Nhiên
Kỳ tìm thấy được thức ăn cho các nàng quả thật rất khó khăn, vì này hang động chẳng có gì khác ngoài mấy con chuột cùng rắn rít cư trú.
Đành ủy uất Duệ Tú nàng ăn chúng cấp đở đói mà thôi.
Lúc đầu khi vừa bắt được trở về, do hình thù của chúng đáng sợ khiến Duệ Tú nhất quyết,một mực,thề chết cũng không ăn đến chúng.
Nhưng đến khi Nhiên Kỳ ra tay chế biến, sạch sẽ, lại thơm ngon nướng lên. Hương thơm từ số thịt cô kiếm, bắn đầu lan toả khắp hang. Khiến bụng người đứng không xa kia, bắt đầu kếu vang *ọp ọp*.
Nhiên Kỳ thấy nàng như vậy, không đành lòng nhìn nàng bị đói, tỏ giọng cún con khuyên nhủ.
" Duệ tỷ tỷ~ thịt này ta làm rất thơm ,ngon nga~ tỷ mau tới ~ cùng ta nếm nào~ "
"....... "
" Mau lại ta uy tỷ miếng thử nhá~"
"....... "
" Sau thế a...chúng hảo rất ngon đấy, tỷ nếm thử xem~. "
" Có đánh chết, ta cũng không ăn chúng đâu! " *ọp ọp*
Duệ Tú không chịu hợp tác cùng Nhiên Kỳ. Nàng xoay mặt hướng khác, mặt cho bụng nhỏ của nàng kêu lên vang vỉ không ngừng, nàng không màng Nhiên Kỳ cứ mang miếng thịt bay lượng trước mũi, ngoan cố xoay đầu tránh né.
Nhiên Kỳ do phản ứng của Duệ Tú cô làm cho dở khóc dở cười thiết nghĩ "
Rõ ràng là rất đói, cớ sao lại như thế a... Thật hết cách với nàng rồi nương tử đại nhân của ta ạ~"Nhiên Kỳ cắn lấy miếng thịt nhỏ, sau quay sang đối diện cùng nàng, áp sát đến gần * chụt* một phát. Cô dùng lưởi mở ra đôi môi căng mộng, đưa thức ăn từ miệng mình vào bên trong miệng Duệ Tú.
Do đột ngột tiếng vào, Duệ Tú không cẩn thận cắn phải lưỡi của cô, chiếc lưỡi nhỏ kia bị lực mạnh bất ngờ cắn phải, khiến chúng chảy ra rịnh máu nhỏ.
Nhiên Kỳ ăn đau đẩy nhẹ thân mình dời ra, tay đặc lên miệng ủy uất nhìn hướng nàng.
" ưmm~ "
" Ngươi....ngươi có sao không ổn.. "
Duệ Tú không phải cố tình cắn lưỡi cô, chỉ tại cô đột nhiên lao tới còn đút thứ gì đó vào bên trong, khiến nàng không tránh khỏi cắn chậc khoan miệng làm cho bị thương.
" Au~~ắ...m~a~~ " ( Đau lắm a)
" A...Ngươi là đang nói cái gì thế ~"
Nhiên Kỳ vừa nói vừa đưa lưỡi ra bên ngoài, vì thế nên giọng nói của nàng có phần hơi khó nghe.
" Aa.... Lưỡi...lưỡi ngươi chảy máu rồi!. "
Duệ Tú ban đầu nghĩ cắn phải cũng không đến nổi mạnh đâu, sao có thể cắn tới người kia máu chảy ra nhìu a.
Nàng bị dọa, sợ đến nổi chạy loạn khắp nơi trong động mong có thể tìm được dược liệu có thể cầm máu.
" Tỷ đang tìm gì thế!?"
Nhiên Kỳ nhìn Duệ Tú chạy loạn cả lên, cười khổ tiếng xát lại người nàng ôm lấy. Cơn đau đã giảm đi nhìu so với vừa rồi vì thế giọng nói cũng trở lại bình thường hơn.
" Đừng tìm nữa... Ta không sao rồi... "
" Nhưng...nhưng... "
" Tỷ xem, ta hiện không còn chảy máu nữa a.. "
Phong Kỳ vừa nói vừa đưa lưỡi ra cho nàng xem.
Duệ Tú xoa lấy bên sường mặt Nhiên Kỳ, đôi mi rũ xuống tự trách chính mình vô dụng luôn làm cô bị thương.
" Tỷ sao thế?? "
" A...ta..ta không sao... "
" Còn đau lắm không.. "
Duệ Tú hỏi.
" Ân, Không đau nữa.. "
" Ta xin lỗi...ta... "
" Sao tỷ lại xin lỗi ta a... Chỉ là ngoài ý muốn thoi a... "
"........ "
Nhiên Kỳ cảm thấy mỗi khi nàng làm mình bị thương, nàng thường rủ đôi mi quyết rũ,sau không nói gì rồi tự trách chính mình, ₫úng là ngốc tử a.
" Bảo bối, đừng như thế a.."
" Ai là bảo bối của ngươi chứ! "
Duệ Tú ngượng ngùng, phản đối danh tự.
" Vậy sao!? "
Nhiên Kỳ cười phì, không hờn dỗi tiểu cô nương.
" Ân! "
" Nha~ đau lòng a~ "
" Hứ- kệ ngươi! "
*phì* " Đồ ngốc, đừng buồn, tỷ tỷ thương ngươi~ "
Duệ Tú nhìn nàng biểu môi, cũng mất vừa rồi buồn chuyện gì, chỉ biết tiểu hài trước mắt đang dáng vẻ rất buồn cười a.
" Tỷ có thương ta đâu..ư~ "
Nhiên Kỳ lúc này làm nũng, chọc người kia buồn cười, điểm ở trán y, cảnh cáo.
" Xấu chết~ tiểu Nhiên Kỳ nhà muội khi nào biết làm nũng với ta thế này nha~ "
" Hihi~ "
Nhiên Kỳ không nói nữa, dù sao chính cô cũng khiến tiểu cô nương không nghĩ lung tung nữa. Mặc kệ nàng cảm thấy mình khôi hài hay nũng ra sao, cô tuyệt chỉ đối mình nàng biểu lộ mà thôi.
Nô đùa mệt mỏi hồi lâu, đợi đến Duệ Tú hơi thở đều đều ngủ thϊếp. Nhiên Kỳ cùng lúc mở ra đôi mắt đang nhắm chặt của mình, sau vận nội công cùng lưu hương trên người huyện làm một tạo ra một mùi hương khiến Duệ Tú hôn mê. Đặt nàng nằm lại ngay ngắn trên đất. Cô thuận tay lấy trong tay nãi, bộ y phục mới, khoát lên người nàng, sau đó cất bước quay lại mật thất nơi yên tĩnh của Hắc Wolf..
_______________chuyển cảnh __________
Nhiên Kỳ từ lúc có được linh khí hệ Hoả trong người, cô không thể sử dụng cùng lúc được hệ Băng.
Cô đã nhìu lần thử sử dụng cùng lúc hai linh khí, nhưng tất cả chỉ phản phệ nhau. Vì thế cô quyết tâm, cần phải tu luyện làm cho nó trở nên mạnh hơn và sử dụng được tất cả.
Cô tìm lại những quyển ghi chép cũ của ông, trong đó có quyển ông ghi rằng "
khi luyện linh hệ khí nhân đôi ,ít nhìu sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh cùng cùng linh khí hệ sẳn có hiện tại, cả hai sẽ luôn diển ra xung đột, buộc phải bỏ mạng nếu không kiềm giữ, hoặc sẽ rất nhìu thời gian để kiểm xót được chúng". Nếu cô không thành công khi tu luyện, sức mạnh trong người sẽ ngay tức khắc bị huỷ hoại hoàn toàn, buộc cô bao nhiên năm luyện thành, đều sẽ trở lại một con sói bình thường không thể biến hình dạng người nữa. Còn nếu thành công, cô sẽ biến thành Wolf Đa Linh Hệ, am hiểu mọi thứ và kế thừa sức mạnh bí ẩn từ ông, đó là phần thưởng cao quý dành cho người chiến thắng. Chỉ duy nhất cách này, cô mới có thể trở nên mạnh mẽ, có thể khắc chế bạo phát năng lượng bên trong, còn có bảo vệ người quan trọng nhất.