Quyển 1 - Chương 20: Mau thông báo, thần thể của Thượng thần Phượng Hoàn đã quay trở về
Lúc bản thượng thần trở về Thiên giới, vừa văn đứng ngoài Nam Thiên Môn. Cách xa mấy ngày mà Thiên đình vẫn đẹp lộng lẫy như vậy, cung điện vàng son, đình đài lầu các tinh xảo mĩ lệ, đến ngay cả bậc thềm đá ở Nam Thiên Môn cũng có những đám mây bồng bềnh uốn lượn quanh, rất có phong phạm của chốn Bồng Lai tiên cảnh. Tôi nhìn gương mặt của các tướng lĩnh trông coi cũng vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc.
Tiểu tướng trông cửa nhìn thấy tôi từ xa, thong thả bước đến trước mặt tôi, đưa ra một chiếc bút lông to như cánh tay, nhấm chút nước bọt trên miệng cho trơn bút, cuối cùng thờ ơ hỏi: “Mấy trăm năm nay sau khi Thượng tiên Bích Hoa phi thăng, vẫn không có thêm người mới, cô là người đầu tiên đấy, tên là gì?”.
Tôi cười: “Tiểu tiên chân thân là một con phượng hoàng, tên là Phượng Hoàn”.
Tiểu tướng trông cửa vội ngẩng đầu, bút lông rơi đánh “cạch” một tiếng trên mặt đất, miệng há to không ngậm lại được, sau một lúc sửng sốt, đột nhiên xoay người chạy trở về, la lớn tiếng: “Mau thông báo, thần thể của Thượng thần Phượng Hoàn đã quay trở về”.
Tôi ngồi trong điện Bích Vân, cầm chén trà trong tay uống một ngụm. Thái Thượng Lão Quân đứng cạnh giường của Bích Hoa, Long Tam đứng cách Thái Thượng Lão Quân hơn nửa bước, nhìn Bích Hoa, rồi lại nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Si Mị Chung trong tay, một lúc lâu sau, mới chế nhạo nói: “Huynh cứ nghĩ muội chỉ biết làm loạn, không ngờ lại có thể mang Si Mị Chung trở về thật. Sao nào, có làm cho Ma giới loạn cả lên hay không?”.
Tôi luôn tự nhận là mình làm việc rất có chừng mực, thận trọng, chỉ trừ có một việc làm không được tốt cho lắm thôi, vậy mà qua chừng ấy năm, Long Tam vẫn cứ tóm lấy nó làm lý do không chịu buông bỏ, khiến tôi cảm thấy thật nhức đầu. Một gã nam tử, chậm chạp như thế, xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng nghiêng ngả ngả, thật không phải là chuyện tốt! Hơn nữa, cái tai họa ấy, đã nhắc đến, thì phải nói Long Tam cũng có phần phải chịu trách nhiệm.
Ngày ấy, sau khi tôi thay Chu Than mà Long Tam vẫn luôn mong nhớ đến nhân gian trốn mấy ngày rồi thì quay lại Đông Hải đến trước mặt Ngao Quảng nhận tội.
Cái lão Ngao Quảng này, tôi hiểu rất rõ. Tuy rằng tuổi ông ta không thấp, nhưng vẫn không phải là đồng vai vế với cha tôi, cho nên, ông ta ngang vai vế với tôi. Vì thế, ông ta vẫn luôn rất bực bội vì chuyện này.
Lúc tôi còn thơ ấu, cũng có phần mặt dày mày dạn, vô cùng yêu thích việc giật lấy giật để chòm râu trắng xóa vĩ đại của Ngao Quảng, hoặc là tỏ ra giận dỗi để bắt ông ta bế. Tôi còn thường lôi kéo Long Tam theo, nhân lúc ông ta ngủ tết chòm râu vĩ đại của ông ta thành hình xoắn ốc, lại còn vẽ hoa cỏ xanh xanh đỏ đỏ lên trên đó, vì tôi thấy chúng thật đẹp. Nếu như Ngao Quảng dám rửa sạch đám râu đó, tôi sẽ không chịu, lập tức lăn xuống đất mà khóc lóc ỉ ôi, dùng đủ mọi thủ đoạn để ông ta không làm được.
Sau khi tôi trưởng thành, Ngao Quảng mỗi lần gặp tôi vẫn còn nhớ tới tình cảnh thê thảm mà mình đã từng trải qua, cho nên, nếu có thể trốn được tôi nhất định ông ta sẽ trốn. Lâu dài về sau, thành ra tôi cũng không dám qua lại Cung Thủy Tinh chơi nhiều, đến ngay cả đi tìm Long Tam cũng phải lén lén lút lút.
Người ở Long Cung, ngoại trừ Quy Thừa Tướng có biết tôi, những người khác hầu như đều là chưa từng gặp qua mặt tôi.
