_ Cũng không còn biện pháp nào khác. Đặc biệt Bell nhà Haffris cho rằng, bây giờ góc vuông thứ sáu hỗn loạn không chịu nổi, rất có thể sẽ còn phát sinh xung đột nội bộ, không thể xử lý công việc ngoại giao bình thường, hơn nữa cũng không đảm bảo được an toàn cho các thuyết khách.
Mà Oz cũng không nói một lời.
Thẳng đến khi ăn xong cơm tối, Joanna đi tới phòng Tống Kiêu, chuẩn bị đồ đạc đến trường ngày mai cho cậu.
_ Haizz… Thật đáng tiếc chúng ta không học cùng một trường.
_ Ừm, chị Joanna, chị biết Cevil nhà Haffris không?
_ Biết chứ. Nó là con trai độc nhất của Bell. Sao vậy?
_ Cậu ấy là bạn học của em ở thủ đô. Hôm nay lúc ăn cơm chị có nói về nhà Haffris, em muốn biết Cevil có khỏe không?
_ Yên tâm đi! Lão hồ ly Bell sao có thể để Cevil xảy ra chuyện được chứ?Chừng một tháng nữa, bọn họ chắc sẽ trở về Warm Wind.
Tống Kiêu hít một hơi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Tâm trạng nhẹ nhõm, cậu ngủ rất say.
Ngày hôm sau, cuộc sống của Tống Kiêu chuyển sang một giai đoạn mới.
Reventie là một hòn đảo lớn lơ lửng trên không trung, tứ phía được vây quanh bởi các đảo nhỏ khác.
Chúng nó không xếp trên cùng mặt phẳng, mà nhấp nhô cao thấp.
Tống Kiêu ngửa mặt, có thể thấy trên bầu trời xanh biếc từng chiếc từng chiếc tinh hạm và tàu con thoi bay qua, chúng nó tạo ra các quỹ đạo phức tạp, sau đó gắn vào mô hình luân hạm rất chính xác.
_ Học sinh ở đây có thể lái tàu con thoi?
_ Đúng vậy.Trong trường học có mô phỏng hệ thống lái tinh hạm và luân hạm.
Tống Kiêu vỗ vỗ ngực, tính thực tiễn của học viện này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Bọn họ đi tới chỗ đăng kí nhập học, người phụ trách nơi này đối Oz vô cùng cung kính.
_ Tống Kiêu có thể làm một bài kiểm tra nhập học không?Như vậy chúng tôi có thể sắp xếp cho cậu vào lớp phù hợp với bản thân nhất.
Tống Kiêu nhìn về phía Oz. Không thể nghi ngờ, khả năng tư duy và những kiến thức cậu nắm được cao hơn người thường rất nhiều, thậm chí không thua gì Arthur.Thế nhưng cậu có thể để người khác biết không?
Oz đứng dậy, đi qua người cậu:
_ Làm được tám mươi phần trăm là tốt rồi.
Tống Kiêu gật đầu.
Cậu theo người phụ trách đăng kí nhập học đi tới một gian phòng khép kín, điện toán đám mây khởi động trước mặt cậu.
_ Tống Kiêu, cậu có một giờ để hoàn thành đề thi.Đừng quá khẩn trương, cậu không cần trả lời hết các câu hỏi, chỉ cần làm hết khả năng là được rồi.
Thời gian bắt đầu, Tống Kiêu phát hiện các đề kiểm tra bao gồm toán học, thiên thể vật lý, thủy động học rồi vi sinh vật học, đồng thời một phần lớn là các tri thức không nằm trong chương trình giảng dạy ở thủ đô, cậu lúc trước vì hứng thú mà vào đám mây tìm hiểu về nó.
Tính phối hợp của chúng rất mạnh, có rất nhiều lĩnh vực đan xen nhau.
Tống Kiêu một bên làm, một bên âm thầm nhảy nhót. Nếu như những nội dung này chính là tri thức cậu được tiếp thu ở Reventie, vậy cuộc sống sau này nhất định không buồn chán!
Một giờ trôi qua, kiểm tra kết thúc.
Tống Kiêu thở ra một hơi, ra khỏi phòng, thấy Oz vẫn ngồi ở chỗ cũ, nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm.
Tư thái trầm ổn này, khiến Tống Kiêu bỗng có suy nghĩ Oz giống như cha mình, cùng con trai đến tham gia cuộc kiểm tra nhập học vậy.
Người phụ trách híp mắt, ngón tay đặt trên phiếu thống kê khả năng tư duy logic của Tống Kiêu.
