Chương 14: Trưởng thành rồi.

Tuy chỉ mới vào cục được có mấy ngày nhưng khả năng của cậu ai ai cũng nhìn thấy, dần dần không còn người để ý cậu mới chỉ có mười tám tuổi đã được vào cục đi làm nữa. Tính ra mười tám tuổi không đi học đại học tại liên bang lúc bấy giờ thật sự không có nhiều. Mà hiện tại ở trong Dục Anh Nhi lại chỉ có mỗi cậu và Lộc Nhung. Nhưng trường hợp của Lộc Nhung lại có chỗ đặc biệt không giống cậu. Tạm thời Bạch Kỷ còn chưa rõ ràng nguyên nhân là gì lắm.

Hiện tại Bạch Kỷ đã muốn bị cậu chàng quấy nhiễu đến không thể không bất đắc dĩ phản ứng lại cậu chàng.

Bạch Kỷ đem đứa bé mới năm tháng tuổi với đôi tai và cái đuôi gấu nhỏ đã sớm ngủ ngon lành trong vòng tay của cậu thả vào trong nôi rồi mới theo cậu chàng ra ngoài chỗ quầy nước.

"Được rồi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Bạch Kỷ thở dài nói.

"Cậu làm như tôi nhiều chuyện lắm vậy."

Lộc Nhung đạt được ý đồ lại còn khoác tay ngạo kiều bày tỏ mình mới không lắm miệng. Bạch Kỷ nghe mà chỉ biết câm nín, lại quyết định không dây dưa chủ đề này với cậu ta.

"Cậu không nói tôi đi đó."

"Ấy ấy! Con thỏ nhà cậu sao không đáng yêu gì cả!"

Bạch Kỷ mắt trợn trắng. Cậu đã nói mình đáng yêu chỗ nào chứ.

Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ Bạch Kỷ mà không đáng yêu thì ai đáng yêu nữa. Khuôn mặt thì nhỏ nhắn trắng nõn, đôi hắc diệu thạch lại vừa đen vừa tròn sáng trong linh động. Là cái loại thiện lương chứ không phải hoạt bát đơn giản như kiểu của Lộc Nhung. Đôi tai không dài như họ nhà thỏ mà ngắn ngủn chụm vào nhau, lông mao tinh mịn màu trắng không chút tạp chất, sờ vào thật thích. Thịt bên trong vành tai lại hồng hồng thấy cưng. Cái đuôi nho nhỏ một nhúm đính sau mông nhung nhung mềm mại. Lại thêm cái chiều cao bé xinh kia nữa... Tính ra cậu còn không cao bằng Lộc Nhung chỉ có một mét bảy, cậu thì một mét sáu lăm, thật sự là nhỏ. Nhìn cậu cái gì cũng nhỏ, thật sự là chọc người muốn bắt nạt đó a.

Chỉ mấy ngày thôi mà người trong Dục Anh Nhi đều phải sờ qua cậu một lần rồi nhưng vẫn không đã nghiền.



Cũng chính vì vậy mà nhân duyên của Bạch Kỷ ở trong cục rất tốt, có khi còn tốt hơn cả Lộc Nhung, người từ nhỏ đã sống trong Dục Anh Nhi nữa.

"Có phải cậu có bạn trai rồi không?"

Bạch Kỷ không nghĩ người này vừa há miệng là hỏi thẳng như vậy, hại cậu mém chút là đem ngụm nước trong miệng phun ra. Nhưng cậu cũng không có che giấu mà nhẹ ừm một tiếng.

Không phải cậu không muốn giấu, nhưng nghĩ đến những ngày sau này người đàn ông đều muốn đưa đón cậu đi về, kiểu gì cũng sẽ có người nhìn thấy thôi. Còn tại sao cậu lại không ngăn cản người đàn ông, để cậu tự mình đi… Cậu nghĩ khả năng đối phương đáp ứng cậu là quá xa vời nên không thèm đề cập đến luôn. Hơn hết là cậu không có chống cự hắn đối với cậu lại phủng lại coi trọng. Chung quy ra hai người họ tiếp xúc với nhau thời gian cũng quá là ngắn ngủi đi, cậu đến hiện tại vẫn cảm thấy như đang mơ vậy. Chẳng có yêu đương cuồng nhiệt hay cái gì đảm bảo, còn chẳng có quá trình bồi đắp, nước chảy đá mòn, nếu hắn còn bỏ bê cậu, thiết nghĩ Bạch Kỷ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Nhưng thấy Lộc Nhung một bộ há to miệng đầy kinh ngạc cậu lại cảm thấy khó hiểu. Không phải người này nãy giờ nói nhiều như vậy thì đã phần nào đoán được rồi sao? Hỏi cậu cũng chỉ là xác định lại... Chẳng lẽ không phải?

Cậu thì khó hiểu vậy đó. Còn Lộc Nhung tại sao lại kinh ngạc như vậy, nhìn thấy biểu tình mờ mịt của con thỏ trước mặt hắn lại không khỏi cười khổ. Hắn không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đôi tai thỏ đáng yêu của cậu hòng bù đắp cho tâm linh bất ổn của mình một phen. Nhưng hắn cũng chỉ xoa được một chút đã bị Bạch Kỷ một mặt buồn bực né tránh. Lúc này hắn mới khụ một tiếng rồi nói: "Cậu thấy tôi kinh ngạc không đúng à?"

Bạch Kỷ vuốt lại đôi tai thẳng tắp của mình, mắt long lanh đơn thuần gật đầu.

"Tiểu Bạch này, cậu chỉ mới mười tám thôi đó."

Lộc Nhung bất lực tỏ vẻ. Nhưng lại đổi lấy một câu nghi vấn của Bạch Kỷ: "Mười tám thì sao? Tôi đã trưởng thành rồi."

Nhìn ngây ngô lại nghiêm túc trong đôi mắt kia, Lộc Nhung nhất thời không biết nên nói sao nữa. Đúng là mười tám đã trưởng thành rồi. Nhưng cái sự trưởng thành này là dựa trên mặt sinh lý học để xác nhận, thực chất tuổi thọ của nhân loại sau khi đồng hóa cùng gen sinh vật đã cao hơn nhiều so với lịch sử. Họ có thể sống tới một trăm tuổi là thấp nhất. Có người có thể sống tới hai trăm tuổi nếu không mắc bệnh nan y hay tự bản thân mình tàn phá chính mình. Cho nên cái ngưỡng mười tám đối với họ thật chưa tính là trưởng thành, còn có đủ sự trải nghiệm đối với thế giới này.

Nói ra thì lập luận của Lộc Nhung chỉ là trong giới hạn cách nhìn nhận của chính hắn thôi. Bởi vì nó bị ảnh hưởng bởi quá trình phát triển và tâm tính trưởng thành sớm của hắn, chứ thực chất không nhiều người nghĩ như hắn. Bởi vì xã hội coi trọng việc lưu lại hậu đại, rất nhiều người sau khi đến tuổi trưởng thành đều sẽ được gia đình làm công tác chuẩn bị tìm kiếm bạn đời cho họ. Thanh mai trúc mã hay trúc mã trúc mã gì đó là nhiều vô số kể dựa trên sự tương thích giữa gen. Có gia tộc còn chuẩn bị rất sớm nhằm bồi dưỡng bạn đời cho thế hệ tương lai của nhà họ.