Chương 13

Type: Thùy Miên

Văn phòng cực kì yên tĩnh, Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Hà Lập Đông, dường như Hà Lập Đông vẫn bối rối vấn đề chọn lựa khó khăn này, anh ta ôm

mặt, ngón giữa và ngón áp út liên tục day huyệt thái dương.

Thế

nào là tín nhiệm? Một giảng viên môn “Luật hôn nhân” thời đại học của

Ninh Nhiễm Thanh từng nói: “Sự tín nhiệm giữa hai vợ chồng là tài sản

quan trọng nhất của gia đình.” Loại tài sản đặc biệt này có thể tích lũy theo năm tháng tựa như tiền bạc, mà cũng có thể trôi theo thời gian hệt như cát chảy. Vế trước là hạnh phúc, vế sau là bi ai.

Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hà Lập Đông, thấy mãi mà anh ta

không chịu trả lời, không khỏi nói: “Tổng giám đốc Hà, anh nói gì đi

chứ, anh kết hôn với chị Liêu Sơ Thu hơn mười năm, chẳng lẽ còn không

biết chị ấy là người thế nào?”

“Tôi tin cô ấy.” Cuối cùng Hà Lập

Đông chầm chậm ngẩng đầu, mười ngón tay đan vào nhau, để lộ ra một phần

ống tay áo sơ mi màu xanh lam sẫm với khuy măng sét bên trong áo vest

trông cực kì nổi bật.

Ba lần gặp Hà Lập Đông, Ninh Nhiễm Thanh đều thấy anh ta mặc áo sơ mi màu xanh lam.

Theo Tâm lý học, tính cách của một người cũng thể hiện qua màu sắc mà anh ta yêu thích, ví dụ như đàn ông thích màu xanh lam thường khá điềm tĩnh lý trí và cẩn trọng. Tuy nhiên những người cẩn trọng thái quá đều không dễ dàng tin tưởng người khác, bởi vậy Ninh Nhiễm Thanh thực sự không biết

sự tin tưởng trong lời của Hà Lập Đông là thật hay giả?

“Tôi tin

cô ấy.” Hà Lập Đông nhắc lại, ngẩng đầu nhìn Giang Hành Chi, giọng điệu

kiên định hơn lần trước một chút. “Thu Tử chắc chắn không gϊếŧ Lâm Lâm,

tính cô ấy hiền lành lương thiện, đến cá còn không dám gϊếŧ thì sao có

thể gϊếŧ người được cơ chứ.”

Ninh Nhiễm Thanh nghe Hà Lập Đông

nói rằng Liêu Sơ Thu “hiền lành lương thiện”, luôn thấy có gì đó mỉa

mai, hiền lành lương thiện thì đã sao, cũng chẳng bằng trẻ tuổi xinh đẹp và cảm giác mới mẻ, đúng không?

“Thế thì chưa chắc, người hiền

lành một khi lên cơn nóng giận hoặc tích tụ căm phẫn… cũng có khả năng

nảy sinh giục vọng gϊếŧ người, tâm lý của phụ nữ có hôn nhân không hạnh

phúc có thể như vậy đấy…” Nói đến đây, Giang Hành Chi chỉ vào ngực mình, ý là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Mặt Hà Lập Đông tối sầm: “Ý của luật sư Giang là gì?”

“Làm một phép so sánh thôi, nếu thật sự ra tòa, những điều tôi vừa nói có khả năng chính là lời buộc tội từ phía Viện kiểm sát.”

Hà Lập Đông tái mặt, lát sau mới nói: “Thu Tử hoàn toàn không có vấn đề tâm lý, tôi cam đoan…”



“Được, tôi biết rồi.” Giang Hành Chi hờ hững nói với Hà Lập Đông, “Tôi nhận vụ này, có bất cứ thông tin gì tôi sẽ để trợ lý thông báo cho tổng giám

đốc Hà.”

Hà Lập Đông đứng dậy cáo từ, dáng vẻ luôn có gì đó mệt mỏi u uất.

Sau khi Hà Lập Đông rời đi, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Tần Hữu Sinh cảm khái: “Nuôi tình nhân chẳng bao giờ có kết cục tốt…”

Tần Hữu Sinh đưa tay xoa đầu cô: “Vậy nên anh chỉ nuôi một mình em thôi.”

