Chương 70

Type: Linhh Linhh

Chẳng cần nói nhiều những lời nhớ thương, vì khi anh đang nhớ tới em thì em cũng đang nhớ về anh.

Nam nữ ôm hôn nhau, trái tim hai người gần như dính vào nhau, hòa chung nhịp đập.

Nụ hôn của anh tựa như sự bùng nổ những trái tim kiềm nén đã lâu – cuồng

nhiệt, mạnh mẽ, xúc động... Dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô, rồi hai người cứ thế mà hòa làm một.

Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh có tâm trạng gần như nhau, khuôn mặt nóng bừng, niềm vui tìm lại được điều tưởng như đã mất đi vĩnh viễn khiến Ninh Nhiễm Thanh hoảng hốt run rẩy, hàm trên hàm dưới va vào nhau lập cập, nước mắt rơi không ngừng.

Thầy Tần, còn có thể gặp được anh, thực sự quá tốt.

Nước mắt của cô khiến anh thoáng buông lỏng, sau đó Ninh Nhiễm Thanh ngẩng

đầu lên, liền nhùn thấy kem nền và phấn mắt của mình dính đầy lên mũi

anh, cô phì cười đưa tay giúp anh lau đi: “Mũi của anh cũng bẩn rồi

kìa.”

“Thật à?”

“Ừ, xấu quá.”

“Em cũng xấu, khi nãy ở Cục cảnh sát, phải nhận em là bạn gái anh cũng thấy ngại lắm.”

Ninh Nhiễm Thanh hừ lạnh, Tần Hữu Sinh lại hôn lên môi cô, nụ hôn chưa đầy yêu thương nhung nhớ, ấm áp và chân thành.

Ban đêm, trên chiếc giường đơn một mét hai trong phòng đơn vị, nửa người

của Ninh Nhiễm Thanh gần như đặt trên người Tần Hữu Sinh, một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm chặt lấy tay cô.

Ninh Nhiễm Thanh nằm trong ngực anh, kể lại tất cả mọi chuyện từ khi cô tới Kuala Lumpur,

sau đó rì rầm: “Không ngờ Hoàng Tử Tiêu lại là người như vậy.”

Tần Hữu Sinh khẽ ngắt lòng bàn tay cô: “Hoàng Tử Tiêu, Diên An và nhà họ Đỗ từng hợp tác một thời gian, Hoàng Tử Tiêu bắt giữ em là một hành động

rất thông minh, nếu lần này Diên An và nhà họ Đỗ không sụp đổ, anh ta có thể tới chỗ Diên An kể công, ngược lại nếu cảnh sát triệt phá được

đường dây này, đến khi điều tra anh ta, anh ta còn có thể lấy lý do là

bảo vệ em để giảm án cho mình.”



“Có kiểu bảo vệ như anh ta à?”

“Anh ta không giao em cho Đỗ Nhiên Niên.”

“Đỗ Nhiên Niên là ai?”

“Là anh trai của Đỗ Tuyết Vinh.”

“Là người xấu sao... Hóa ra em có tác dụng lớn như vậy, may mà không để anh ta đạt được ý đồ.” Ninh Nhiễm Thanh nghe xong cũng phải líu lưỡi, vuốt

vết thương đã đóng mài trên ngực anh: “Chỗ này còn đau không?”

“Hết đau từ lâu rồi.” Tần Hữu Sinh cầm lấy tay cô hôn một cái, vừa cất tiếng hỏi một chuyện vô cùng quan trọng, vừa kiềm nén những xúc động trong

lòng: “Chúng ta có con rồi ư?”

Ninh Nhiễm Thanh kéo tay Tần Hữu

Sinh đặt lên bụng mình như kể công: “Anh cảm nhận thử xem, em còn chưa

tới bệnh viện nữa, nhưng que thử thai nói là có rồi.”

Bàn tay khô ráo ấm áp của anh xoa lên bụng của cô, “Cảm thụ” một lúc lâu, sau đó

cúi đầu thơm nhẹ lên mũi cô: “Bà xã giỏi quá đi mất.”

Ninh Nhiễm

Thanh ngại ngùng, tối qua Tần Hữu Sinh đã biểu dương cô rất nhiều lần

rồi, nhất là khi nghe được cô làm thế nào thoát khỏi Hoàng Tử Tiêu, Tần

Hữu Sinh vừa căng thẳng vừa vui mừng, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu cô, khen

ngợi: “Thanh Thanh của anh thông minh quá.”