Tống Kiêu có chút thấp thỏm...Theo như Oz nói, phải đảm bảo làm đúng tám mươi phần trăm, thành tích như vậy mới đủ tiến vào học viện.
_ Sao vậy? – Oz buông tách trà, nó tự di chuyển đặt xuống mặt bàn.
_ Ngài nhất định muốn cho Tống Kiêu cùng học tập với người thường sao?Từ các số liệu cho thấy, kể cả cùng học với Arthur, cậu ấy cũng có thể đuổi kịp.
Tống Kiêu âm thầm lau mồ hôi, may mà thành tích của mình không quá tệ.
_ Chỉ là ‘đuổi kịp’ mà thôi.Như vậy đối với cậu ấy mà nói có thể tương đối vất cả, đúng không.
_ Đúng vậy.Thế nhưng Tống Kiêu ưu tú như vậy, cùng học với Arthur, có thể hỗ trợ gia tăng hiểu biết lẫn nhau giữa người thường và Arthur, bồi dưỡng tinh thần tập thể.
_ Ngược lại, tôi nghĩ cậu ấy cũng muốn được thoái mái một chút. – Oz nhìn về phía Tống Kiêu.
Tống Kiêu gật đầu thật mạnh:
_ Đúng đó, đúng đó! Tôi không muốn vất vả vậy đâu.
_ Vậy tôi sẽ xếp bạn Tống Kiêu vào lớp C344. – Người phụ trách nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tống Kiêu cũng không lớn như ban đầu – Còn lại là vấn đề chỗ ở.
_ Cậu ấy ở cùng với tôi.
_ Hả?Cái gì?- Tống Kiêu xoay đầu lại, nhìn về phía Oz.
Phải biết rằng cậu đã mơ mộng về việc ở cùng một chỗ với đám bạn tình thương mến thương cùng lớp biết bao, buổi tối có thể cùng nhau lập đội chơi game trên đám mây, cùng nhau nói chuyện phiếm, tổ chức vài hoạt động thú vị, cuộc sống từ nay về sau cách xa khô khan tịch mịch. Nhưng ở cùng Oz thì làm ăn được gì?
Đến độc thoại cũng không được làm!
Oz đưa tay, nhẹ nhàng đè ngón giữa của mình, Tống Kiêu bỗng hiểu được ám chỉ của đối phương.
Ngón giữa của cậu vẫn còn mang nhẫn. Nếu như cậu và những bạn học khác ở cùng một chỗ, ngộ nhỡ ban đêm xảy ra tình trạng gì, tỷ như chiếc nhẫn rớt, năng lực của cậu bỗng nhiên bùng nổ, phân giải mất bạn cùng phòng của mình thì biết làm sao!
Quả thực... Chỉ có ở cùng một chỗ với Oz là an toàn nhất.
_ A? Hai người không cùng niên cấp… Bạn Tống Kiêu thấy có được không?
Ngay cả người phụ trách cũng nhìn ra Tống Kiêu rất muốn ở cùng với bạn học.
Tống Kiêu gật đầu:
_ Em ở cùng với Oz. Em mới đến đây, thói quen sinh hoạt còn vài chỗ không điều độ, Oz tương đối quen thuộc.
_ Ừm, vậy cũng được. Bây giờ tôi sẽ dẫn bạn đến lớp của mình!
Bởi vì học viện khá lớn, đôi khi từ điểm nào đó tiến đến địa phương khác cũng cần dùng đến phi hành khí.
Tống Kiêu vốn cho rằng Oz sẽ đến lớp mình, nhưng không ngờ anh cũng tiến vào phi hành khí.
_ Ừm… Ngài… – Người phụ trách nhìn Oz.
Oz chỉ hơi hếch đầu:
_ Đi thôi.
Rất rõ ràng, Oz tuyệt đối là nhân vật phong vân trong trường học. Thời điểm anh bước xuống phi hành khí, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt ngạc nhiên của các học sinh.
Một số người đang ngồi trên bãi cỏ phơi nắng hưởng thụ tiết học, bọn họ vậy mà đứng phắt dậy.
Tầm mắt của bọn họ đuổi theo Oz, mà Oz từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững.
Tống Kiêu có chút ngượng ngùng.
Những học sinh này mặc đồng phục giống Oz như đúc, ánh mắt hướng về phía anh mang theo sự khát khao.
