“Ninh Nhiễm Thanh…”
Giang Hành Chi lại đá vào giầy Ninh Nhiễm Thanh một cái nữa, hồi lâu, cô gái ngồi trên vali hành lý mới ngơ ngác ngẩng đầu, mệt mỏi nói với anh
ta: “Anh đến rồi đấy à…”
Giang Hành Chi liếc nhìn cô rồi mở cửa nhà ra luôn, sau đó đưa chiếc chìa khóa dự bị của mình cho cô: “Cô cầm chìa này đi.”
Ninh Nhiễm Thanh thực sự không hiểu tại sao mình lại ngủ quên, chiều tối nay khi về nhà, cô đã thấy đầu mình đau nhức, choáng váng như bị thiếu ngủ, khi nãy cô ngồi ở cửa nhà Tần Hữu Sinh chợp mắt một lúc, chớp mắt mà cô đã ngủ quên, cho tới khi bị đánh thức bởi phương pháp “Không thân
thiện” của người trước mặt.
Ninh Nhiễm Thanh cố gượng dậy, liếc
nhìn chiếc chìa khóa màu trắng bạc trong lòng bàn tay Giang Hành Chi,
đưa tay cầm lấy, thế nhưng lại cầm hụt.
Cô đang đùa đấy à? Ánh
mắt Giang Hành Chi chuyển từ chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay lên
khuôn mặt Ninh Nhiễm Thanh, hỏi cô: “Cô uống rượu sao?”
“Không mà...” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, định thần nhìn kỹ, mới cầm lấy được chiếc chìa khóa trong tay anh ta.
Chỉ là khi đầu ngón tay cô chạm tới, Giang Hành Chi liền thấy lòng bàn tay
của mình nóng rực lên, anh ta cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt Ninh Nhiễm
Thanh, cô gái trước mắt có hai má đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ quạch, trông
không khác chi một chú thỏ đần độn ngốc nghếch.
Ninh Nhiễm Thanh
lẳng lặng kéo vali hành lý đi vào nhà của Tần Hữu Sinh, song khi cô ngồi xuống bệ cửa thay giày thì bỗng “Bịch” một tiếng, cô ngã lăn ra đất.
Giang Hành Chi quay lại nhìn cô gái đang nằm trên đất, ngồi xổm xuống sờ lên trán cô, bị sốt sao?
Anh ta lại một lần nữa khẳng định rằng bản thân đang lo chuyện không đâu,
nếu anh ta cứ thế bỏ đi thì tám phần là khi có chuyện anh ta sẽ phải phụ trách, thế là nhíu mày kéo Ninh Nhiễm Thanh vào lòng mình, rồi theo bản năng lại thấy hành động này quá thân mật, bèn chuyển sang vác cô lên
vai.
Ninh Nhiễm Thanh bị vác như vậy thực sự rất khó chịu, muốn
nôn nhưng vẫn ôm miệng nín nhịn, cho tới khi ra khỏi thang máy xuống
tầng, cô mới ngồi xổm trước thùng rác khu nhà nôn hết mật xanh mật vàng.
Giang Hành Chi cào cào đầu, quay lại xe tìm khăn giấy, sau khi đưa Ninh Nhiễm Thanh tới bệnh viện một cách suôn sẻ, lại xếp hàng, lấy số, rồi đợi bác sĩ đo nhiệt độ, kiểm tra đường huyết như thường lệ...
Ninh Nhiễm Thanh còn đương ngơ ngác thì đã bị tiêm một mũi, cô ôm cánh tay của
mình, tỉnh táo hơn một chút, nhìn Giang Hành Chi bằng ánh mắt đỏ ửng.
Đã đo được nhiệt độ cơ thể, bốn mươi mốt độ năm, cô ủ rũ níu chặt lấy tay Giang Hành Chi: “Không tiêm đâu, không tiêm đâu...”
Giang Hành Chi đâu có nghe theo cô, đề nghị luôn với bác sĩ: “Tiêm một mũi hạ sốt trước đã, khi nào đỡ sốt thì truyền dịch.”