“Anh gặp chuyện không may là tại Diên An sao?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi.

Tần Hữu Sinh lắc đầu: “Chủ mưu là anh trai của Đỗ Tuyết Vinh – Đỗ Nhiên

Niên, mà lần này hành động của cảnh sát cũng chủ yếu nhằm vào Đỗ Nhiên

Niên, y mới là kẻ cầm đầu.”

“Có liên qua tới Diên An không?”

Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Chưa tới kết thúc thì không ai nói trước được điều gì.”

Dù thế nào chăng nữa, Ninh Nhiễm Thanh cũng hãnh diện vì Tần Hữu Sinh, anh có thể trốn thoát, lại liên lạc được với cảnh sát, sau đó tương kế tựu

kế khiến cô tự hào vô cùng... Chỉ là lúc anh hoàn toàn bặt vô âm tín,

liệu anh có nghĩ cô sẽ lo lắng tới mức nào không.

Tần Hữu Sinh

nhận ra nỗi ưu tư của Ninh Nhiễm Thanh, khi hai người đã yêu đến tột

cùng, anh hoàn toàn có thể nhận ra mọi suy nghĩ và phản ứng của thân thể cô, hai tay anh ôm lấy eo cô, dịu dàng nói: “Quãng thời gian này, phải

xin lỗi em.”

Nhưng chẳng còn cách nào khác, có những việc anh

nhất định phải phối hợp, nếu anh đã chuốc họa vào thân thì chắc chắn

phải gánh hết mọi tai họa rồi mới trở lại bên cô.

Sao Ninh Nhiễm

Thanh lại không hiểu suy nghĩ của anh, người đàn ông như anh, nếu có thể thì anh luôn chọn cách che chở bảo vệ người yêu, chứ không phải cùng cô cùng tiến cùng lui.

Người đàn ông ấm áp như ngọc ấy có nội tâm

mạnh mẽ và kiên định, xử lý mọi chuyện nhanh nhạy quyết đoán, không hề

lằng nhằng dây dưa.

“Sau này gặp chuyện như thế thì anh không được làm vậy nữa đâu.”

“Được.” Tần Hữu Sinh hứa, “Mà cũng không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa,

chúng ta sắp có một gia đình rồi, nhất định phải sống yên yên ổn ổn,

đúng không?”

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, bốn chữ “Yên yên ổn ổn”

như chạm tới đáy lòng cô, khiến cô bật khóc. Cô nhớ đến quãng thời gian

“khổ sở” dạo trước, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Đầu giường không có khăn giấy, Tần Hữu Sinh phải đi lấy một xấp khăn giấy, khi trở về

giường, anh hết phải lau nước mắt rồi lau nước mũi cho cô rồi lại tới dỗ dành đến khi cô ngừng khóc.

Ninh Nhiễm Thanh khóc “hu hu”, cố ý

hù dọa Tần Hữu Sinh: “May mà anh không sao, nếu không em còn phải ôm con đi tìm người khác để đi bước nữa, thật là phiền phức.”

“Đúng, quá phiền phức.” Tần Hữu Sinh cười xòa, “Đương nhiên người đầu tiên vẫn là tốt nhất.”

Thực ra trong lòng Tần Hữu Sinh cũng hiểu rõ, chuyện này chẳng hề phiền

phức, cô gái mà anh chọn luôn được “chào đón” nồng nhiệt. Còn cả người

anh em tốt của anh nữa, chẳng phải cũng rất “Quý mến” người yêu của anh

hay sao?

Tần Hữu Sinh dỗ Ninh Nhiễm Thanh ngủ, nửa đêm, Ninh

Nhiễm Thanh đã ngủ bỗng nghĩ đến một việc quan trọng liền đánh thức Tần

Hữu Sinh: “Giang Hành Chi thì sao, anh ta vẫn ổn chứ?”

Đêm khuya

Giang Hành Chi nằm trên giường lớn êm ái hắt hơi một tiếng, không biết

có phải cô nàng ở thành phố A kia đang nói xấu anh ta hay không, ban

ngày anh ta không nghe điện thoại của cô, tới khi anh ta gọi lại thì

không có ai nghe máy.

Giang Hành Chi ở tại khách sạn sang trọng

nhất Kuala Lumpur, để anh ta có thể ngủ một cách thư thái, mấy hôm nay

Diên An còn phái riêng vài vị “tiểu thư” đến phục vụ anh ta, tất cả đều

là những người đẹp trời sinh, Giang Hành Chi tỏ vẻ không mấy hứng thú

với phụ nữ, từ chối hết yêu cầu được “phục vụ” của các vị tiểu thư nọ.