Khiến Tống Kiêu thấy huyền diệu là, tất cả phòng học ở đây đều lộ thiên! Chỉ dùng từ trường đặc biệt để ngăn chặn tạp âm bên ngoài.
Nhân số của C344 cũng không nhiều, bọn họ vây quanh giáo viên, trước mặt bày ra số liệu của điện toán đám mây.
Giáo viên giới thiệu Tống Kiêu với các bạn học, thân phận là học sinh trao đổi của góc vuông thứ sáu, trong đó một bạn nữ giơ tay lên hỏi.
_ Tên của cậu là Tống Kiêu? Cậu là người em trai kia của Tống Nhiên à?
_ Đúng vậy...Tôi là em trai Tống Nhiên.
Tống Kiêu có chút lúng túng, thông thường khi những người khác nói “người em trai kia”, ý chỉ cậu cũng không phải Arthur như Tống Nhiên, mà là một người bình thường.
_ Thật tuyệt, tớ là fan của anh trai cậu! Tên là Niên Cẩn! Gia đình tớ di cư từ góc vuông thứ sáu sang đây!
Tuổi tác Niên Cẩn cũng xấp xỉ bằng cậu, có ánh mắt sáng ngời và mái tóc dài đen nhánh, hơn nữa giọng nói của cô khiến Tống Kiêu có cảm giác thân thiết.
_ Như vậy Tống Kiêu, xem ra Niên Cẩn rất thích em, em cứ ngồi cạnh bạn nhé.
Tống Kiêu hít một hơi, nhìn về phía Oz không bước vào phòng học mà chỉ đứng trước cửa.
Đối phương lãnh đạm mở miệng:
_ Tan học tôi đến đón cậu.
Tống Kiêu dừng một chút, còn muốn tới đón mình hả? Bộ lớp anh không có hoạt động ngoại khóa hả?
Nội dung học tập rất thú vị, giáo viên là một Arthur, mọi người gọi cô là Lâm phu nhân.
Thanh âm của cô không cứng nhắc như giáo viên cũ của Tống Kiêu mà trầm bổng du dương, hơn nữa tất cả tri thức đều giảng giải theo cách thức sao cho tất cả học sinh đều hiểu. Chương trình học một ngày của Tống Kiêu rất nồng nhiệt, không buồn ngủ một giây nào hết.
Trong lúc nghỉ giải lao, các học sinh đều xông tới, hỏi Tống Kiêu rất nhiều vấn đề. Vấn đề chính vẫn là vì sao Oz Fawn lại tự mình đưa cậu đến, hai người quen nhau như thế nào, Oz rốt cuộc là người ra sao, anh có thật sự lạnh lùng như thoạt nhìn không. Tống Kiêu chú ý tới một học sinh vẫn ngồi ở chỗ cũ, hơi ngước đầu, dường như đang lẩm bẩm gì đó, tâm hồn không biết đã bay đến phương nào.
Nhìn theo ánh mắt của Tống Kiêu, Niên Cẩn cười nói:
_ Đó là Ryan nhà Chase. Cậu ta là thế đấy, một khi tìm hiểu về vấn đề nào đó, trừ phi tìm được đáp án, không thì cậu ấy sẽ rơi vào trạng thái đi vào cõi thần tiên.Tuy rằng bây giờ nhìn hơi ngố, nhưng lúc bình thường rất dễ thương.
Ryan vẫn chìm trong suy nghĩ bỗng hai mắt sáng ngời, sau đó xoay đầu lại, khi nhìn thấy Tống Kiêu thì nở nụ cười rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền đáng yêu xuất hiện, Tống Kiêu nhìn thế nào cũng có cảm giác giống như mình đã từng quen biết cậu.
_ Bạn học mới! Xin chào! – Ryan duỗi tay.
Tống Kiêu nhìn mái tóc xoăn ngắn màu đay mọc tự nhiên của cậu, rồi cặp mắt to, lông mi dài, các phần tử bất ổn trong người cậu lại rục rịch.
Sao có thể đáng yêu như vậy?
Cậu có biết tôi rất muốn cạo hết lông của cậu không!
_ Xin chào, xin chào! – Tống Kiêu kiềm chế xúc động của bản thân, vỗ vỗ lưng Ryan, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì – Chờ một chút, Niên Cẩn nói cậu đến từ nhà Chase… Quan hệ của cậu với Fanser Chase là gì vậy?
Ryan xoa xoa chóp mũi, ngượng ngùng nở nụ cười:
_ Người đó là anh tôi!
_ Anh? Anh ta là một tài công đó!