Ninh Nhiễm Thanh níu lấy cánh tay anh: “Bao giờ em có tiền em sẽ nuôi anh.”

“Ninh tiểu thư vẫn muốn ở lại tham quan phòng làm việc của tại hạ à?” Giang

Hành Chi đã ngồi xuống ghế, đột nhiên mở miệng nói, giọng vẫn bình thản

ung dung mà lại như xen lẫn cả sự khinh thường và chế giễu.

Ninh Nhiễm Thanh trợn tròn mắt, đặt cốc trà xuống rồi nói với Tần Hữu Sinh: “Em còn chưa thấy phòng làm việc của anh đấy nhé.”

Mắt Tần Hữu Sinh cong cong: “Có ai ngăn cản em đâu nào?”

Khi vào phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh chẳng ngại ai

nữa, nghênh ngang ngồi trên ghế của anh xoay mấy vòng: “Bao giờ em mới

có phòng làm việc như thế này nhỉ.” Dứt lời, cô lại đo thử bàn làm việc

của anh: “Bàn làm việc của em còn không lớn bằng một nửa của anh.”

“Tài cán chẳng bao nhiêu nhưng ảo tưởng thì vô cùng.” Tần Hữu Sinh khoanh

tay đứng bên bức tường lớn bằng kính, đôi mắt đẹp thấp thoáng nét cười,

khóe miệng cong lên khiến lòng người xao động.

Ninh Nhiễm Thanh

quay đầu đi nơi khác, nói với anh bằng những ngôn từ đầy chí hướng cao

xa: “Một ngày nào đó em cũng phải có phòng làm việc riêng ở tòa nhà Vũ

Đạt, người nào gặp em cũng phải chào một tiếng luật sư Ninh.”

Tần Hữu Sinh chắp tay với cô: “Luật sư Ninh, kẻ hèn này xin ra mắt.”

Ninh Nhiễm Thanh nâng tay đáp lễ, đang định đối đáp với anh thêm vài câu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa truyển vào, cô vội ngoan ngoãn ngồi yên trên

bàn làm việc.

“Vào đi.” Tần Hữu Sinh nói với người bên ngoài.

Người gõ cửa vào là Lại Thư Khiết, tay cầm một tập tài liệu, mỉm cười đúng

mực: “Thầy ơi, tập tài liệu này là hợp đồng tranh chấp xây dựng Di

Viên.”

Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, lẳng lặng theo dõi diễn biến sự việc.

Tần Hữu Sinh thoáng sững người, nói với Lại Thư Khiết: “Xin lỗi, tôi quên

không nói rõ, em chuyển những công việc có liên quan đến tôi mà em đang

đảm nhận sang cho A Thấm trước đã.”

Lại Thư Khiết gật đầu, thoáng nhìn Tần Hữu Sinh rồi lại liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, không biết nên tự tay đưa tài liệu cho anh hay đặt thẳng lên bàn, cô ta do dự một lúc rồi đi tới bàn làm việc đặt tài liệu lên bàn, cũng vừa khéo là trước mặt

Ninh Nhiễm Thanh.

Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt nhìn cô ta.

Lại Thư Khiết mỉm cười với cô, sau đó nhìn cô nói: “Thầy ơi, thầy không giới thiệu bọn em với nhau sao?”

“À, cô ấy hả.” Tần Hữu Sinh chợt nở nụ cười, cũng quay ra nhìn Ninh Nhiễm

Thanh, cả người toát lên phong thái ung dung tuấn nhã, tựa như trăng

sáng trên cao, khó mà diễn tả thành lời, “Nếu em còn gọi tôi là thầy,

vậy cô ấy chính là cô của em.”

Tay phải Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, tay trái vẫy vẫy tay với Lại Thư Khiết mấy cái, y như một con mèo cầu tài: “Hi, xin chào.”

Lại Thư Khiết: “Chào…”

Điều mà Ninh Nhiễm Thanh thích nhất ở Tần Hữu Sinh, đó là anh luôn khiến cô mở mày mở mặt bất cứ lúc nào, ví dụ như lúc này.

Sau khi Lại Thư Khiết rời đi, Ninh Nhiễm Thanh cũng phải về văn phòng luật

sư Vạn Chính, lúc cô đứng lên khỏi ghế của đại luật sư, lại bị Tần Hữu

Sinh trêu chọc: “Sao không hưởng thụ thêm chút nữa rồi về?”

