"Vì sao anh nghĩ Omega không thích mùi này?"
Hai người đi dạo trên phố, Triệu Thanh Vũ tay phải lôi kéo Kỳ Hải, tay trái che miệng cười. Cậu cười đến tít mắt, không thể nào kìm được.
Còn Kỳ Hải thì hoàn toàn hết cách với cậu, cứ để cậu tùy thích.
"Bởi vì nó mang vị ngọt, không có tính công kích của Alpha, mỗi khi bạn anh biết, họ đều có phản ứng giống như em bây giờ."
Kỳ Hải lắc đầu, quấn lại khăn quàng cổ cho Triệu Thanh Vũ, vì cậu cười dữ quá nên nó bị lỏng.
"Được, em không cười nữa." Triệu Thanh Vũ nín cười, nhưng vẫn không nín được: "Ha ha ha ha."
Kỳ Hải giả vờ giận dỗi, nói với cậu: "Không được cười nữa."
"Em không cười." Triệu Thanh Vũ lập tức quay đầu đi, buông tay anh ra, đi nhanh hơn vài bước, nhưng khi cậu ngoảnh lại thì vẫn cười.
Kỳ Hải thở dài, sao mình giống trẻ con thế này, cứ một mực tranh thắng thua.
Anh tiến lên, đang định nói chuyện thì Triệu Thanh Vũ cảnh giác lùi lại.
Anh đành đứng yên tại chỗ, nói to lên: "Được, em muốn cười thì cứ cười đi."
Bấy giờ Triệu Thanh Vũ mới đi đến cạnh anh, nắm tay anh đong đưa qua lại, nói nhỏ: "Em không cười nữa đâu."