Lần đó, tôi cố tỏ ra nghiêm chỉnh muốn hướng Ngao Quảng nhận lỗi chịu phạt, ai biết được trong lòng Ngao Quảng tức giận thật ra rất sâu, thấy tôi, lại chua chát nói: “Đúng thật là đã lâu không gặp Thượng thần Phượng Hoàn, không biết vì sao hôm nay lại đến chơi?”
Tôi lén lút che hàm răng đang run lập cập vì chua, cố cười nói: “Quảng huynh, đã lâu không gặp”.
Ngao Quảng chỉ “hừ” một tiếng, không thèm nói gì.
Tôi cố nghiêm mặt, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Quảng huynh, gần đây tâm tình tôi không tốt, chỉ là vẫn luôn nhớ đến Quảng huynh ở đây thôi”.
Giọng Ngao Quảng rất lạnh lùng nói: “Sao, Long Cung của tôi còn có cái gì đáng để người nhớ đến à?”.
Trong lòng tôi đau khổ, bước lên phía trước mấy bước, giữ lấy tay Ngao Quảng, lấy bảo vật của Phượng tộc là ngọc Trân Lung vẫn cất trong tay áo ra đặt vào tay Ngao Quảng, vừa van nài nói: “Huynh cũng biết tôi lần này đến vì chuyện gì, tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ mong huynh không để ý, chuyện đó, thật sự là không phải tôi cố ý”.
Ngao Quảng nhìn ngọc Trân Lung trong tay, nét mặt dần nguôi giận. Nhưng ngoài miệng vẫn chưa định buông tha, không mặn không nhạt nói: “Không phải người cố ý, nhưng cũng khiến tôi đau khổ không ít ngày”.
Long Tam bị thương, ông là cha anh ta không chăm sóc anh ta thì ai chăm sóc đây!
Tôi cười mấy tiếng, giả vờ muốn lấy lại ngọc Trân Lung từ trong tay Ngao Quảng, nói: “Xem ra đồ vật ở Cung Phượng Thần của chúng tôi huynh nhìn không hợp mắt, để tôi mang về vậy”.
Ngao Quảng muốn có ngọc Trân Lung từ rất lâu rồi, làm sao có thể để báu vật đã dâng lên đến tận tay rồi còn bị tuột mất, nên, vội vã nắm chặt cổ tay tôi, cố nhe răng ra mà cười, khiến cho mấy cái nếp nhăn trên mặt hằn thật sâu nhìn như mấy cái rãnh.
Ông ta ôm ngọc Trân Lung trên tay, khẩn khoản nói: “Muội làm gì phải hạ thấp mình như vậy, huynh chưa bao giờ nói như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ như thế!”.
Sau cùng, còn giả vờ nói, “Muội với huynh đã lâu không gặp, huynh sai người vì muội chuẩn bị chút rượu thịt, để chúng ta cùng uống cùng tâm sự một chút”.
Đương nhiên là tôi hiểu lúc Ngao Quảng nói mấy câu này thật ra trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi mà mắng tôi, tôi đang định từ chối, thì lại nghe thấy có thanh âm từ phía sau rèm truyền đến: “Hừ, giỏi cho Ngao Quảng ông, đã lớn tuổi đến như thế rồi, mà còn không biết xấu hổ!”.
Từ phía sau rèm có một nữ tử mặc phượng bào đi ra, búi tóc kiểu linh xà, trang phục hoa lệ, khiến tôi chói hết cả mắt.
Không thể tin được tôi lần này ngẫu nhiên đến Long Cung lại có vinh hạnh nhìn thấy người nổi danh hay ghen trong truyền thuyết của Đông Hải – Long Hậu, Long Cơ.
Tôi vội vàng buông tay Ngao Quảng, chân thành nói với Long Cơ: “Long Hậu đừng hiểu lầm, quan hệ của tôi với Ngao Quảng thật ra là rất trong sạch!”.
Long Cơ hừ lạnh một tiếng, bước đến véo lỗ tai Ngao Quảng, rồi quay sang nói với tôi: “Cô định làm cái gì thế hả, dám gọi thẳng tên của Long Vương, nói là trong sạch, ai mà tin”.
Có trời đất làm chứng, tuổi của tôi tuy rằng có hơi nhỏ, nhưng gọi Long Vương một tiếng Ngao Quảng cũng chẳng có gì sai lầm hay thất lễ cả nha!
Gương mặt Ngao Quảng tỏ vẻ đau khổ, ý bảo tôi nhanh chóng biến đi. Tôi rất nghe lời, nhanh chóng rời đi.
Sau đó nghe nói, đêm đó trong Long Cung có trình diễn một màn song long đấu, khiến cho nước Đông Hải đến tận mấy tháng sau cũng không thể trong xanh yên bình trở lại.