Ninh Nhiễm Thanh còn đang nghĩ về chuyện của Liêu Sơ Thu: “Luật sư Giang sẽ tranh tụng vụ án của Liêu Sơ Thu như thế nào nhỉ?”

“Khi nãy Hành Chi hỏi Hà Lập Đông như vậy chỉ để thăm dò thôi, tranh tụng vụ này thế nào còn phải xem Hành Chi có tin lời khai của Liêu Sơ Thu hay

không.”

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng là vậy… Thầy Tần, nếu là thầy, thầy có chọn tin tưởng đương sự của mình không?”

“Ở tình huống bình thường thì anh sẽ tin.” Tần Hữu Sinh nhìn ra ngoài cửa

sổ, đứng trên tầng sáu mươi phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố, có điều nhìn quá lâu, nhất định sẽ thấy hoang mang mờ mịt.

“Khi ở Anh, anh từng gặp phải một vụ án thế này,

một cậu bé người bản địa sát hại người anh em thân thiết nhất của mình,

bị đưa ra xét xử trước tòa, cậu ta không thừa nhận hành vi gϊếŧ người,

mà toàn bộ bằng chứng đều nhằm vào cậu ta.”

“Sau đó thì sao?”

“Xét xử rất nhiều lần, vì không đủ bằng chứng nên phải thả cậu ta về.” Tần

Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, “Khi ấy anh chính là luật sư bào chữa

cho cậu ta, tuy nhiên sau đó phát hiện được cậu ta đúng là kẻ sát nhân,

không những gϊếŧ người mà còn phanh thây.”

Ninh Nhiễm Thanh: “…”

“Sợ rồi à?”

“Không ạ.” Ninh Nhiễm Thanh không rõ đây có phải nguyên nhân khiến Tần Hữu

Sinh chỉ nhận các vụ án kinh tế hay không, nhìn khuôn mặt dịu dàng thân

thiết của anh lúc này, cô có thể thấy được chút gì đó hoang mang mờ mịt, trái tim chợt đau nhức xót xa.

Cô níu lấy cánh tay anh: “Anh là

luật sư chứ đâu phải Kiểm sát viên, nếu phía Viện kiểm sát có đầy đủ

bằng chứng thì anh đã không thể tìm ra sơ hở…” Ninh Nhiễm Thanh vừa nói

xong thì đã được Tần Hữu Sinh ôm vào lòng.

“Qua đợt này anh sẽ

đích thân hướng dẫn em, nghề này quá dễ lầm đường lạc lối, con đường mà

anh đã từng rẽ nhầm, anh sẽ không để em đi vào lần nữa.” Nói xong Tần

Hữu Sinh mỉm cười, “Nếu em thực sự quan tâm đến chuyện của Liêu Sơ Thu,

khi nào Hành Chi gặp Liêu Sơ Thu để lấy bằng chứng, anh sẽ bảo cậu ấy

dẫn em đi cùng.”

“Thôi thôi, anh ta ghét em thế cơ mà…” Ninh Nhiễm Thanh xua xua tay.

Ánh mắt Tần Hữu Sinh đong đầy nét cười: “Tính cậu ấy là vậy đấy. Ngày trước anh du học ở nước ngoài với cậu ấy, anh cũng không chịu nổi cái tính

đó.”

Giang Hành Chi không chỉ có tính cách đáng ghét, mà kỹ thuật đánh tennis cũng đáng ghét y như con người anh ta.

Cuối tuần, Tần Hữu Sinh dẫn cô đi chơi tennis cùng với Giang Hành Chi, tới

lượt cô đấu tay đôi với anh ta, anh ta phát ba trái bóng, cô chẳng đỡ

nổi trái nào.

Vì quá bẽ mặt, Ninh Nhiễm Thanh quăng vợt không chơi nữa.

Giang Hành Chi đã gặp Liêu Sơ Thu rồi, cũng ký kết xong hợp đồng ủy thác,

những thông tin có thể tìm hiểu được, anh ta cũng đã nắm rõ.

Ninh Nhiễm Thanh muốn hỏi thăm một số thông tin về Liêu Sơ Thu từ Giang Hành Chi, nịnh bợ suốt một tuần mà vẫn cứ phải thất vọng, chỉ một câu “Không thể tiết lộ” của anh ta liền khiến cô nghẹn họng.

