây biến đổi. Mà Tyler lại đem Tống Nhiên như tiêu bản cất giấu trong cung điện Mùa Đông!
_ Bởi vì… trước kia, thời gian chưa tới.
Tyler nhàn nhạt trả lời, cứ như những điều y làm chẳng là gì hết.
_ Vì sao anh ấy lại ra nông nỗi này? Ngài rốt cuộc đã làm gì anh? – Tống Kiêu siết chặt tay, cậu nhắc nhở mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, dù Tyler cho mi lời giải thích nào cũng phải tiếp nhận, bởi vì hiện tại mi không có cách nào đưa Tống Nhiên thoát khỏi nơi này.
_ Để đưa Băng Liệt ra khỏi wormhole sụp đổ kia, Tống Nhiên đã sử dụng quá tải năng lực của mình, anh ấy không thể thu hồi được lực lượng, vì vậy anh bắt đầu phân giải chính mình. – Ngón tay Tyler cách khoang thuyền vô khuẩn vuốt ve gương mặt Tống Nhiên, cứ nghĩ lại khung cảnh ấy, vẻ mặt nhu hòa của y cũng dần trở nên dữ tợn, giống như hồi ức ấm áp và nỗi đau lớn nhất đang hòa với nhau – Sao ta có thể để chuyện như thế xảy ra đây? Để ngăn chặn năng lực của Tống Nhiên, ta chỉ có thể rót Pandora vàng vào người anh ấy.
Tống Kiêu kinh ngạc thở dốc.
Dựa theo lời nói của Tyler, ngay lúc đó y đang ở trên Băng Liệt! Sau tất cả những chuyện xảy ra, Tống Phái Lưu còn mang nỗi đau xé lòng đến tận bây giờ, y lại giấu nhẹm chân tướng, thậm chí không một ai biết lúc đó y đã ở hiện trường, ngay cả gia tộc Fawn ủng hộ y!
Tống Kiêu bỗng nhớ lại lời cảnh báo của Berkley: Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, Warm Wind đúng là một nơi tốt đẹp, nhưng Tyler thì không.
Nếu như thân phận thật của Berkley là xạ thủ Lăng Tụng, vậy y chắc chắn biết rõ những chuyện xảy ra trong khoang điều khiển! Chứng tỏ vì y biết rõ kẻ ám sát Tống Nhiên là Tyler, nên mới không màng nguy hiểm lẻn vào cung điện Mùa Đông, mục đích là để xác định Tống Nhiên có ở chỗ này hay không!
_ Vậy đến khi Tống Nhiên kiểm soát được năng lượng, sao bệ hạ không tiêm thuốc trung hòa cho anh ấy? Lẽ nào ngài không biết Pandora vàng nếu ở trong cơ thể Arthur quá lâu sẽ gây hại hệ thần kinh, khiến Arthur ngày càng suy yếu dẫn đến tử vong sao? – Tống Kiêu cố gắng kiềm chế phẫn nộ, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
_ Nếu nó hữu dụng như thế, sao ta lại không cho Tống Nhiên dùng chứ? Nhưng liều Pandora vàng phổ thông cũng không ngăn được anh ấy phân giải bản thân! Anh là Tống Nhiên, không phải Arthur bình thường! Nên ta chỉ có thể tiêm gấp hai… gấp ba… gấp bốn…. Dùng lượng lớn Pandora vàng khống chế nó! – Thanh âm Tyler run rẩy, y cúi đầu, trợn mắt nhìn hai bàn tay mình, nỗi hối hận đang gặm nhấm y – Nhưng Tống Nhiên quá cố chấp! Anh ấy muốn hủy diệt chính mình… Tự hủy diệt mình ngay trước mặt ta là sự trừng phạt lớn nhất của anh ấy với ta!
Tống Kiêu siết tay, cậu chắc chắn trăm phần trăm cái chết của Tống Nhiên là do một tay Tyler gây ra! Cậu có thể tưởng tượng cảnh Tyler tự tay rót Pandora vàng vào người Tống Nhiên!
_ Tại sao phải làm như thế? Chẳng phải anh trai tôi đối xử với ngài rất tốt sao? Ngay cả tôi anh ấy cũng không tự tay viết thư! Anh ấy bảo vệ ngài! Cổ vũ ngài! Coi ngài như bạn! Tuy anh ấy nhìn qua đối tốt với tất cả mọi người, nhưng có thể trở thành bằng hữu chân chính lại không có mấy ai! Chính bệ hạ cũng đã nói, anh là bằng hữu của ngài! Sư phụ ngài! Những lời này chỉ để gạt người thôi à? Chỉ là ngụy trang dối trá của ngài ư?
