Sau đó họ đến tiệm dùng cơm, chớp mắt mà trời đã tối.
Kỳ Hải lái xe đưa Triệu Thanh Vũ về nhà, đưa cậu đến dưới lầu.
Xe dừng lại, Triệu Thanh Vũ ấn nút mở đai an toàn, tháo đai rồi nói với Kỳ Hải.
"Phiền anh quá, hôm nay em chơi rất vui, anh về sớm nghỉ ngơi ạ."
"Ừm."
Cậu đẩy cửa ra, đi xuống rồi bái bai người trong xe.
Kỳ Hải cũng vẫy tay với cậu.
Triệu Thanh Vũ xoay người đi đến cầu thang, đi được một quãng thì đột nhiên bị gọi lại.
"Triệu tiên sinh."
"Hửm?" Cậu ngoảnh đầu, nhìn người vốn nên rời đi kia đột nhiên xuống xe và đi về phía cậu.
"Anh có thể ôm em một lát không?"
Triệu Thanh Vũ cúi đầu mỉm cười, đi đến phía trước, ôm lấy Kỳ Hải, sau đó nói nhỏ vào tai anh.
"Kỳ tiên sinh, chuyện này không cần báo cáo trước đâu."
"Với lại, em rất thích mùi rượu vang ngọt."
Bọn họ ôm nhau, trái tim của cả hai như dán vào nhau, không hề phòng bị mà cùng mở lòng.
Ánh đèn đường ở dưới lầu chiếu vào hai người họ, gộp hai chiếc bóng làm một.
Hơn nữa còn kéo dài, kéo dài...