Ninh Nhiễm

Thanh ngồi trên ghế đá xem Giang Hành Chi và Tần Hữu Sinh đánh tennis,

hai người đàn ông một trắng một vàng, đôi bên đánh ngang tay, thể hiện

kỹ thuật đánh bóng đầy điêu luyện, người kia phát bóng uyển chuyển hoa

mỹ, người này đánh bật ngược lại vang dội, lát sau lại là một pha bỏ

nhỏ… khiến cô nhìn hoa cả mắt.

Kết quả của trận đấu đó là Tần Hữu Sinh hơn một điểm nên giành chiến thắng, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy hoan hô, phấn khởi tới mức muốn nhào vào người anh: “Tuyệt quá! Tuyệt quá!”

Giang Hành Chi liếc mắt nhìn đôi nam nữ này, khóe môi hơi nhếch lên vô tình để lộ ý muốn chế nhạo của anh ta.

Tần Hữu Sinh vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi được rồi, chúng ta khiêm tốn một chút.”

Ninh Nhiễm Thanh đưa nước cho anh, Giang Hành Chi không có cô bạn gái nào

“Phục vụ chu đáo như thế”, đành tự lấy một chai nước trên băng ghế để

uống. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Giang Hành

Chi nhận điện, bình tĩnh nghe đầu bên kia nói xong rồi mới đáp: “Thế này đi, bây giờ em đưa đến cho tôi, tôi đang ở câu lạc bộ Khái Lực trên

đường Hà Nhất, khi nào em tới thì gọi điện cho tôi.”

“Ai thế?” Giang Hành Chi ngắt máy, Tần Hữu Sinh thuận miệng hỏi.

“À, chính là cô thực tập sinh bị người ta nhét sang chỗ tôi.” Nói tới đây,

Giang Hành Chi cúi người nhặt một quả bóng lên, nâng vợt phát bóng sang

sân đối diện.

“Bịch” một tiếng, bóng nảy trên mặt đất rồi lăn tròn.

Ninh Nhiễm Thanh biết những lời đầy mỉa mai này nói cho ai nghe. Đúng thế

đấy, cô vừa hẹp hòi lại hay ghen tuông, nhưng đây chẳng phải quyền lợi

mà bạn gái nên có hay sao?

Có phải thời cổ đại đâu mà ghen tuông

cũng là phạm pháp. Cô không ngờ Tần Hữu Sinh lại âm thầm chuyển Lại Thư

Khiết cho Giang Hành Chi, nghĩ đến điều này, cô thấy mình ngày càng yêu

anh hơn.

Cô đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì bị Tần Hữu Sinh kéo lên: “Nào, anh với em luyện tập xem sao.”

Lúc đánh bóng với Giang Hành Chi, Ninh Nhiễm Thanh chẳng đỡ nổi một trái,

nhưng khi chơi với Tần Hữu Sinh, gần như trái nào cô cũng đỡ được, sau

ba bốn hiệp đấu, lòng tự tin của cô tăng vọt, liên tục ra sức, cuối cùng đỡ được hai cú đầy uy lực của anh, cô phấn khởi tới mức nhảy tưng tưng.

Cái sự chơi bóng này đúng là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu mà.

Giang Hành Chi nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang chơi bóng phía trước, không khỏi mỉm cười. Người ta thường nói niềm vui sẽ lây truyền, vậy niềm vui hiện tại của anh được lây truyền từ ai?

Ninh Nhiễm Thanh ư? Giang Hành Chi chợt thấy đồng cảm với chính mình, có lẽ gần đây chẳng có mấy chuyện khiến anh ta vui vẻ.

Lại Thư Khiết tới đây là để đưa hồ sơ cho Giang Hành Chi, khi cô ta tới, ba người đã chơi gần mệt rồi.

Sau khi chơi thể thao xong, Ninh Nhiễm Thanh bắt đầu thấy mỏi tay mỏi chân

mỏi cổ, cô ngồi bóp chân bên cạnh Tần Hữu Sinh. Ở gần đó, Giang Hành Chi đang lật xem hồ sơ mà Lại Thư Khiết đưa tới, thuận miệng hỏi cô ta:

“Muốn chơi một hiệp không?”