_ Haha… Mẹ tôi không phải Arthur... Cho nên…
_ À! Không vấn đề gì! Dù không phải Arthur, chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt sao?
Tống Kiêu nhéo nhéo mặt Ryan.
Người này đáng yêu kinh khủng!
Không được không được, sau này Ryan chính là manh sủng của Tống Kiêu!
_ Tống Kiêu, sau khi tan học mọi người cùng nhau ăn cơm đi! Chúc mừng cậu trở thành một thành viên của lớp!
Đề nghị của Niên Cẩn lập tức được mọi người tán thành.
_ Nhưng… Oz Fawn nói sẽ đón tôi trở về…
_ Ừ ha!
Mọi người lộ ra biểu tình tiếc nuối.
_ Thôi không sao! Để lần sau cũng được! Cậu mới vào trường, còn nhiều thứ phải chuẩn bị!
Khi buổi học kết thúc, một phi hành khí dừng trên bãi cỏ.
Cửa khoang mở ra, không ít người hướng về phía cửa, nhìn Oz đang ngồi bên trong.
Ngay cả Niên Cẩn cũng duỗi cổ, cậu thấy rất rõ gò má Oz.
_ Cậu thích Oz đến vậy hở? – Tống Kiêu níu cổ áo Niên Cẩn lại, kéo về phía mình.
_ Đúng thế! Oz là Arthur đẹp trai nhất mà tớ từng thấy… Ước mơ của tớ là gả cho anh ấy đó!
_ Ờ… – Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng.
Ước mơ này cũng đáng sợ quá đi? Gả cho Oz Fawn, sau đó trở thành không khí yên tĩnh!
_ Thật muốn sờ một cái…
Tống Kiêu nhìn sang bên phải, là Ryan đang lộ ra biểu tình trên mây, từng bước từng bước tiến về phía phi hành khí. Tống Kiêu vội vàng lôi cậu ta trở lại.
_ Cậu nói cậu muốn sờ gì vậy?
_ Oz đó!
_ Cậu sờ anh ta! Cẩn thận anh ta phân giải cậu!
Tống Kiêu khổ não phát hiện, bạn học của mình phần lớn chính là fan hâm mộ của Oz. Cậu đưa tay đè lại hai mắt mình, bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Oz bước ra khỏi phi hành khí. Dáng người cao ngất hấp dẫn vô số đường nhìn.
Anh đi tới trước mặt Tống Kiêu, nhàn nhạt mở miệng:
_ Joanna đang chuẩn bị đồ nướng ở ký túc xá của chúng ta, cậu có thể mời bạn học đến.
Oz vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng hoan hô của Niên Cẩn. Cô ôm lấy Tống Kiêu:
_ Tốt quá! Tống Kiêu, tớ muốn đến! Tớ muốn đến!
Các bạn học khác cũng nhảy cẫng hoan hô.
Tống Kiêu thận trọng nhìn gương mặt không chút biểu tình của Oz, vẫn không rõ lắm sao anh ta đồng ý được việc này?
Trong lòng Tống Kiêu, Oz chỉ thích an tĩnh, anh hưởng thụ không gian thuộc về mình, tiệc nướng và vân vân... Căn bản không thích hợp với anh.
_ Đi thôi.
Tống Kiêu theo Oz tiến vào hành khí, lái về phía ký túc xá của học viện.
Đương lúc Tống Kiêu nhìn thấy hòn đảo hình xoắn ốc lơ lửng trước mắt, tưởng như kéo dài từ mặt đất đến tận nóc trời thì lòng ngẩn ngơ. Mỗi một vòng xoắn ốc tương đương một tầng, theo thời gian trôi đi, ánh nắng từ chân đảo chầm chậm chạy lên, đi tới các đám mây. Mà hòn đảo này đang thong thả xoay tròn.
Nếu như đứng ở nơi đủ cao, thậm chí có thể thấy được cảnh đẹp của cả bán cầu.
Ký túc xá của Reventie được gọi là Vân Hà, vì hình dạng của nó quả thực giống như mây từ trên trời xoay tròn rơi xuống mặt đất.
Tống Kiêu há miệng, dường như cứ mỗi một ngày, Warm Wind đều có thể mang đến cho cậu bất ngờ mới.
Oz ở trên một tầng rất cao, ngẩng đầu đã có thể thấy làn mây mỏng như voan.
Khi cậu đi vào nơi này, thì cả người ngây ngẩn. Chỗ này có phần quá lớn rồi!
