Thiệu Trầm nhìn quanh bốn phía. Có thể nói gian phòng này hoàn toàn không có chút không khí sự sống nào. Cũng không rõ Tống Kiêu đã cải tạo lại nó từ bao giờ, khắp nơi là màn hình chiếu thông tin ( trường hợp này chiếu tình hình vật thể tồn tại trong không gian), thậm chí còn có thiết bị ghi hình. Cũng may phòng của Tống Nhiên lớn nhất Tống gia, nếu không nhiều đồ như vậy biết để vào đâu?
Tống Kiêu xoa xoa đầu Oz, cười híp mắt nói:
_ Thú cưng ấy, chỉ cần nhu thuận rúc vào người chủ nhân là tốt rồi!
Thiệu Trầm vội vàng dời tay Tống Kiêu ra:
_ Cậu chủ nhỏ!
_ Aizz, lại tức giận. – Tống Kiêu nhún vai, ngồi ở một bên, mở điện toán đám mây lên, một mình chơi trò chơi nào đó.
Thiệu Trầm xin lỗi Oz Fawn:
_ Mong ngài tha thứ, ngài Fawn. Cậu chủ nhỏ của tôi cũng không có ác ý, không có ý không tôn trọng ngài.
Oz Fawn nhắm mắt, không đáp lại câu trả lời của Thiệu Trầm.
_ Anh ta vẫn còn một tuần nữa nhỉ? – Tống Kiêu có chút hả hê xoay người lại – Anh đừng nói chuyện với anh ta nữa, để Oz Fawn thân mến của chúng ta tiết kiệm chút sức lực còn lại đi!
_ Ngài Fawn, hiện tại biện pháp duy nhất là liên lạc với cha ngài.
_ Đợi được cha của anh ta đến, ngài Fawn đã đến cõi vĩnh hằng rồi. – Tống Kiêu tiện thể bồi thêm một dao vào cuộc đối thoại.
_ Có lẽ tôi nên lén trốn những người khác một mình đến gặp lĩnh chủ đại nhân. Nhờ ông lấy thuốc trung hòa từ viện nghiên cứu để giúp ngài Fawn.
_ Anh nghĩ đây là ý kiến hay hả? Anh là Arthur thật sao? – Tống Kiêu lắc đầu – Phong vương Tulio được Sở Phong mời đến góc vuông thứ sáu đó, ai mà chả biết đầu óc Phong vương có vấn đề, nơi nào có ông ta, nơi đó có nguy hiểm, Sở Phong thế mà lại đặt góc vuông thứ sáu vào tình trạng nguy hiểm, điều này thể hiện rõ Sở Phong vô cùng mong ngóng sự giúp đỡ của Tulio, bọn họ nhất định đang có âm mưu bí mật gì đó.
_ Cho nên nếu hiện tại tôi tùy tiện đi gặp lĩnh chủ, khiến ông ta biết được ngài Fawn đang ở chỗ chúng ta, rất có thể ông ta sẽ đem ngài Fawn giao cho Phong vương Tulio? Không thể nào... Nhà Fawn không phải dòng họ Sở Phong có thể mạo phạm. Không, ông ta chỉ cần đổ tất cả trách nhiệm lên Phong vương Tulio mà thôi.
_ Đúng đó. Nếu có hơi sức đi gặp Sở Phong, chẳng thà anh tiến vào viện nghiên cứu, mang thuốc trung hoà về đây còn hơn!
Tuy miệng Tống Kiêu nói “mang”, nhưng ý tứ lại là “trộm”.
_ Viện nghiên cứu trung ương nằm ở mức bảo vệ cấp độ 1. Nếu năng lực của ngài Fawn vẫn còn, có thể lái tinh hạm xông vào thẳng viện nghiên cứu. Thế nhưng hiện tại, chỉ cần phi hành khí của tôi tiếp cận phạm vi ngắm bắn của viện nghiên cứu, chắc chắn phải hứng chịu công kích, chưa tới một giây đồng hồ sẽ bị đánh rơi.
_ Ôi? Dùng tàu con thoi của chúng ta không được sao?
_ Cậu chủ nhỏ! Nếu như em sử dụng tàu con thoi, nghĩa là em phát động tấn công viện nghiên cứu! Lính canh phòng sẽ dốc hết sức mình đánh rơi tàu con thoi!
_ Được rồi được rồi! Tôi chỉ nói thôi mà, cũng không phải không còn biện pháp khác… – Tống Kiêu rời khỏi trò chơi, xoay người lại, nhìn Oz Fawn nói – Chúng ta có thể lợi dụng huyết thanh của Arthur để điều chế thuốc hoãn giải (làm dịu). Như vậy Oz Fawn có thể sống lâu hơn một chút. Sau đó chờ cha của anh ta đến cứu.
_ Em có thể chế ra thuốc hoãn giải sao?
_ Cũng không chắc nữa.- Tống Kiêu nhún vai – Tôi chỉ là một người bình thường, không có thiên phú cao như Arthur.
Cậu rời khỏi ghế ngồi, đi dọc theo mặt tường tiếp giáp phòng ngủ của cậu và Tống Nhiên.
_ Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.
_ Cậu chủ nhỏ, em không thể cứ bỏ ngài Fawn lại chỗ này…
Thiệu Trầm còn chưa nói hết, tay của Tống Kiêu đυ.ng một cái lên tường, trong nháy mắt, vị trí cả phòng bắt đầu thay đổi, chỗ tàu con thoi đang đậu di chuyển xuống dưới, một cái giường được nâng lên.
_ Đây là giường của anh hai tôi. Nếu trong lúc ngủ anh phá hủy nó, hai vị phụ huynh nhà anh sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.
Tống Kiêu nói xong, liền bước vào phòng ngủ của mình, chui vào trong chăn.
Thiệu Trầm đỡ Oz Fawn lên giường, tiến vào phòng ngủ của Tống Kiêu.
Tống Kiêu đã nằm gọn trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu.
Thiệu Trầm ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng xoa sợi tóc của cậu, bất đắc dĩ nói:
_ Cậu chủ nhỏ, em tức giận à?
Tống Kiêu xoay người sang chỗ khác.
_ Anh đi làm trung khuyển của Oz Fawn đi, tôi không cần anh nữa.
_ Sao vậy? – Thiệu Trầm kéo chăn xuống một chút, nhéo nhéo lỗ tai Tống Kiêu.
_ Cả ngày cứ ngài Fawn, ngài Fawn! Thật là phiền muốn chết!
_ Cậu chủ nhỏ, em đang ghen tị sao? – Thiệu Trầm cúi người xuống.
_ Không có.
_ Vậy tôi và Cevil Haffris, ai quan trọng hơn? – Thiệu Trầm cười hỏi.
_ Đương nhiên là Cevil.
_ Được rồi.
_ Ngày mai xin nghỉ hộ tôi, tôi không muốn đi học.
_ Lấy lý do gì đây?
_ Cứ nói tôi bị gãy xương ở tiệc đêm, đang ở nhà dưỡng thương.
_ Cevil sẽ áy náy đó.
_ Tôi đang cần hiệu quả này đây.
_ Thế nhưng em chỉ gãy xương mà thôi, sau một tối sẽ liền lại.
_ Tôi bị dị ứng thuốc dũ hợp mà! ( Dũ hợp = khép lại. Nhắc lại kẻo mọi người quên)
Tống Kiêu bắt đầu xù lông, Thiệu Trầm cười khẽ một cái, lui về phía sau.
_ Ngủ ngon, cậu chủ của tôi.
Ngọn đèn dần dần tối lại, Tống Kiêu nhắm đôi mắt nặng trĩu, thϊếp đi.
Lúc này, trong tinh hạm Tinh Vân, Phong vương Tulio đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, khoang trung tâm của tinh hạm bị ông ta phá hủy gần như không còn gì nguyên vẹn.
_ Ngài Tulio! Ngài vẫn còn cần Tinh Vân, mong ngài hãy kiên nhẫn một chút!
_ Kiên nhẫn? Kiên nhẫn! – Tulio nghiêng đầu, cặp mắt màu máu nhìn hai gã thuộc hạ của Oz – Chỉ cần thằng nhóc đó còn sống, cổ họng ta cứ như bị hàng ngàn dùi nhọn đâm vào! Tụi bây xảy ra chuyện gì vậy? Năng lực Arthur của nó không còn, thế mà bọn bây lại không tìm được nó! Thật sự quá hoang đường! Bard đâu? Tại sao hắn vẫn chưa trở lại? Hay hắn đang lén trở về góc vuông thứ mười, mật báo cho thủ tướng Fawn tôn quý?
_ Chúng tôi không liên lạc với Bard được… Ngay cả định vị gen cũng không hữu dụng. Anh ta giống như biến mất khỏi thủ đô vậy.
_ Biến mất, không ai có thể vô cớ biến mất! Vậy tên nhóc Oz Fawn kia đâu? Tụi bây dùng định vị gen cũng không tìm được nó?
_ Không tìm thấy. Cả tàu con thoi cậu ta ngồi chúng tôi cũng không tìm thấy… Cho nên chúng tôi nghi ngờ… Tàu con thoi của Oz Fawn chắc chắn trang bị tàu tuần tra tự động, bay về góc vuông thứ mười! Bard cũng có thể đang đuổi theo tàu con thoi của Oz Fawn. Cho nên bọn họ không ở thủ đô.
Tulio ngồi ở chỗ cũ, cắn ngón tay của mình, nhíu mày – Lẽ nào không có khả năng cậu ta được một Arthur khác giúp đỡ sao? Tên đó phân giải tàu con thoi của Bard và của bản thân, rồi phân giải tàu con thoi của Oz Fawn để che dấu tung tích?
