Chương 1: Mở đầu

Edit: Minhtulam

Beta: Tinh Hòa

Hôm này là ngày đại hội 300 năm tuyên thệ (1), Thẩm Tịnh Sơ mặc đồng phúc, im lặng đi theo đội ngũ đang kêu trời trách đất, ánh nắng mặt chói chang chiếu xuống hơn phân nửa vườn trường, chầm chầm tiến vào lễ đường.

(1) Tuyên thệ: (Trang trọng) trịnh trọng đọc lời thề (thường ở trong các buổi lễ).

Đội ngũ nhốn nháo đi tới, lớp trưởng đi đầu tìm được khu vực tương ứng để ngồi vào, kêu mọi người ngồi xuống yên tĩnh trật tự.

Các học sinh cao Tam ngồi cạnh nhau, trong khán phòng bật máy lạnh. Nhưng ngày oi bức vẫn làm người ngạt thở, trong không khí tràn ngập hương vị của mùa hè.

Lễ tuyên thệ sắp bắt đầu, ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng là những vị lãnh đạo quan trọng của trường, bụng phệ có, mặt nhờn có, ông cụ non có, hoặc cả ba người đều có.

Có một nam nhân ngồi ở hàng ghế giữa, ăn mặc sạch sẽ, khí chất khác với những người ngồi cùng hàng ghế. Hắn khoảng ba mươi tuổi, thần sắc trông có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

Khoảng cách có chút xa, tuy nhìn không rõ, nhưng Tịnh Sơ tin chắc, tham gia những sự kiện nhàm chán như vậy, hắn hẳn là không có kiên nhẫn.

"Mau xem mau nhìn xem, chủ tịch của trường cư nhiên cũng tới tham gia kìa!" Học sinh Giáp hạ thấp giọng, nhưng ngữ khí vẫn khó nén kích động như cũ.

"A a a, mấy hôm trước xem tin tức thấy ông ấy! Người đưa tin nói ông ấy chính là người sáng lập công ty đứng đầu thành phố C, vẫn còn là người đàn ông độc thân hoàng kim đó..." Học sinh Ất cũng là một người bát quái.

"Chú của tôi làm ở tập đoàn Lâm Sơ. Khoảng thời gian trước trên núi có một hạng mục được bỏ vốn rất lớn để tạo dân cư, nhưng bị gián đoạn do chính quyền công bố là ô nhiễm tài nguyên không cho phép tiếp tục làm, trừ phi cho thêm giá cao, các người đoán xem về sau như thế nào..." Khi nói lời này học sinh Bính vẻ mặt ngưỡng mộ, ngữ khí thần bí hề hề.

Đồng học Ất vội vàng truy vấn: "Như thế nào vậy a hỗn đản! Mau nói."

"Chủ tịch của chúng ta mắt cũng không chớp, liền bỏ thêm 100 triệu!"

"A! Chủ tịch cũng quá ưu tú rồi!" Người nọ nghe được số tiền đôi mắt đều trừng lớn lên.

"Vừa nhiều tiền lại vừa soái, chỉ tiếc tuổi hơi lớn, bằng không tôi liền muốn theo đuổi." Một bạn học nữ khác nói xen vào, trong giọng nói không thể che được sự tiếc nuối.

"Hiện tại tôi liền muốn đuổi theo, cậu chính là không có mắt, nam nhân ở độ tuổi này là có mị lực nhất!"

...

Thẩm Tịnh Sơ nghe từ đầu tới cuối nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm trước sau một, vô dục vô cầu nhìn các đại biểu trên sân khấu đang diễn thuyết đến nước miếng bay tứ tung, giống như không bị ảnh hưởng chút nào bởi những tin tức bát quái kia.

"Tịnh Sơ, cậu cảm thấy anh ta thế nào?" Chị em tốt Cốc Anh ngồi ở bên cạnh cảm xúc cũng bị lây theo, cô ấy cũng là lần đầu tiên thấy Thẩm Lâm ngoài đời thật, cũng có chút kích động.

Thẩm Tịnh Sơ châm chước một chút, trả lời: "Tốt."

Cô nhớ đến bộ quần áo hỗn độn mà cô nhìn thấy ở hành lang khi trở về tối hôm qua. Chiếc váy màu đỏ sẫm của người phụ nữ, thắt lưng đen của nam nhân và quần tay đều bị ném một đường, một bộ đồ lót màu xanh biển bị ném trên ghế sofa bằng da.

Mặt cô vô cảm mang cặp sách tính toán đi về phòng, rồi lại nghe được tiếng nữ nhân kêu cách vách phòng kêu rên cùng tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân.

Cô nhìn chằm chằm phía cửa phát ra âm thanh, đột nhiên nghĩ, vào đêm mười mấy năm trước chắc cô cũng được sinh ra bởi một chuyện hồ đồ như vậy.