Nhưng mà nếu không phải vì cái gã Long Tam này, thì làm sao tôi lại có thể xuất hiện ở đó được, làm sao tôi lại gặp phải cái họa này?
Tôi trợn mắt nhìn Long Tam, không thèm để ý đến huynh ấy nữa.
Long Tam vuốt mũi, cười gượng hai tiếng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thái Thượng Lão Quân cầm lấy Si Mị Chung, đem thất hồn của Bích Hoa đưa vào nuôi dưỡng trong đó, rồi cẩn thận đưa Si Mị Chung cho tôi nói: “Thượng thần cần phải giữ gìn nó cẩn thận, trước khi tìm thấy Ngưng Thần Châu không thể để nó bị hỏng được”.
Tôi cẩn thận nhận lấy.
Long Tam giống như vừa nghe thấy chuyện gì không thể tin được vậy, kinh ngạc nói: “A Hoàn, muội làm mất Linh Phách Châu lúc nào thế?”.
Tôi không hiểu nhìn huynh ấy.
Long Tam lại nói: “Cái lần muội nhìn thấy hạt châu trong thư phòng của huynh, muội liền thích, xin huynh, muội nhớ không?”.
Tôi lắc đầu, tôi lấy châu ngọc từ chỗ Long Tam cũng nhiều lần lắm, Đông Hải của huynh ấy cái gì có thể không có, chứ Dạ Minh Châu thì nhiều vô kể, đến cả số tảng đá trên mặt đất cũng chẳng nhiều bằng, tôi có tình cờ thích viên nào, cũng nhất định phải xin Long Tam cho bằng được.
Long Tam lại nói: “Lần đó muội xin huynh, huynh còn không nỡ cho muội, nhưng mà muội lại dùng một chiếc lông đuôi phượng hoàng để đổi lấy”.
Tôi chợt nhớ ra.
Cái lông đuôi này, Long Tam chỉ xin tôi có đúng một lần.
Lần đó tôi thấy viên Dạ Minh Châu trong thư phòng Long Tam sáng rực rỡ bóng bẩy, nên đã mặt dày hướng Long Tam mở miệng xin, vốn cứ nghĩ Long Tam nhất định sẽ không tiếc, ai mà ngờ được, huynh ấy suy nghĩ một lúc, mới vô cùng luyến tiếc đưa hạt châu cho tôi, lại còn mở miệng xin tôi một cái lông đuôi. Tôi cứ nghĩ đây là hai chuyện khác nhau, ai mà biết được Long Tam lại xếp nó vào chung một chuyện.
Nếu như tôi mà biết lông đuôi của tôi chỉ đổi được một viên Dạ Minh Châu lớn hơn cái nắm tay có một chút xíu, cuộc trao đổi này tôi tuyệt đối không làm.
Long Tam thở dài, vô cùng đau đớn nói: “Đó chính là Ngưng Thần Châu mà!”.
Cái gã Long Tam này, bảo bối mà cứ coi như là hạt châu bình thường mà cho tôi.
Cái lông đuôi của tôi mà đổi lấy được Ngưng Thần Châu, thì tôi buôn bán quá lời rồi.
Tôi rất vui vẻ, Ngưng Thần Châu hóa ra lại nằm trong tay tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy đau đầu, hạt châu ấy, hình như bị tôi coi như những viên Dạ Minh Châu bình thường khác, đã vứt ở lại trong phủ đệ cùng với Tống Tử Hiên rồi.
Tôi kêu lên một tiếng thảm thương.
Vừa mới từ Ma giới trở về, chẳng lẽ lại phải xuyên thời không xuống nhân giới một phen nữa.
Tôi đau khổ, hướng Thái Thượng Lão Quân nói: “Bá Dương, tôi còn có một chuyện làm phiền ngài, ngài bắt mạch cho tôi xem độc trong người tôi có thể giải được hay không?”.
Thái Thượng Lão Quân đặt tay lên mạch của tôi, tay kia vuốt ve chòm râu, đột nhiên, tay đang vuốt râu bất động, lại đổi tay bắt mạch. Sắc mặt biến đổi.
Một lúc lâu sau, lại chuyển sang bắt mạch ở tay kia của tôi.
Tôi không rõ mọi chuyện, chỉ đoán độc trong người tôi đã xâm nhập vào xương tủy, không cứu được, nên lo lắng hỏi: “Bá Dương, sao rồi?”.
Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ một lúc lâu, sắc mặt lại thay đổi, phất tay cho người hầu lui xuống, rồi mới chậm chạp nói: “Độc trong người Thượng thần không khó giải, chỉ cần một thang thuốc là đủ rồi, nhưng mà…”.