Phòng khách sáng sủa rộng lớn nối liền với sân phơi, gió nhẹ nhàng thổi vào, thiên cao tâm khoát. (Ví von lòng dạ khoáng đạt, tâm tình thoáng đãng)
Mà Joanna đang ở sân ngoài chuẩn bị nướng đồ. Trong không khí đều là mùi thơm của thức ăn.
Tống Kiêu cùng các học sinh vây lại, nhìn mỹ cảnh hoàng hôn, lộ ra biểu tình ca ngợi.
Mà Oz chỉ an tĩnh ngồi trên salon trong phòng khách, đôi chân dài giao nhau, mở sách điện tử ra.
_ Này! Đừng ở đấy đọc sách! Cùng đi ăn đồ nướng đi! Phong cảnh bên ngoài đẹp lắm á! Còn có thể thấy ánh sáng tinh thuẫn! (Cũng là ánh sáng phản chiếu giống mặt trăng.)
Tống Kiêu hưng phấn kéo cổ tay Oz, đối phương chỉ hơi dùng sức, Tống Kiêu liền ngã về phía trước. Mặt cậu xuyên qua sách điện tử, nhào vào lòng Oz.
Oz không có chút ý tứ đỡ cậu dậy:
_ Những cảnh này tôi đã xem rất nhiều lần.
_ Vậy lại nhìn tiếp! Phong cảnh giống nhau nhưng tâm trạng khi nhìn khác nhau, thì không cùng một dạng đâu!
Ngón tay Oz luồn vào mái tóc Tống Kiêu, bàn tay vừa lúc đặt trên trán cậu, cảm giác thoải mái kia khiến Tống Kiêu híp mắt.
_ Mấy ngày nữa sẽ tiến hành kiểm tra mô phỏng. Tôi phải đảm bảo ăn ý với đoàn đội. Cho nên phương án họ gửi tới, tôi phải nghiên cứu thật kỹ.
_ Kiểm tra mô phỏng? Kiểm tra thế nào?- Đầu Tống Kiêu xán lại, gò má thiếu chút nữa dán vào môi Oz.
Đối phương chỉ đóng hồ sơ điện tử lại trước khi cậu kịp nhìn.
Tống Kiêu lộ ra biểu tình thất vọng:
_ Ơ… Sao không cho tôi nhìn?
_ Bởi vì đến lúc đó, chúng ta sẽ là đối thủ.
_ Hả?
Ryan đang cùng các bạn học khác líu ríu ăn đồ nướng vẫn luôn chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
_ Tống Kiêu! Quên nói cho cậu biết! Chủ đề kiểm tra mô phỏng lần này là “Chiến đấu bảo vệ hành tinh”!
_ Hả?Đó là cái gì?
Sao nghe ngây thơ quá vậy?
_ Nó liên quan đến đại sự học phần của chúng ta năm nay đấy! – Ryan liếʍ nước sốt dính trên miệng, rất nghiêm túc nói.
Nhưng vấn đề là Tống Kiêu chỉ cần vừa nhìn thấy Ryan, đã rất muốn nhào nặn cậu, cho nên có nghiêm trang mấy cũng thế.
_ Ừm, đại sự này là sao thế? – Tống Kiêu nhịn không được dùng giọng nói với trẻ con hỏi cậu.
Ryan bắt đầu phổ cập khoa học cho Tống Kiêu.
Các tiểu hành tinh phụ cận Warm Wind, ngoại trừ Ái Nhượng của Oz, có rất nhiều đã bị cải tạo để dùng trong mô phỏng thực chiến và dạy học. Riêng Reventie lại có hơn mười hành tinh dùng trong dạy học.
Chương trình học của lớp Tống Kiêu có một môn là “bảo vệ tinh thuẫn”. Cho nên sau một tuần học mô phỏng thực chiến, lớp Tống Kiêu sẽ đối kháng với lớp Oz. Bốn phía của tiểu hành tinh là các tinh thuẫn phòng ngự. Tinh thuẫn này thuộc loại sơ cấp nhất.
Nhiệm vụ của bọn Tống Kiêu là trong quá trình khảo sát thực địa, phải tiến hành bảo vệ và thăng cấp các tinh thuẫn trong thời gian ngắn nhất.
Còn phía Oz sẽ lái tàu con thoi, tiến hành xâm lược tiểu hành tinh này.
Nếu bên Tống Kiêu có thể ngăn cản tàu con thoi quá bốn tiếng, đủ để toàn bộ dân chúng mô phỏng trên tiểu hành tinh rút lui an toàn khỏi đây, bọn họ có thể đạt được học phần của môn này.