Diên An đùa anh ta: “Chẳng lẽ luật sư Giang có người yêu rồi.”

Giang Hành Chi cười một tiếng: “Không, chẳng qua tôi có bệnh sạch sẽ thôi.”

Câu này của Giang Hành Chi khiến Diên An lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan,

quan niệm của mỗi người đàn ông một khác, điều này quyết định sự bất

đồng trong thói quen sinh hoạt của họ, như Giang Hành Chi và Tần Hữu

Sinh là cùng một loại người, còn Diên An lại là một loại người khác.

Công tác bảo mật của cảnh sát rất tốt, nhà họ Đỗ không hề nhận được bất kỳ

tin tức gì từ Giang Hành Chi, nhưng Diên An bắt đầu nghi ngờ, Giang Hành Chi biết căn phòng mình đang ở đã bị cài thiết bị giám sát nghiêm mật

nhất.

Để phòng ngừa mọi trường hợp, mấy hôm nay Giang Hành Chi

gần như không dùng di động, ban ngày anh ta gọi nhân viên phục vụ ra

ngoài, sau đó nhân viên sẽ đưa tới bữa sáng mà anh ta cần.

Tần

Hữu Sinh và Giang Hành Chi truyền tin cho nhau qua nhân viên phục vụ của khách sạn, phía Tần Hữu Sinh khi nhận được tin tức, anh cũng báo cho

Giang Hành Chi biết Ninh Nhiễm Thanh đã tới Kuala Lumpur.

Giang

Hành Chi biết tin Ninh Nhiễm Thanh một mình tới đây thì phát hoảng, biết cô an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, năm tháng tươi đẹp.

Chẳng mấy mà mọi chuyện sẽ được giải quyết, mọi người có thể cùng trở về.

Anh ta nghĩ đến tình yêu của Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh, Giang Hành

Chi đã đi từ “không phản đối” đến “muốn xen vào” rồi cuối cùng là “chúc

phúc một cách chân thành.”

Thực ra tình yêu rất đơn giản, bạn và người ấy, không liên quan tới bất kỳ ai.

Vợ của Diên An cũng ở Kuala Lumpur, khi Giang Hành Chi ăn trưa thì vừa hay gặp được Đỗ Tuyết Vinh dẫn con trai tới đây. Nếu đã gặp mặt thì cùng

dùng bữa thôi.

Đỗ Tuyết Vinh gọi Giang Hành Chi là “Luật sư

Giang”, thái độ vừa rụt rè vừa bất an. Người phụ nữ này từng đi du học ở Nhật Bản, tuy không xinh đẹp như Hạ Dạ nhưng cũng rất ưa nhìn, từ lời

nói hành động của cô ta có thể thấy được cô ta là người nhát gan, ít

nói.

Còn về con trai bốn tuổi của Đỗ Tuyết Vinh, cậu bé mặc một

chiếc yếm trẻ con màu xanh nhạt, phối cùng một chiếc sơmi caro, cậu bé

rất thông minh, biết nói cả tiếng Anh và tiếng Trung, còn nói được một

chút tiếng Malaysia, khuôn mặt giống Diên An tới bảy phần, nhưng trông

tươi tắn dễ chịu hơn Diên An.

Đỗ Tuyết Vinh là phụ nữ duy nhất

trong băng đảng xã hội đen và là em gái của một trùm buôn ma túy, ban

đầu Giang Hành Chi cũng chẳng có ấn tượng tốt với cô ta, trước khi biết

rõ mọi chuyện Giang Hành Chi còn từng nghi ngờ cô ta âm thầm thao túng

vụ án của Hạ Dạm, nhưng sự thực có vẻ như không phải vậy.

Bởi vậy cách giải thích duy nhất là Đỗ Tuyết Vinh giả vờ quá giỏi, hoặc anh trai cô ta đứng đằng sau giải quyết thay cô ta.

Khi gọi món ăn, Đỗ Tuyết Vinh nhẹ nhàng hỏi ý kiến của con trai, cậu bé

Eddy tựa vào sofa xem thực đơn gọi vài món chiên rán, Đỗ Tuyết Vinh dịu

dàng nói với con trai là không được, sau đó lại gọi cho cậu bé mấy món

bổ dưỡng.

Tuy Eddy không vui vì mẹ làm vậy nhưng cậu bé cũng

ngoan ngoãn thảo hiệp, cậu bé rất thích ăn thịt nên khá bất mãn với món

salad mà Đỗ Tuyết Vinh gọi.

