Tết đến, hiếm khi Thành phố A có tuyết rơi.
Sắc đỏ của đèn l*иg trên con phố buôn bán tấp nập hòa lẫn với ánh sáng đèn đường vàng dịu, khiến cho bóng đêm phủ xuống thêm phần ấm áp.
Triệu Thanh Vũ chỉnh lại khăn quàng cổ, đồng thời gọi điện cho mẹ mình.
"Con biết rồi, biết rồi, quán cà phê ở góc đường kia phải không mẹ? Được được con sắp tới rồi ạ, cúp máy trước đây."
Cúp điện thoại, cậu thở dài một hơi, hơi thở nóng hổi màu trắng hiện lên rõ ràng trong không khí.
Đây là đối tượng xem mắt thứ năm mà mẹ sắp xếp, cậu không hiểu mẹ sốt ruột điều gì, rõ ràng cậu mới hai mươi bảy tuổi chứ đâu có già.
Hm... hình như đối với Omega thì khá muộn.
Cậu đẩy cửa quán cà phê, dòng nhạc jazz êm dịu chảy xuôi, hơi ấm phả vào cơ thể, cậu cởi khăn quàng cổ màu trắng rồi vắt lên tay.
Triệu Thanh Vũ ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông cũng quấn khăn quàng màu trắng, ngồi uống cà phê trong góc. Người ấy có đôi mắt sáng rõ mà thăm thẳm sâu xa, dáng dấp cao ráo, cách ăn mặc thỏa đáng, lịch sự tử tế.
Có vẻ khá hơn bốn người trước kia.
Triệu Thanh Vũ đến quầy gọi một ly Latte, sau đó lập tức sang chỗ người đàn ông kia.
"Chào anh." Cậu quàng khăn lên lưng ghế dựa, mỉm cười với đối phương.
"Chào em." Kỳ Hải đặt ly cà phê xuống, ngước mắt nhìn cậu, hàng mi khẽ lay động.