Tống Kiêu kéo khóe miệng:
_ Không có lầm chứ? Oz Fawn đã thuộc cấp bậc lái tinh hạm rồi! Cho anh ta một chiếc tàu con thoi, anh ta có thể xâm lấn thủ đô của góc vuông thứ sáu!
Càng không cần phải nói ngoại trừ Oz, còn có bạn học của anh!
Oz tuyệt đối sẽ giành được thắng lợi áp đảo!
_ Này! Đừng có xem thường bọn tớ. – Niên Cẩn ôm eo và vai Ryan, đi tới trước mặt Tống Kiêu:
_ Trình độ của lớp chúng mình, sắp bằng Arthur rồi! Chưa kể chúng ta có mười hai người, còn đối thủ chỉ có ba người! Lần trước bọn tớ còn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ “Phong bạo doanh cứu”! (Giải cứu doanh trại lớn)
Ryan gật đầu, bổ sung một câu:
_ Hơn nữa Oz không tham gia kiểm tra.
_ Gì cơ?
Tống Kiêu nhìn về phía Oz.
_ Tôi làm nhiệm vụ giám sát. Tuy rằng trong trận thi đấu này tất cả vụ nổ và xạ kích đều dùng dấu hiệu, nhưng nếu xuất hiện tình trạng va chạm, đổ nát nguy hiểm, tôi và giáo viên có trách nhiệm bảo hộ sự an toàn của mọi người.
Hóa ra là vậy. Năng lực của Oz đã nâng lên một tầm cao khác.
_ Như vậy… Không biết anh có… sáng kiến nào đó cho bọn em không? – Ryan nhỏ giọng hỏi.
Mọi người đều nhìn lại.
Lỗ tai Tống Kiêu cũng dựng lên, không biết Oz có thể tiết lộ cho bọn họ điều gì không?
_ Các cậu là những người sắp ngang bằng với Arthur, cho nên bất kỳ kiến nghị gì của tôi đều có thể hạn chế suy nghĩ của mọi người.
Tất cả lộ ra biểu tình thất vọng, Tống Kiêu lại hiểu rõ mà cười.
Đây là Oz Fawn, anh có nguyên tắc không thể vượt qua.
Bất quá, anh có thể dành thời gian quý giá của mình để trả lời vấn đề của bọn họ, Tống Kiêu đã thấy khó tin.
Mọi người vui đùa đến tối, tiệc cũng tàn, tất cả giải tán, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Oz và Tống Kiêu.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Tống Kiêu và Oz ở chung một chỗ. Cậu rất tự giác đi lòng vòng một lát trong phòng khách, sờ soạng tường một vòng, xác định toàn bộ không gian không có công năng thú vị nào hết, thì thất vọng mở cửa phòng ngủ.
Phong cách căn phòng so với phòng của Oz ở tinh hạm giống nhau như đúc.
Rất lớn, rất trống trải, chỉ có một chiếc giường ở giữa báo hiệu có người sinh sống.
_ Ôi chao! – Tống Kiêu nhảy dựng, nhào lên giường.
Trong khoang mũi đều là mùi của Oz.
Giống như cơn gió vô câu vô thúc chợt thổi qua đồng nội, muốn bắt nhưng không được.
Không biết tự khi nào, Oz đã đến bên giường, chân sau đè lên mép giường rồi ngồi xuống, rũ mắt nhìn cần cổ trắng nõn của Tống Kiêu.
_ Đã đến lúc cậu cần học một môn khác.
_ Cái gì?- Tống Kiêu lười biếng xoay người lại.
Buổi tối ăn nhiều đồ nướng quá, bụng của cậu phình lên rồi.
Oz cầm tay cậu, cảm thụ lòng bàn tay ấm áp của đối phương, khi ngón tay thon dài của anh chậm rãi cọ vào các kẽ hở tay mình, trái tim Tống Kiêu đập liên hồi.
Cậu không dám nhìn tới đối phương, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Thẳng đến khi Oz tháo chiếc nhẫn rời khỏi đốt thứ hai của ngón tay cậu, Tống Kiêu như chim sợ cành cong, bật dậy.
_ Đừng tháo nó!
Cậu dùng sức cuộn ngón tay mình lại, bàn tay của Oz thì nhẹ nhàng nâng tay Tống Kiêu.
_ Cậu muốn bị nó ràng buộc cả đời sao?
Tống Kiêu dừng lại.