Đỗ Tuyết Vinh xoa đầu con trai, sau đó hỏi Giang Hành Chi: “Bao giờ thì luật sự Giang về thành phố A?”

Giang Hành Chi nhún vai: “Chuyện này phải hỏi Diên tiên sinh, tôi làm việc

cho Diên tiên sinh, phải nghe theo sự sắp xếp của anh ấy.”

Eddy

nghe thấy cái tên “Diên An”, bèn ló đầu vào ngẫm nghĩ: “Cha...” Tiếng

cha thốt ra từ miệng cậu bé chứa đựng cả sự sùng bái trời sinh, cậu bé

ngập ngừng nói: “Lâu lắm rồi Eddy không được gặp cha.”

“Cha Eddy rất bận, bận kiếm tiền mua đồ chơi cho Eddy đó mà.” Đỗ Tuyết Vinh thì thầm an ủi con trai bằng tiếng Anh.

Giang Hành Chi hờ hững nhìn đôi mẹ con trước mặt, không thể hình dung nổi cảm xúc trong lòng anh ta, bỗng dưng nhớ đến thời mình còn du học ở Anh,

anh ta và Tần Hữu Sinh thảo luận với nhau về nguyên nhân không tìm được

bạn gái.

“Tôi không tìm vì sợ phiền, sợ bẩn, với lại tôi... vẫn

luôn thích thầm một cô bé, cô ấy đang học ở Trung Quốc, cô ấy rất dễ

thương, sau khi về nước có lẽ tôi sẽ theo đuổi cô ấy... Còn cậu thì

sao?”

“Có lẽ vì sợ bà xã tương lai của tôi đau lòng, cũng sợ cô ấy mượn cớ đó để nói... Vì một cuộc hôn nhân lâu bền thôi.”

Giang Hành Chi ăn xong rồi từ biệt Đỗ Tuyết Vinh, khi đang định đứng lên ra

ngoài thì Đỗ Tuyết Vinh gọi anh ta lại, bảo người phục vị tạm thời để ý

Eddy hộ mình rồi đuổi theo anh ta.

Giang Hành Chi dừng bước, Đỗ

Tuyết Vinh đỏ mặt nhìn anh ta ngập ngừng nói: “Nếu có một ngày Diên An

gặp vấn đề, luật sư Giang có thể giúp anh ấy được không?”

Giang

Hành Chi ngây người, sau đó lắc đầu: “Tôi tin là có lẽ Diên tiên sinh

cũng không cần tới sự giúp đỡ của tôi.” Dứt lời anh ta ra khỏi nhà ăn,

bên ngoài mặt trời gay gắt trên cao, ánh nắng chói chang.

Người

như Diên An đâu cần kẻ khác giúp đỡ. Hầu như đàn ông nuôi tình nhân đều

có năng lực giải quyết công việc không tồi, nhưng Diên An đâu chỉ có

năng lực giải quyết công việc không tồi.

Chiều tối một cơn mưa

vội lướt qua bầu trời Kuala Lumpur, khi màn đêm buông xuống thì bầu trời tối tăm u ám, tới bóng trăng cũng không thấy, bóng đêm mịt mờ tỏa ra

hơi lạnh u ám.

Đêm nay ở bến tàu Lombok, Kuala Lumpur có một vụ

giao dịch ma túy, mà cảnh sát đã phục kích ở đây từ lâu, theo kế hoạch

là bắt gọn trùm ma túy Đỗ Nhiên Niên và toàn bộ đường dây ma túy của y.

Trong khi đó Giang Hành Chi giải quyết xong hợp đồng vận chuyển trên không

của Diên An tại Malaysia, buổi tối Diên An ra mặt mời anh ta ăn bữa cơm

kiểu Hoa, địa điểm là biệt thự của Diên An tại Melaka, vợ anh ta Đỗ

Tuyết Vinh sẽ đích thân vào bếp.

Biệt thự được xây theo phong

cách Địa Trung Hải, trang trí rất ấm áp thoải mái. Cậu bé Eddy lâu ngày

không được gặp cha, hôm nay vô cùng vui vẻ, dính lấy Diên An không chịu

đi, Đỗ Tuyết Vinh phải nhắc nhở con trai không được làm phiền cha nói

chuyện nhiều lần, Eddy mới đi ra chỗ khác với vẻ lưu luyến không thôi,

sau đó ngồi xổm trên sàn nhà màu xanh xám chơi tàu hỏa mô hình.