Đáng tiếc mẹ cô bạc mệnh, chờ nhiều năm như vậy. Rốt cuộc cũng chờ đến khi Thẩm Lâm nhận cô, thì mẹ cô đã qua đời vì căn bệnh ung thư vυ" không thể cứu chữa, cứ như vậy mà rời khỏi nhân gian.

Cô lắc lắc đầu, trở lại phòng mình, để cặp lên bàn, đẩy cửa phòng tắm tiến vào bồn tắm màu trắng sữa.

Ấn mở lung tung vòi phun, vô số tia nước ẩm trút xuống người.

Không bao lâu, sương mù bao quanh lấy phòng tắm, suy nghĩ của cô dần dần mơ hồ, cô thiếu chút nữa đã ngủ quên.

Lúc cô bọc khăn tắm đi ra, thay áo ngủ, có chút khát nước, mở cửa phòng đi xuống phòng khách lấy nước.

"Lâm ca... Anh thật xấu, lại tới..."

"Ách ân ân... Quá, quá nhanh a..."

"Lâm ca, anh làm người ta... Thật, thật thoải mái... A ân ân..."

Nữ nhân kêu dâʍ đãиɠ, tiếng thân thể bị làm kêu bạch bạch không ngừng truyền đến, dụ hoặc đến cực điểm, cô nghe đến tâm nhảy dựng.

Cô lơ đãng quét mắt lên nhìn đồng hồ treo trên tường, nhận ra đã gần đến 1 giờ sáng.

Người này thể lực thật tốt. Cô âm thầm cảm thán.

Cô bước về phòng, trước khi vào phòng, cô thấy cửa phòng bên cạnh không đóng chặt, có một khe hở.

Cô véo tấm kính trong suốt, thản nhiên liếc nhìn vào, liền thấy mái tóc đen của người phụ nữ như thác nước, hai bầu nhũ hoa trắng bóng, nặng nề mà đong đưa qua lại, lòng bàn tay của nam nhân bao phủ lấy một bên mà dùng sức xoa bóp.

Khuôn mặt của nữ nhân ửng đỏ, cô ta nhắm mắt di chuyển vòng eo của mình lên xuống, côn ŧᏂịŧ thô to của mâm nhân nằm giữa hai chân cô ta lúc ẩn lúc hiện đâm vào.

Thẩm Tịnh Sơ dời tầm mắt đi, vào phòng, khóa của lại, bình tĩnh đi tới bên giường, giang hai tay, nằm xuống giường.

"Meo ~" Một con mèo đen từ trong góc đi ra, nó nhỏ giọng kêu nhảy lên giường, cuộn tròn thành một đoàn ở bên cạnh Tịnh Sơ.

"A Lai..." Cô không mở mắt, cô gọi tên con mèo, thân mật mà vuốt ve nó.

Lông nhi của cô thật dài nhu nhuận chớp một cái, không hề động.

Có lẽ là bởi vì ban ngày việc học quá mệt mỏi, đại não hoạt động quá nhiều, cô có chút mệt mỏi liền ngủ thϊếp đi.

"Tịnh Sơ, Thẩm Tịnh Sơ..."

Thật quen thuộc, là ai đang gọi cô?

Cô đi qua.

Nữ nhân suy yếu đang nằm ở trên giường bệnh, lặp đi lặp lại tên của cô, giống như nắm lấy một ống hút cứu mạng.

"Tịnh Sơ, thời điểm lúc trước ông ấy đối tốt với ta, ông ấy nói thích con gái... Ta sinh cho ông ấy, ta sinh, cuối cùng... con cũng tìm được ông ấy, để ông ấy đến gặp ta... Coi như đây là mẹ cầu... cầu con..."

Hình dung nữ nhân tiều tụy, thần trí đã hoảng hốt, nhưng khi nhắc đến người đàn ông đó, tất cả ánh mắt đều là nhu tình, cả người cũng có thêm một chút tinh thần, như là có ánh sáng chiếu vào.

Rõ ràng là chưa đến 30 tuổi, thế nhưng đã già nua đến như vậy...

Khuôn mặt Tịnh Sơ trắng bệch, đem bàn tay lạnh lẽo của mình phủ lên mu bàn tay của Cao Nhụy.

Tay Cao Nhụy gầy đến mức không thể nhìn, mu bàn tay lộ ra gân xanh, từng gân từng gân một, có chút dọa người.

Đôi mắt của cô chua xót, đau lòng mà cầm tay bà, "Được, con nhất định sẽ tìm được ông ta. Nhưng mẹ phải hứa với con, phải sống thật tốt."

--

Editor có lời muốn nói: Lão nam nhân của quyển này không sạch nha ~ Tam quan bất chính động tâm với con gái ruột vừa mới gặp. Đại khái là lúc Tịnh Sơ 10 tuổi, hắn đã có tâm tư không đúng.

🧚: Hẹn gặp các tiểu khả ái vào ngày 01.07.2021, moah moah! (◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ"