Chương 18: Dì cả đến

Chỉ còn 40 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đồng hồ kỹ thuật số đếm ngược thời gian được treo ngay phía trước lớp học, những chữ số đỏ tươi nhảy dựng, đều khiến mọi người hoảng sợ.

Phòng học nghìn nghịt một mảnh học sinh, cái này phải gọi là hàng vạn quân bắc cầu ván đơn, ai cũng sắp bị núi cao của kỳ thi đại học đè nặng lên.

Các bạn học chăm chỉ vùi đầu vào học, đằng sau cặp kính cận dày cộp là một đôi mắt mệt mỏi, mơ màng.

Mà những người đội sổ lại ngủ đến ngon lành, hết tiết này đến tiết khác, ngày này qua ngày khác.

Lớp học thay đổi chỗ ngồi sau mỗi bài kiểm tra hàng tuần, học sinh căn cứ vào thành tích xếp hạng tự tiến hành lựa chọn chỗ ngồi.

Tịnh Sơ lần này đứng thứ hai trong lớp, đứng trong top 100 của huyện.

Khi chuyển chỗ, Tịnh Sơ không chọn ngồi hàng ghế đầu, nơi được gọi là "dưới chân của hoàng đế", mà chọn ngồi bên cạnh cửa sổ ở hàng thứ hai.

Điểm của Cốc Anh kém hơn một chút, ngồi không quá xa với chỗ Tịnh Sơ, nhất là chỗ đó cũng không có ai lựa chọn, cô nàng vui vẻ ngồi xuống.

Trên bàn của Tịnh Sơ bày một chồng sách luyện thi và tài liệu ôn tập dày cộp. Cô ngồi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, đi học nghe giảng bài, tan học liền nhìn ra cửa sổ phía xa xa.

Thỉnh thoảng, cô lại được Cốc Anh gọi cùng đi tản bồ.

Tâm trạng cô trở nên rất bình yên.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, dường như không có gì thay đổi.

Nhưng đôi khi, cô lại cảm thấy như thể mọi thứ đã có nhiều thay đổi.

Thời tiết phương Nam ngày càng nắng nóng.

Học sinh nhanh chóng thay những bộ đồng phục mát mẻ của mùa hè, đi những đôi tất mỏng bằng vải và đeo những đôi giày thể thao thoáng khí.

Đồng phục học sinh mùa hè của nữ sinh là áo sơ mi trắng và quần đùi dài đến đầu gối, có màu xanh nước biển, Tịnh Sơ có ba bộ, mỗi ngày đều được dì Xuân giặt sạch rồi là phẳng, bà còn muốn giúp cô xịt một chút nước hoa tự chế tác từ thực vật

Tịnh Sơ thử ngửi qua, nghĩ cũng không tệ, liền không có cự tuyệt.

Cô buộc mái tóc đen nhánh dài ngang lưng thành một kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng bằng dây thừng.

Tịnh Sơ đều ngồi thẳng tắp, là một học sinh giỏi tiêu chuẩn.

Mỗi khi Cốc Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh Sơ, cô nàng đều thấy cô hoặc là đang lắng nghe bài giảng, hoặc là viết câu hỏi, hoặc là thấp giọng tán thành.

Vô cùng bận rộn và chăm chỉ.

Cốc Anh rất nhiều lần mở sổ tay ghi chép điểm chuẩn của các năm trước, lại lật đến điểm xét tuyển của các chuyên ngành ở đại học Z.

Cô nàng ôm đầu tự hỏi, với thành tích của Tịnh Sơ, nằm không cũng đỗ, cô ấy còn như vậy mà vẫn chăm chỉ?

Học thần a học thần, Tịnh Sơ của tớ không hổ là thần học.

Là một người bạn của Tịnh Sơ, cô nàng rất tự hào về điều đấy.

Chỉ còn 30 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhà trường cũng tổ chức buổi giảng tư vấn quy mô lớn cho học sinh cuối cấp trước kỳ thi, đồng thời mời một giáo sư từng du học về làm giảng viên.

Bọn học sinh vừa nghe đến lại muốn đi tiếp thu nước miếng mà rửa tội, thở dài than oán.

Địa điểm diễn thuyết nằm trong giảng đường, chủ nhiệm lớp ra lệnh, mỗi học sinh phải mang theo một cuốn sổ và một chiếc bút để ghi chép.

Cốc Anh là đại diện phát biểu bằng tiếng Anh, lâm thời bị giáo viên tiếng Anh gọi đi để sửa lại bài phát biểu, vì thế chỉ còn lại một mình Tịnh Sơ.

Sau khi vào lễ đường, cô ngẫu nhiên tìm được một nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Lặng lẽ nhìn về phía bục giảng.

Vị giáo sư đầu tiên tự giới thiệu về bản thân.

Rồi sau đó nói đến những thành tích mà ông đạt được, tiếp đấy là kể về những sinh viên xuất sắc mà ông ấy đã từng dạy, những danh hiệu mà ông ấy đã giành được, ông ấy có thể nói bao nhiêu ngôn ngữ.

Sau đó vị giáo sư kia chính thức bước vào chủ đề, kỳ thi sắp tới sẽ như thế nào, làm sao để chính mình điều tiết tâm lí, cách loại bỏ tâm lí bất an một cách hợp lý, v.v.

Đây không phải là nội dung trong sách giáo khoa chính trị trung học cơ sở sao?

Tịnh Sơ cầm trong tay một quyển sổ và một cây bút, dựa vào lưng ghế ngồi nghe từng người một. Khán phòng đông đúc và khá ồn ào, thật ngột ngạt.

Học sinh ngồi theo thứ tự lẫn lộn, không theo nhóm đã phân như trước đây.

Hứa Khinh Khinh ngồi nghe tọa đàm bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

Đột nhiên cô cảm thấy trong người cảm giác khác lạ, chợt mở mắt ra.

Bụng nhỏ đau âm ỉ, giữa hai chân có vật gì đó trào ra, ướt sũng.

Tịnh Sơ ý thức được gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô vội vàng xem ngày tháng trên đồng hồ ...

Chúa ơi ...

Dì cả của cô đến!

Hai chân dựa sát cạnh nhau, thân thể căng thẳng, vẻ mặt cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Ngày đầu tiên của chu kì Hứa Khinh Khinh thường ra rất nhiều, thường xuyên phải đeo băng vệ sinh lớn.

Nhưng bây giờ ... cô không có cái nào hết ... Cô thực sự đã quên mất hôm nay ...

Cô ảo não nhìn xuống chỗ ngồi bên dưới, không ngờ lại thấy vải nhung xanh đẫm màu đỏ...

Ôi trời! Cô nhắm mắt lại, vỗ nhẹ vào đầu.

Không xong rồi, làm sao bây giờ?