Đỗ Tuyết Vinh là một bà chủ gia đình toàn tài, nấu ăn rất ngon, từ ánh mắt cử chỉ của cô ta có thể nhận ra cô ta khá yêu chồng mình.

Thế

gian này luôn có rất nhiều phụ nữ ngốc nghếch, ngốc với đúng người thì

là hạnh phúc, nhưng ngốc với lầm người lại là khổ đau.

Sau bữa

tối Giang Hành Chi đứng dậy cáo từ, Diên An ra ngoài tiễn anh ta, lối ra khỏi biệt thự được lát gạch trắng thành một con đường nhỏ, bên trên có

những chiếc đèn hình tròn nho nhỏ chiếu xuống lối đi, Diên An đứng dưới

một chiếc đèn đường màu xanh lam nói với Giang Hành Chi: “Luật sư Giang

đi thong thả, tôi không tiễn anh xa được.”

Giang Hành Chi gật đầu: “Diên tiên sinh về đi thôi.”

Đúng lúc ấy một âm thanh nặng nề vang lên, tiếp đó là tiếng khóc của Eddy,

hóa ra là Eddy chơi ở ban công tầng hai rồi bị ngã xuống.

Diên An vội vã quay người đi vào trong, dáng vẻ vô cùng lo lắng.

Giang Hành Chi nhếch môi cười, nét mặt trào phúng đến khó tả. Hôm qua anh ta

mới soạn một bản thỏa thuận ly hôn theo yêu cầu của Diên An, trong thỏa

thuận ấy Diên An từ bỏ quyền nuôi dưỡng Eddy.

Thế nên tối nay,

người phụ nữ với tình yêu tha thiết xuống bếp nấu ăn cho chồng, và đứa

bé nhào vào lòng cha khóc nức nở ấy, liệu có biết rằng mình sắp bị người đàn ông này vứt bỏ?

Buổi tối gió vi vu, Giang Hành Chi từ chối

để tài xế của Diên An đưa mình về khách sạn, mà bắt một chiếc xe taxi đi mấy vòng quanh trung tâm thành phố, cắt đuôi chiếc xe đen đằng sau, tụ

hội cùng Tần Hữu Sinh.

Đêm nay cảnh sát giăng lưới bắt anh trai của Đỗ Tuyết Vinh – Đỗ Nhiên Niên, ngày mai là họ có thể an toàn trở về.

Khi Giang Hành Chi tới đây, Tần Hữu Sinh đang chơi cờ cá ngựa với Ninh

Nhiễm Thanh, Ninh Nhiễm Thanh thấy Giang Hành Chi thì rất vui mừng, gần

như nhảy cẫng lên: “Anh Giang, mấy ngày không gặp, anh càng ngày càng

đẹp trai.”

“Hừ, coi như con mắt của cô không tồi.” Giang Hành Chi vỗ đầu Ninh Nhiễm Thanh, đi về phía Tần Hữu Sinh, “Hai người đúng là

nhàn nhã, phía Lombok thế nào rồi?”

Đây là lần đầu tiên Tần Hữu

Sinh chơi cờ cá ngựa, anh vụиɠ ŧяộʍ chuyển một quân cờ trên bàn cờ để

tiện nhảy ra sau, rồi nói một câu vô thưởng vô phạt: “Nhiễm Thanh nói

chính nghĩa luôn thắng gian tà.”

Giang Hành Chi phì cười, không

biết là cười nhạo hành vi “vụиɠ ŧяộʍ đổi cờ” của Tần Hữu Sinh, hay là

chế giễu câu nói này của Ninh Nhiễm Thanh, nhưng cười một lúc rồi lại

ngồi xuống một cái ghế khác: “Tôi mới từ chỗ Diên An về đấy, thực ra...

tôi cảm thấy Đỗ Tuyết Vinh rất đáng thương.”

Ninh Nhiễm Thanh rất hứng thú với Đỗ Tuyết Vinh, bèn đi tới nghe Giang Hành Chi kể chuyện.

Suy nghĩ của Tần Hữu Sinh không giống với Giang Hành Chi: “Một phụ nữ vì

đàn ông mà vô tình hại cả anh trai của mình, không phải đáng thương mà

là đáng buồn.”

Đúng là người đáng thương ắt có điềm đáng buồn, kẻ buôn bán ma túy thực sự là Diên An, tới khi Đỗ Nhiên Niên bị bắt, Diên

An nhất định sẽ bị phán tội đồng lõa, thế nhưng nhân lúc mọi chuyện còn

chưa phát sinh, anh ta đã đẩy tất cả mọi người trên thuyền xuống.