_ Vì ta muốn không chỉ là bạn hay thầy!
Tyler bỗng xoay người lại, ánh mắt nhìn Tống Kiêu như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt. Tống Kiêu trong giây phút đó bỗng nghĩ tới một người — Phong vương Tulio.
_ Ta muốn làm người duy nhất, nhưng bên cạnh anh trai cậu có quá nhiều người! Katerina! Lăng Tụng! Thiệu Trầm! Tống Phái Lưu! Còn cậu nữa! Các ngươi đều là những người quan trọng nhất với anh ấy! Bất kỳ một người trong các ngươi đều đủ khiến anh đánh cược tính mệnh! Sao ta nhịn được đây? Anh ấy chỉ tạm thời để ý ta, nhưng ta muốn vĩnh viễn! Ta biết rõ, nếu ta chỉ là đứa trẻ, Tống Nhiên sẽ chiếu cố ta như một đàn anh. Nhưng đến một ngày ta leo lên vương tọa, anh sẽ tiêu sái xoay người đi!
_ … Cho nên, là ngươi phái binh đoàn sát thủ đến! Căn bản không phải Nhật Ảnh!
Tống Kiêu lúc này rất muốn gϊếŧ Tyler!
Y hại Tống Nhiên thành như vậy! Y khiến Tống Phái Lưu tám năm áy náy thống khổ!
_ Đúng là ta phái đến. Bây giờ cậu rất muốn gϊếŧ ta báo thù đúng không? – Tyler bước từng bước về phía Tống Kiêu, hai tay y đặt lên vai cậu, lực lượng truyền đến khiến cậu phải khuỵu gối xuống đất – Cậu không thể đâu. Cậu còn chưa có khả năng này.
_ Cho nên, ngươi định ở ngay đây… gϊếŧ ta trước mặt Tống Nhiên sao? – Tống Kiêu cười lạnh hỏi.
Cậu vạn lần không ngờ đáp án mình vẫn truy tìm lại ở một nơi gần mình như thế!
Nếu như lúc này Tyler không gϊếŧ cậu, vậy cậu sẽ hạ lưng mà sống, ẩn nấp, dần tích lũy thực lực, thời điểm Tyler thả lỏng cảnh giác nhảy lên, vặn gãy cổ y!
_ Không, sao ta nỡ gϊếŧ cậu chứ? Cậu là người có gen giống với Tống Nhiên nhất! Chỉ có cậu mới khiến anh ấy tỉnh lại được!
Ánh mắt Tyler nhìn Tống Kiêu như đang đứng trước bảo vật trân quý, da thịt cậu như bị y hòa tan, trái tim bị y siết chặt.
Nó khiến Tống Kiêu sởn gai ốc.
_ Ngươi định cứu anh ấy bằng cách nào?
Chỉ cần có một chút hy vọng, Tống Kiêu sẽ không buông tha.
_ Khoang vô khuẩn này được thiết kế bằng từ trường đặc biệt, nó khiến cơ thể Tống Nhiên dừng ở trạng thái ngủ, bao gồm cả lưu thông máu, hoạt động sống của tế bào, tư duy đại não và cả Pandora vàng.
Tống Kiêu không ngờ thứ giúp Tống Nhiên có thể tiếp tục tồn tại là khoang thuyền này. Có thể khiến mọi thứ của cơ thể sống lâm vào trạng thái ngủ, Tống Kiêu chưa từng nghĩ đến loại từ trường này, Tyler đã chế tạo ra rồi. Y rốt cuộc để có được Tống Nhiên, còn làm ra những gì nữa?
_ Ngươi nói ta là người có gen giống với Tống Nhiên nhất… Ngươi muốn ta làm gì? – Trong lòng Tống Kiêu dâng lên dự cảm xấu.
_ Tức là máu của cậu có thể dung hòa với Tống Nhiên!
Tyler vừa dứt lời, Tống Kiêu liền cảm thấy có một cỗ lực lượng vờn quanh người cậu, trong nháy mắt siết chặt.
Tống Kiêu không chút do dự giải phóng toàn bộ lực lượng của mình, nhưng ở trước Tyler, đối phương giống như một hành tinh nhiệt, cậu lại là một tiểu hành tinh không thể cưỡng khỏi lực hấp dẫn.
_ Ta có thể trở thành vua, không phải vì may mắn, mà là nhờ thực lực. – Tyler cười nói – Hơn nữa người dạy ta phát huy năng lực Arthur đến cực hạn là Tống Nhiên.