_ Phân giải tàu con thoi? Ngài Tulio, hiện tại vật liệu chế tạo tàu con thoi là kim loại ổn định nhất tinh tế, nguyên tử kim loại kết hợp chặt chẽ, không có hệ thống tinh hạm giúp đỡ, không ai có thể phân giải tàu con thoi!
_ Không ai làm được? – Tulio cười lạnh một tiếng – Có muốn ta kể cho các người nghe không? Tống Nhiên là người thứ nhất, nói không chừng tên đó đã trở về từ wormhole.
Hai gã thuộc hạ của Oz chỉ có thể cúi đầu. Tống Nhiên làm sao trở về được.
_ Thằng quỷ Oz Fawn cũng có thể làm được. Tống Phái Lưu khẳng định cũng là một trong số đó. Hơn nữa Phong Bảo cũng không thiếu cao thủ. Cũng không phải điều khiển tinh hạm mới là Hỏa chủng. Bất luận một cơ giới sư ưu tú, tài công hoặc xạ thủ có năng lực nào đều có thể không thua kém gì Hỏa chủng!
_ Thế nhưng còn định vị gen? Trong phạm vi thủ đô căn bản không tìm được Oz Fawn, lẽ nào đối phương cũng đem Oz Fawn phân giải luôn?
_ Đồ đần độn. Một thân phận mà thôi, kẻ có đầu óc có thẻ làm giả. Chả nhẽ hệ thống thân phận của thủ đô bất xâm bất phạm? Không phải tụi bây cũng xâm nhập được sao? – Tulio từ từ kiềm nén sự điên cuồng lại, ông ta ra lệnh cho hai gã thuộc hạ – Nếu như Oz Fawn thật sự trở về góc vuông thứ mười, với trạng thái bây giờ của cậu ta thì không thể thực hiện bước nhảy xuyên không gian. Bard hẳn đã sớm đuổi theo thằng nhóc đó. Hai người tiếp tục tìm kiếm Oz Fawn ở thủ đô! Kỳ hạn một tháng. Nếu một tháng sau vẫn không có kết quả, chúng ta nhất định phải rút khỏi đây. Vì một tháng là đủ để gia tộc Fawn phát hiện có chuyện.
Tống Kiêu ngủ đủ mười mấy tiếng thì lười biếng đứng dậy.
Thiệu Trầm đã bưng điểm tâm đợi sẵn bên người cậu.
_ Anh không đi chăm sóc ngài Fawn sao? – Tống Kiêu đặc biệt nhấn mạnh chữ “ngài” này.
_ Em là chủ nhân Tống gia, em cũng là “ngài” – Thiệu Trầm ngồi xuống bên giường, vẻ mặt ôn hòa nói:
_ Hơn nữa, Oz Fawn đã dùng xong bữa sáng từ ba giờ trước.
_ Anh đút anh ta hở? – Tống Kiêu giương mày – Tôi nhớ đến cả nhấc tay anh ta cũng không có sức lực ha?
_ Tôi tiêm cho cậu ấy thuốc dinh dưỡng.
_ Được rồi. – Tống Kiêu cúi đầu, chậm rãi ăn bữa sáng:
_ Thiệu Trầm, anh không có thông báo cho Tống Phái Lưu trở về chứ?
_ Không có.
_ So với việc gọi Tống Phái Lưu về, còn không bằng tìm được lĩnh chủ Nhật Ảnh của góc vuông thứ chín nhỉ! Gã điên Tulio không phải rất yêu ngài ấy sao? Như anh nói, nếu có Arthur cuồng si một ai đó, người kia chỉ cần một câu “Tớ thương ấy” là mọi chuyện sẽ tốt đẹp ha! Nhanh đi báo với vầng sáng lĩnh chủ góc vuông thứ chín, bảo ngài ấy dẫn tên chó điên kia đi thôi!
_ Lĩnh chủ góc vuông thứ chín là người rất thần bí. Không có ai biết ngài ở nơi nào, cũng không ai biết ngài là nam hay nữ, càng không có ai biết cách liên hệ với ngài. Cậu chủ nhỏ, mong em đừng giao cho tôi… những vấn đề khó khăn như vậy nữa.
Tống Kiêu cười khẽ một tiếng:
_ Cái gì mà “thần bí nhất” chứ. Tôi thấy ngài ấy là trốn đi, sợ bị chó điên Tulio này cắn mất đó!
_ Những ngày này tôi sẽ tận lực chú ý thu thập các thông tin liên quan đến Phong vương Tulio. Cho đến bây giờ, tin tức Oz Fawn mất tích vẫn chưa bị tung ra, tinh hạm Tinh Vân vẫn lưu lại ở vị trí cũ.
_ Yên tâm đi, tin tức này giấu không được bao lâu đâu. Tối đa là bảy ngày.
Dùng xong bữa sáng, Tống Kiêu mở cửa phòng Tống Nhiên, bước vào.
Trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, Oz Fawn yên tĩnh nhắm mắt, nhìn như không có chút sức sống nào.