Đỗ Nhiên Niên là người thế nào, Ninh Nhiễm Thanh lên mạng tìm hiểu, cuối

cùng cũng rút ra một kết luận, Đỗ Nhiên Niên là một người anh tốt. Trên

mạng có rất ít thông tin về đôi anh trai em gái này, chỉ có một tin tức

duy nhất là Đỗ Nhiên Niên từng tốn rất nhiều tiền của và công sức để tổ

chức cho em gái buổi tiệc mừng sinh nhật tuổi hai mươi, trên mạng còn có vài bức ảnh, anh trau cao lớn nâng chiếc bánh gato năm tầng lên cho em

gái nhỏ nhắn đáng yêu, khung cảnh đằng sau là một hàng chữ lớn “My best

love” được kết từ hoa tulip.

Trong ảnh, Đỗ Nhiên Niên tuấn tú khôi ngô, thoạt nhìn không hề giống trùm buôn bán ma túy.

Mười hai giờ đêm, phía cảnh sát thông báo đã thuận lợi bắt giữ Đỗ Nhiên Niên.

Thực ra tối nay Đỗ Nhiên Niên cũng chưa từng xuất hiện ở bên tàu, y quá cẩn

trọng, thông minh lại nhanh nhạy, còn nguyên nhân khiến Đỗ Nhiên Niên bị bắt, đó là vì Diên An đề xuất ly hôn với Đỗ Tuyết Vinh, Đỗ Tuyết Vinh

cắt tay tự sát không thành, Đỗ Nhiên Niên biết tin liền vội đi tới chỗ

em gái.

Khi anh ta bế em gái ra khỏi biệt thự nằm bên biển Melaka thì bị đặc công vây bắt.

Có những kẻ rêu rao bản thân là quân tử, thực ra chưa chắc hắn đã tốt đẹp

như những gì mình nói; Cũng có mấy người rõ ràng là kẻ xấu, nhưng hình

như hắn cũng không tồi tệ tới vậy.

Hôm sau, ba người Ninh Nhiễm

Thanh, Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi cũng lên chuyến bay về thành phố

A, trong khoang hạng nhất xa hoa, bên ngoài là mây trắng lượn lờ, Ninh

Nhiễm Thanh và Tần Hữu sinh ngồi cạnh nhau thì thầm trò chuyện, Giang

Hành Chi ngồi cùng hàng thì đọc tạp chí một mình.

Ninh Nhiễm Thanh tựa vào ngực Tần Hữu Sinh, ủ rũ hỏi anh: “Thầy Tần, anh nghĩ với luật sư thì điều gì là quan trọng nhất?”

Giang Hành Chi nói chen vào: “Chân tướng.”

Tần Hữu Sinh xoa đầu cô, nói với Giang Hành Chi: “Người anh em, cậu phải

suy xét đến việc sau này có một vài luật sư không thể tìm ra chân tướng

vì tư chất quá kém.”

Ninh Nhiễm Thanh vô cùng tức giận, ngẩng đầu khỏi ngực anh: “Không bao giờ được lấy một người chồng hay sỉ nhục vợ.”

Tần Hữu Sinh vội cầm lấy tay cô, khóe môi hơi cong lên khiến gương mặt anh

càng thêm tuấn tú, anh quay đầu thoáng nhìn bầu trời mênh mông bát ngát

ngoài kia, đường nét khuôn mặt anh dịu dàng mà đầy khí khái. Khi anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm mà thanh nhã như nước chảy trên mặt đá, dịu

dàng vô cùng: “Nhiễm Thanh, là một luật sư đôi khi em không thể tìm ra

chân tướng, nhưng em nhất định phải hiểu được trái tim mình đang ở nơi

đâu.”

Cô gật đầu, tựa đầu vào vai anh chợp mắt.

“Sau khi về nước hai người định làm gì?” Giang Hành Chi hỏi.

Lần đầu tiên Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh gần như đồng thanh đáp: “Kết hôn.”

Máy bay sắp hạ cánh, Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn Tần Hữu Sinh, thực ra

nghĩ đi nghĩ lại thì tình yêu cảu cô thực sự rất đơn giản, chỉ là cô gặp gỡ một người bạn trai giống như thầy hướng dẫn nhân sinh, sau đó nắm

tay anh tới trọn đời trọn kiếp.