Tống Kiêu nghiến răng, dù mình cố gắng đưa lực lượng thâm nhập vào người Tyler thế nào cũng bị y trấn áp, không thể phản kháng.
Cậu bỗng nhớ lại Bell Haffris. Năng lực của ông rất xuất sắc trong nhóm Arthur, nhưng vẫn bị Tyler phân giải.
Tống Kiêu biết, lực lượng của mình trước mặt Tyler không đáng giá nhắc tới. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không cam lòng chịu tha như thế. Tiềm thức là vô tận, lực lượng của mình cũng thế.
Lực lượng của cậu không ngừng tràn ra, giống như muốn bành trướng khắp vũ trụ, mi tâm Tyler khẽ nhíu, ngón tay phải co chặt mới có thể khống chế Tống Kiêu.
Tóc cậu bị kéo ra bốn phía, cơ thể bị Tyler nghiền đến không còn kẽ hở, cậu phải dùng lực lượng và cả tay chống lại mới miễn cưỡng cơ thể mình không bị lực lượng của y đè bẹp.
_ Ngươi… muốn phân giải ta sao…
Lần đầu tiên Tống Kiêu mắng Tống Nhiên trong lòng, anh rốt cuộc đã dạy dỗ ra tên quái vật như thế nào vậy!
Cơ thể cậu gần như rời khỏi mặt đất, song song di chuyển đến chỗ khoang vô khuẩn, cậu và Tống Nhiên cách nhau một mặt khoang, tưởng như đang nhìn qua gương.
Tống Kiêu thật không ngờ, sau tám năm xa cách, khi mình nhìn lại Tống Nhiên lại là trong cảnh tượng như vậy.
Tyler ngẩng mặt, nụ cười mang theo điên cuồng:
_ Cậu nói gì thế? Ta làm sao phân giải cậu được? Suy nghĩ đi, lượng Pandora vàng trong máu Tống Nhiên quá lớn, ta chỉ cần rút máu anh ấy ra, chuyển máu cậu cho anh, vậy là Tống Nhiên có thể tỉnh lại, không phải sao?
Trái tim Tống Kiêu nghẹn lại, cậu không ngờ Tyler lại điên đến mức này.
_ Sao ngươi có thể nói thế! Đây là chuyện không thể! Tống Nhiên là một Arthur cao cấp! Càng cao cấp, cơ thể càng bài xích với ngoại vật! Dù gen của ta với Tống Nhiên có giống đến mấy, nhưng vẫn có khác biệt! Chỉ cần máu của ta vừa tiến vào cơ thể Tống Nhiên, anh ấy sẽ bài xích ngay! Ngươi muốn Tống Nhiên chết sao? Tên điên!
Tống Kiêu gào lên.
Nếu có thể dùng cậu đổi lấy sinh mệnh Tống Nhiên, cậu chắc chắn không do dự! Nhưng điều này không có nghĩa cậu cũng điên như Tyler!
_ Kỹ thuật của thủ đô thật sự quá kém, nó cũng hạn chế tầm nhìn của cậu. Đừng lo lắng. Máu của cậu sẽ đi qua những dụng cụ này… – Tyler chỉ vào các đường ống trải rộng khắp mật thất – Sau đó chúng nó sẽ lọc toàn bộ tạp chất trong máu cậu, tinh luyện ra máu thuần, để lại phần gen xứng với Tống Nhiên trăm phần trăm.
_ Dù ngươi có rút hết máu của ta, cũng chỉ lọc được một số rất ít Tống Nhiên có thể dùng!
_ Một ít là đủ rồi! Chúng sẽ nhanh chóng sinh trưởng trong cơ thể Tống Nhiên, phần máu không chứa Pandora vàng này sẽ giúp các tế bào phục hồi chức năng sống! Tống Nhiên sẽ nhanh chóng tỉnh lại! – Tyler giơ tay, dùng sức bóp lấy gò má Tống Kiêu – Cậu có biết ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Dù Oz không đưa cậu đến Warm Wind, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa cậu đến đây! Ta vẫn luôn chờ, chờ mãi, chờ mãi, đợi đến khi Tước Điểu trong cơ thể cậu mất tác dụng, đợi đến khi cậu phục hồi năng lực ban đầu, đợi đến khi máu của cậu cường đại như một Arthur! Ta chờ lâu lắm rồi… Rốt cục cũng chờ được đến thời khắc này!
Tống Kiêu nhìn đôi mắt tràn ngập mong đợi của Tyler, y đã sớm điên rồi…. Hóa ra vị quân vương nho nhã bình tĩnh ngồi trên vương tọa kia chỉ để che giấu con mắt người đời mà thôi. Đây mới thật sự là y. Bởi vì không chiếm được, cho nên mới điên cuồng muốn đoạt lấy.
Vô số sợi trong suốt đâm vào cơ thể Tống Kiêu, chạy dọc theo các mạch máu, giống như một tấm lưới nhanh chóng sinh trưởng trong cơ thể cậu, đau đớn khó nói nên lời khiến Tống Kiêu trợn mắt, cả người căng cứng, nước mắt rơi trên gò má, gần như không thở được.
Tyler cúi đầu, chuyên chú nhìn gương mặt yên bình của Tống Nhiên:
_ Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi. Những người kia đã biến mất, chỉ còn ta là người quan trọng của anh! Chỉ có ta! Tuy ta đã làm chuyện khiến anh tức giận, nhưng xin anh tha thứ cho ta… Ngoại trừ ta, anh không còn gì hết…
Nước mắt Tống Kiêu từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu nhìn Tống Nhiên, nhưng ánh mắt cứ mờ dần.
Nếu như… Nếu em có thể cứu anh… Có thể khiến anh tỉnh lại, vậy kết cục này cũng không đến nỗi nào….
Tư duy không ngừng rạn nứt, Tống Kiêu cảm thấy năng lực Arthur của mình đang lụi dần.
Ngay lúc đó, Tyler bỗng nhiên bị văng ra, đập mạnh vào bức tường sau lưng, một cỗ lực lượng vô hình nghiền ép ống dẫn tinh vi kia, đến mức chúng vỡ tan tành, máu Tống Kiêu đang bị hút gần tràn ra ngoài.
_ Không! Không! Không!
Tyler hoảng loạn, điên cuồng đứng dậy, đang muốn dùng lực lượng Arthur tái tạo lại các đường ống, một thân ảnh nhảy xuống từ trên cao, Tống Kiêu bỗng cảm thấy lực lượng của Tyler đang ràng buộc mình bị đối phương đẩy ra.
Tống Kiêu đạt được tự do, lập tức thu hồi máu trở về cơ thể, trông chừng các sợi trong suốt vỡ vụn mà khéo léo đẩy chúng ra.
Cậu từ trên không rơi xuống đất, lấy lại thăng bằng, vững vàng quỳ một gối lên khoang vô khuẩn.
_ Oz Fawn! Ngươi dám xông vào tẩm cung của cung điện Mùa Đông!
Tống Kiêu quay đầu lại, thấy Oz lạnh lùng đứng sau lưng mình. Người vừa nhảy xuống từ cửa mật thất cứu mình là anh.
Vô số kỵ sĩ ngân sắc xông đến từ bốn phương tám hướng, không khí chấn động, bọn họ sắp sửa công kích Oz, khí thế kia như muốn phá cả cung điện Mùa Đông.
Chỉ thấy mái tóc Oz phất lên, vạt áo bay phần phật, toàn bộ kỵ sĩ ngân sắc lập tức bị phân giải trong nháy mắt, phút chốc đã tiêu tán trong không khí.
_ Ngài muốn làm gì, bệ hạ?
Oz tiến lên, giọng nói lạnh lẽo đến cực hạn, không khí như sắp ngưng kết ra băng.
Tyler thu hồi biểu tình điên cuồng, đáy mắt lộ ra sự quyết tuyệt.
_ Oz Fawn, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, hoặc cút ngay, hoặc đối địch với ta! Hậu quả của lựa chọn hai hẳn ngươi đã biết!
_ Ý bệ hạ là sẽ giống gia tộc Haffris, bị binh đoàn sát thủ của ngài truy sát sao?
Ngay lúc đó, từ dưới đất vươn lên một cánh tay, nắm lấy chân Oz.
Tống Kiêu cả kinh, mà Oz đến cúi đầu cũng không, trái lại khiến cơ thể của mình chậm rãi bay lên, kéo tên đang đánh lén mình khỏi lòng đất.
Quần áo của tên kia giống hệt của tên sát thủ mà cậu gặp trong khoang điều khiển Băng Liệt!
Không chỉ có một người, khi Tống Kiêu cảm giác được một cỗ lực lượng đang tập kích từ sau lưng, cậu lập tức đảo ngược nó, có gì đó kéo chân trái cậu, lôi cậu xuống khỏi khoang vô khuẩn.
Rốt cuộc trong căn phòng này có bao nhiêu sát thủ!
Tống Kiêu bay lên không, lực lượng của cậu trào ra, thắt cổ một tên đang đến gần cậu.
Một kẻ trong binh đoàn sát thủ bị Tống Kiêu vặn nát cánh tay trái, nhưng gã hoàn toàn không quan tâm, liên thủ với những người khác, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, Tống Kiêu ban đầu dựa vào tập kích bất ngờ để giữ ưu thế rất nhanh chóng bị đối phương cướp quyền chủ động.
Oz cũng bị binh đoàn sát thủ vây kín, không thể thoát thân.
Hành động của bọn họ quỷ dị, phối hợp ăn ý, thoăn thoắt qua lại khắp mật thất, khiến người khó mà phòng bị.
Trước kia bọn họ có thể lẻn vào Băng Liệt, thậm chí còn gϊếŧ chết Katerina, chắc chắn không phải hạng xoàng.
Cánh tay Oz vặn ra sau, các đốt tay phát ra tiếng răng rắc. Tứ chi anh bị sát thủ khống chế, vô số hạt lốm đốm tràn ra, bọn họ đang phân giải Oz.
Tyler đi tới trước mặt anh, lành lạnh nói:
_ Thật khờ khạo, dù ngươi có đưa Tống Kiêu rời khỏi đây, cũng không mang ra khỏi cung điện Mùa Đông được.
_ Ai nói vậy.
Oz hơi nghiêng mặt, hai tay vốn bị vặn ra sau dùng sức, một cỗ lực lượng cường đại như tinh hệ bạo tạc ập đến, bốn gã sát thủ trong nháy mắt hóa thành hư không.
Tống Kiêu cắn chặt răng, cậu biết so với Katerina, mình may mắn hơn vì mục đích của Tyler không phải gϊếŧ cậu.
Cậu nâng tay phải lên, tụ tập toàn bộ lực lượng, mạnh mẽ đập về phía sát thủ bên trái.
Một giây sau, tay gã bỗng đâm vào l*иg ngực cậu, bóp lấy trái tim cậu, cơn đau ập đến khiến vẻ mặt Tống Kiêu trở nên vặn vẹo.
Mặc dù vậy, cậu vẫn nhếch môi, dùng ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm đối phương:
_ Ngươi thử dứt khoát bóp nát tim ta xem?
Mục đích của đối phương chỉ là ức chế hành động Tống Kiêu, nhưng hoàn toàn không ngờ tới cậu lại trực tiếp phân giải bàn tay đâm vào ngực mình.
Cỗ lực lượng này dọc theo cổ tay gã, lan đến khuỷu tay, một đường gió thổi cỏ rạp lần lên vai gã, sau đó đâm thẳng vào óc.
Sát thủ kia trừng mắt, không ngờ tới một thằng nhóc thoạt nhìn chưa hiểu thế sự lại có thực lực như vậy!
Đuôi mày Tyler nhướn lên, lộ ra biểu tình sung sướиɠ:
_ Chính là như vậy… Chính là như vậy! Tống Nhiên trước đây cũng làm thế! Cậu là người xứng đôi với anh ấy nhất!
Tống Kiêu không thể nhịn được nữa, đẩy toàn bộ lực lượng như cơn sóng dữ về phía Tyler.
Hai tên sát thủ bất chấp đứng chắn trước mặt y, trong nháy mắt biến thành cát bụi.
Tống Kiêu hít sâu, cậu nhìn người đàn ông trước mặt, khóe mắt trái và khóe môi phải của y bị lực lượng mình cắt chảy ra đường máu dài.
Mặc dù nó đang không ngừng khép lại, nhưng ánh mắt dưới mái tóc xốc xếch của Tyler ngập tràn lạnh lẽo.
Lượng kim loại dưới nền như thủy triều bắt đầu phập phồng, toàn bộ không gian bị bóp méo, lực lượng của y hóa không khí thành các lưỡi đao sắc bén, cả tòa cung điện hầu như đều thành vũ khí cho y.
Vô số gai nhọn phóng về phía Oz và Tống Kiêu.
Trong nháy mắt, Tống Kiêu đã bị hàng hàng kim loại không ngừng nhô lên bịt kín, cậu vừa phân giải một phần, đã có các phần khác nhanh chóng lấp kín nó. Mà các phân tử kim loại kia còn mang theo lực lượng của Tyler, Tống Kiêu không thể phá vỡ nó.
Còn Oz, tình cảnh lại càng tàn khốc.
Đám gai nhọn muốn đâm thủng Oz, mỗi khi chúng nó tới gần anh, đều bị anh dùng lực lượng chặn lại không cho chạm vào cơ thể.
= Hết chương 77 =
Nhật Ảnh chịu oan hết 77 chương ╮ (¯ ▽ ¯) ╭