Từ nhỏ Ninh Nhiễm Thanh đã có tâm lý kháng cự gay gắt với tiêm, cho nên để không phải vào bệnh viện cô luôn cố gắng giữ gìn sức khỏe, không ngờ
hôm nay lại xui xẻo mắc bệnh, người đi tiêm cùng cô cũng không phải chị
gái Ninh Tuân Tuân dịu dàng hiền hậu, hay là thầy Tần luôn nhẹ nhàng an
ủi, mà là Giang Hành Chi suốt ngày châm chọc mỉa mai cô.
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy ông trời thật khéo trêu người.
Cô nói với bác sĩ mình chỉ uống thuốc chứ không tiêm. Trương Tiểu Trì nói
rất đúng, trên thế gian này, lời nói của trẻ con và người ốm luôn có giá trị thấp nhất. Giang Hành Chi quẹt thẻ roẹt roẹt – thanh toán xong tiền thuốc men và phí truyền dịch cho cô, đầu tiên y tá sẽ tiêm cho cô một
mũi hạ sốt, sau đó dẫn cô tới phòng truyền dịch để tiến hành truyền dịch vào tĩnh mạch.
Đúng là thời thế thay đổi mà, không lâu trước cô
còn ở bệnh viện cười nhạo Ninh Bối Bối, thế nhưng chẳng mấy chốc đã tới
phiên cô.
Nữ y tá tiêm cho Ninh Nhiễm Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay
cô, vừa lấy một miếng bông thấm cồn sát trùng xoa xoa lên chỗ lấy ven,
vừa nói chuyện với cô: “Nửa tháng nay có nhiều người bị cảm cúm sốt lắm
đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh chẳng thiết nói gì nữa, cồn được xoa lên
mu bàn tay cô nhanh chóng bốc hơi, từng thoáng mát lạnh dường như đang
thấm vào lỗ chân lông cô, thực sự là lạnh thấu tâm can, Ninh Nhiễm Thanh siết chặt lòng bàn tay nhắm chặt mắt lại.
“Đừng căng thẳng, thả
lỏng một chút.” Y tá cũng ngại nhất là gặp phải bệnh nhân như Ninh Nhiễm Thanh, mạch máu còn nhỏ hơn cả lỗ kim.
Ninh Nhiễm Thanh không
thể thả lỏng nổi, y tá đành nói với Giang Hành Chi đang đứng cạnh cô:
“Anh mau cầm lấy tay bạn gái anh đi.”
“Cô ấy không phải...” Giang Hành Chi nhìn Ninh Nhiễm Thanh, thấy cô đã toát mồ hôi lạnh, anh ta
không nói nữa mà bước lại gần cô, “Đau như bị muỗi đốt thôi mà, đừng sợ
tới mức ấy chứ?”
Muỗi đốt? Ninh Nhiễm Thanh cười lạnh.
Lần lấy ven thứ nhất thất bại, lấy ven lần thứ hai thất bại, lấy ven lần
thứ ba... Y tá phải chọc kim truyền vào trong mạch máu day day một lúc
thì mới tạm thành công, đợi mạch máu thông, y tá cố định kim truyền cho
Ninh Nhiễm Thanh xong thì than thở với Giang Hành Chi: “Ven của bạn gái
anh nhỏ xíu à...”
Suốt quá trình, đầu của Ninh Nhiễm Thanh luôn
được Giang Hành Chi ôm lấy, khi anh ta buông tay ra, gương mặt xinh đẹp
của cô đã nhòe nhoẹt từ bao giờ, nước mắt từng hàng ào ạt chảy xuống.
“Ninh Nhiễm Thanh, rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi rồi hả?” Giang Hành Chi chỉnh
lại áo vest của mình, đưa một tờ khăn giấy cho cô, “Được rồi được rồi,
một vừa hai phải thôi chứ, mau lau nước mắt đi...”
Ninh Nhiễm Thanh đưa bàn tay trái đang truyền dịch tới trước mặt Giang Hành Chi: “Muỗi nhà anh đốt được thế này cơ à.”
