Bọn họ ở đấy đến mười một giờ, Triệu Thanh Vũ đẩy cửa ra, bị không khí rét lạnh làm cho rùng mình.
Kỳ Hải ở sau lưng kịp thời đưa khăn quàng cổ cho cậu.
"Cảm ơn." Triệu Thanh Vũ quàng lên người, hơn nửa khuôn mặt vùi trong khăn, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt cong cong của cậu.
Kỳ Hải hơi đứng hình, sinh vật mềm mại dễ thương như Omega thật sự đáng yêu quá đi.
Anh cảm thấy như có cậu bé đang nhảy nhót trong tim mình.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ sự điềm tĩnh.
Có cảm giác như sắp phân liệt nhân cách đến nơi.
Anh chưa từng yêu đương, từ hồi học lớp chuyên Lý đã O ít AB nhiều, sau này học Đại học Dầu khí càng khỏi phải nói.
Thế nên anh vô cùng căng thẳng.
Nhất là khi đối diện với Omega khéo ăn khéo nói như vầy, thật ra anh không biết nên để tay mình ở đâu nữa.
May mà kịp thời nhìn thấy tiệm trà sữa ở bên kia đường.
"Em muốn uống trà sữa không?"
Buổi tối Triệu Thanh Vũ không uống trà sữa, nhưng thấy đối phương lúng túng như vậy...
Thôi, cho anh ấy bậc thang leo xuống vậy.
"Muốn."