Giang Hành Chi ho nhẹ, ánh mắt chuyển tới bàn tay trái của Ninh Nhiễm Thanh,
đúng là sưng lên như bánh bao, trong khi bàn tay còn lại của cô – từng
ngón tay mảnh dẻ thon thả, làn da trắng mịn, mu bàn tay còn có năm cái
núm bé bé xinh xinh.
Giang Hành Chi chợt nhớ tới một câu nói
trong cuốn sách cổ của ông nội mà anh ta đọc từ rất lâu rồi – “Tay tựa
chồi non, da tựa ngọc tuyết”; anh ta bực bội nới rộng cổ áo sơ mi, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh: Có lẽ là vào mùa đông Ninh Nhiễm
Thanh học đại học năm thứ ba, anh ta lái xe từ trung tâm thành phố ngang qua một tòa nhà, cả đường tắc nghẽn, khi anh ta hạ cửa kính xe xuống để hút thuốc thì thấy cô và Tần Hữu Sinh đi tới từ một con đường khác,
giữa màn mưa bụi lất phất, Tần Hữu Sinh cầm ô, cô đội một chiếc mũ bê rê màu đỏ dưa hấu, tay xỏ trong túi áo rộng màu đen của Tần Hữu Sinh,
không biết đang nói gì mà cả hai người đều vui vẻ tươi cười, nét mặt
hạnh phúc...
Tình yêu như thế chắc chắn không hợp với Giang Hành
Chi, anh ta cần một người phụ nữ thông minh, độc lập, kiên cường, tốt
nhất là trầm tính một chút. Thế nhưng anh ta không thể phủ nhận một
điều, đó là anh ta đố kị cũng xem thường.
Sau đó có lần anh ta đi công tác ở Nhật Bản, Tần Hữu Sinh gọi điện sang bảo anh ta mua kem
dưỡng tay của một hãng mỹ phẩm nào đó, nói là trong nước hết hàng, mà
Nhiễm Thanh chỉ dùng loại đó.
Làm anh em tốt của Tần Hữu Sinh, anh ta càm ràm mấy câu: “Hữu Sinh, sao cậu phải làm khổ bản thân như bảo mẫu thế chứ.”
Khi ấy Tần Hữu Sinh đã trả lời thế này – Hành Chi, tôi thực sự cam tâm tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện? Giang Hành Chi quay sang nhìn Ninh Nhiễm Thanh, cô
đang nhắm mặt tựa lưng vào ghế, anh ta cởϊ áσ vest của mình rồi khoác
lên người cô.
Ninh Nhiễm Thanh truyền dịch xong thì đã tới mười
hai giờ đêm, xe của Giang Hành Chi đỗ ở cổng sau bệnh viện, Ninh Nhiễm
Thanh khoác áo vest của anh ta đứng đợi ở cổng bệnh viện, khi anh ta lái xe tới cổng chính thì cô ngồi luôn vào ghế phụ.
Đêm đã khuya
đường phố vắng ngắt, người đi đường hầu như là người sinh hoạt giải trí
về đêm, hoặc là nhân viên vệ sinh quét dọn đường phố. Ninh Nhiễm Thanh
buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, cuối cùng đành tựa đầu ngủ luôn.
Giang Hành Chi tập trung lái xe, lát sau di động của cô sáng lên, lẳng lặng nhấp nháy giữa khoang xe tối om.
Giang Hành Chi gọi Ninh Nhiễm Thanh dậy nghe điện thoại, gọi mấy tiếng cô vẫn không tỉnh, anh ta đành lấy di động từ trong túi xách của Ninh Nhiễm
Thanh ra, thoáng thấy ba chữ Tần Hữu Sinh, anh ta ấn nút nghe điện.
“Hữu Sinh à, là tôi đây.” Giang Hành Chi vừa lái xe vừa nghe điện thoại, hơi giảm tốc độ xe, “Đúng là có chýt chuyện, nhưng giờ thì ổn rồi.”
“... Trước đó chắc là bỏ nhà ra đi, kéo hành lý tới nhà cậu tìm cậu, không
biết cậu ra nước ngoài rồi, gọi điện cho A Thấm, tôi có chìa khóa nhà
cậu mà, lúc đưa chìa khóa tới cho cô ấy, cô ấy đã sốt rồi...”
Giang Hành Chi kể rất tỉ mỉ, tỉ mỉ tới mức chính anh ta cũng thấy thừa thãi.
Tần Hữu Sinh gọi cho Ninh Nhiễm Thanh từ sân bay San Francisco, khi chuông
chờ kêu ba hồi mà vẫn chưa có ai nghe điện, anh mới nhớ ra sự chênh lệch múi giờ, thầm nghĩ chắc cô đã ngủ rồi, đang định ngắt máy thì một giọng nam quen thuộc vang lên từ trong điện thoại.
Mười hai giờ đêm,
di động của bạn gái, người anh em tốt nhất... Suy nghĩ đầu tiên của Tần
Hữu Sinh không phải là loại chuyện vớ vẩn cũ mèm kia, mà là không lẽ
Nhiễm Thanh gặp phải rắc rối rồi.
Ngắt máy, ngoài sân bay đã có
xe riêng tới đón anh, Tần Hữu Sinh đưa vali hành lý cho một người đàn
ông gốc Hoa vừa xuống xe, sau đó ngồi lên chiếc xe màu đen này.
Buổi sáng Ninh Nhiễm Thanh bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đầu không còn đau
nữa nhưng cả người vẫn uể oải như mất hết sức lực, cô gọi điện cho Châu
Yến xin nghỉ nửa ngày, nằm trên giường lớn của Tần Hữu Sinh ngủ tiếp,
gia trải giường sạch sẽ gối chăn mềm mại, cô nằm trong chăn thoải mái
trở mình.
Khi Tần Hữu Sinh gọi điện về thì Ninh Nhiễm Thanh vẫn
chưa rời giường, cô nằm trên gối kể lại chuyện mình sốt cao cho Tần Hữu
Sinh nghe, kể xong còn nói thêm một câu: “Anh cũng không ở bên em...”
Tần Hữu Sinh giải thích nguyên nhân, tim của cha anh có vấn đề, giờ anh đang ở một bệnh viện tại San Francisco.
Ốm sốt và bệnh tim, Ninh Nhiễm Thanh vẫn biết chuyện nào quan trọng hơn chuyện nào, cô lo lắng hỏi: “Sao rồi ạ?”
“Vẫn ổn, lúc anh tới thì đã qua cơn nguy hiểm rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh thở phào, cũng không hỏi bao giờ Tần Hữu Sinh trở lại, song Tần Hữu Sinh lại chủ động nói với cô thứ hai anh sẽ bay về nước.
“Thế cha anh không sao chứ?”
“Ông ấy còn có những người con trai khác mà.” Tần Hữu Sinh cười đáp.
Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Tần Hữu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh
không tiện phát biểu nhiều, đang định ngắt máy thì giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh lại vang lên, tín hiệu bỗng hơi ngắt quãng, Ninh Nhiễm
Thanh ra khỏi giường, đi dép rồi ra khỏi phòng.
Trong điện thoại
Tần Hữu Sinh nói với cô, trong tủ lạnh có những gì ăn được, trong ngăn
kéo tủ ti vi có một tờ tiền mặt, cả mật mã của laptop trên bàn là bao
nhiêu...
“Mới có một ngày, vậy mà em đã thấy nhớ anh rồi.”
“Anh cũng vậy.”
Buổi trưa trước khi đi làm, Ninh Nhiễm Thanh nấu một nồi cháo nhỏ ở nhà Tần
Hữu Sinh, lần đầu tiên nấu cơ mà ăn vẫn tạm được, cô chưa ăn gì suốt
mười mấy tiếng, sau khi tạm lấp đầy bụng liền thấy người khỏe khoắn hơn
nhiều.
Vụ án giành quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng của Hứa Trừng và Cố Đông Minh không thể hòa giải được, mà phía Cố Đông Minh lại không muốn
hòa giải, đương nhiên phải đưa vụ án ra trước tòa.
Để tìm ra
chứng cứ bất lợi của Cố Đông Minh, mấy hôm nay Ninh Nhiễm Thanh đã dành
thời gian lên mạng xem tin tức về anh ta, ví dụ như vụ tai tiếng của anh ta và những ngôi sao nữ gì gì đó.
Cố Đông Minh có một trang
tieba (1), được rất nhiều người quan tâm, hiện tại trên tieba chia làm
mấy phe phái, ủng hộ Hứa Trừng, ủng hộ Cốc X, ủng hộ Trần XX, còn có phe ủng hộ Lưu Hi La đang giúp Cố Đông Minh trang tụng.
(1) Trang
diễn đàn lớn của Trung Quốc, tại đây người ta có thể lập nhiều chủ đề
khác nhau. Trên tieba có những diễn đàn dành cho người hâm mộ với người
nổi tiếng, với những thứ mình yêu thích như sách, phim, game,... Mỗi
người nổi tiếng có một diễn đàn riêng, người hâm mộ sẽ vào đó để giao
lưu với nhau về thần tượng của mình, về những thứ mình yêu thích.
Cô tải về các bức ảnh chụp Cố Đông Minh thân mật với phụ nữ, cho vào một tệp tài liệu.
ninh nhiễn thanh gọi điện cho Tần Hữu Sinh: “Em nghĩ chắc chắn Đồng Đồng
phải được giao cho Hứa Trừng, nếu cuối cùng tòa án giao Đồng Đồng cho Cố Đông Minh, em sẽ không bao giờ tin tưởng vào pháp luật nữa, em phải
chuyển nghề sang bán cải trắng mất thôi.”
“Dù là vụ án gì đi
chăng nữa, chừng nào chưa có phán quyết thì cũng không thể nói chắc chắn thắng được, huống chi phiên tòa còn chưa diễn ra.” Tần Hữu Sinh dạy bảo xong, còn nhắc cô mấy điểm cần lưu ý, “Nếu Lưu Hi La dám đưa vụ việc ra tố tụng trước tòa, đương nhiên trong tay cô ta phải có con át chủ bài
mà em không biết, Nhiễm Thanh, nếu em muốn thắng vụ kiện này thì nhất
định phải biết con át chủ bài của Lưu Hi La là gì.”
Con át chủ bài của Lưu Hi La là gì, Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ một lát: “Cố Đông Minh quá giàu?”
“Vụ kiện này chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm của dư luận xã hội, dù Cố
Đông Minh có tiền có quyền tới đâu thì tòa án cũng phải suy xét đến
khuynh hướng dư luận.” Tần Hữu Sinh nói.
Sau khi ngắt máy Ninh Nhiễm Thanh nghĩ ngợi: Rốt cuộc con át chủ bài trong tay Lưu Hi La là gì?
Tám giờ tối Tần Hữu Sinh trở về thành phố A, Ninh Nhiễm Thanh không tới sân bay đón anh, mà đến tung tâm thương mại mua một bộ váy ngủ gợi cảm, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm chờ Tần Hữu Sinh từ sớm.
8 giờ 40 phút, Ninh Nhiễm Thanh nghe thấy tiếng mở khóa, cô tắt hết đèn trong
nhà đi, nhẹ nhàng đi tới gần cửa, khi cửa chống trộm được mở ra, không
đợi Tần Hữu Sinh bật đèn, cô đã nhảy lên người anh, hai tay vắt qua cổ
anh: “Hữu Sinh, em rất nhớ anh.”
Sau đó Ninh Nhiễm Thanh liền cảm thấy cánh tay ôm cô của Tần Hữu Sinh cứng đờ.
Tiếp theo đèn ngoài cửa đột nhiên sáng lên, cô thấy mấy người đang đứng ngoài cửa... Sao vẫn còn người khác thế này!!