“Thầy đang đùa em ạ, thầy cũng không xem em đang đi giầy gì.” Lại Thư Khiết cười nói.

Giang Hành Chi liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân Lại Thư Khiết: “Xin lỗi.”

Bữa tối bốn người ăn cùng nhau, nhân viên phục vụ khéo léo sắp xếp cho họ

một gian phòng riêng dành cho hai đôi tình nhân. Từ khi vụ án Liêu Sơ

Thu chuyển sang cho Giang Hành Chi, Lại Thư Khiết cũng tham gia theo, hồ sơ cô ta vừa mang tới chính là tư liệu mà cô ta vừa mượn chép từ tòa

án. Lại Thư Khiết là một học trò ham học, trước khi đồ ăn được bưng lên

còn đặt câu hỏi cho Giang Hành Chi. Dù Giang Hành Chi khá khó tính, song về cơ bản thì vẫn kiên nhẫn giải đáp cho Lại Thư Khiết.

“Thầy

ơi, hôm nay em đã hỏi không ít người thường giao thiệp với Liêu Sơ Thu,

đồng nghiệp ở bệnh viện trung tâm, hàng xóm cũ, bọn họ đều chấp nhận ra

tòa nói về cách sống của cô ta.” Lại Thư Khiết bắt đầu nói tới chuyện

của Liêu Sơ Thu.

Giang Hành Chi thản nhiên ngắt lời Lại Thư Khiết: “Nói quá nhiều về vụ án lúc ăn cơm sẽ dẫn đến tình trạng khó tiêu.”

“Em xin lỗi.” Lại Thư Khiết cười nhận lỗi, vẻ mặt hơi hụt hẫng.

“Thấy đi theo luật sư Tần vẫn tốt hơn đúng không?” Giang Hành Chi chợt cười như có như không mà hỏi như vậy.

“Thầy nghiêm mới có trò giỏi.” Tần Hữu Sinh bị trúng đạn vội nói, “Tôi cũng chỉ dạy được người lười thôi.”

Châu Yến không phụ trách vụ án của Liêu Sơ Thu nữa, mọi chuyện về Liêu Sơ

Thu hoàn toàn không còn liên quan tới Ninh Nhiễm Thanh, tuy nhiên cô vẫn không khỏi lo lắng: “Cảnh sát đã điều tra bạn trai cũ của Dương Lâm Lâm chưa, dạo trước em từng xem được bản tin Dương Lâm Lâm bị bạn trai cũ

hành hung trên ti vi…”

“Dương Lâm Lâm không có bạn trai cũ.”

Giang Hành Chi đặt tài liệu trong tay xuống, “Ngoài ra, Ninh tiểu thư

cần phải hiểu rằng tôi là luật sư, không phải Kiểm sát viên, nếu cô muốn cung cấp bằng chứng thì nên tới Viện kiểm sát.”

Ninh Nhiễm Thanh mắng Giang Hành Chi với Tần Hữu Sinh một hồi, mắng xong mới hỏi anh: “Em đã làm gì sai chứ?”

Tần Hữu Sinh an ủi cô: “Tuần sau sẽ mở phiên tòa sơ thẩm, nếu em thực sự

quan tâm thì lúc đó anh sẽ dẫn em tới dự thính, tiện thể học hỏi kinh

nghiệm.”

Chẳng bao lâu sau, vụ án của Liêu Sơ Thu mở phiên tòa sơ thẩm, xét xử tại phòng xử án số 2 thuộc Tòa án trung cấp của thành phố

A.

Chín giờ sáng, Ninh Nhiễm Thanh theo Tần Hữu Sinh tới phòng xử án số 2 thuộc Tòa án trung cấp, còn chưa đi tới chỗ ngồi dự thính, cô

đã liếc thấy Hà Lập Đông có mặt ở đây.

Hôm nay Hà Lập Đông mặc

một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, màu sắc quần áo giống y như bầu trời

hôm nay – âm u tới mức khiến người ta bực bội.

Không hiểu sao

Ninh Nhiễm Thanh rất ác cảm với Hà Lập Đông, môi mỏng bạc tình, ánh mắt

lạnh băng, loại đàn ông toan tính như vậy mà cũng có tình cảm chân thành ư?

Ninh Nhiễm Thanh đi về phía Hà Lập Đông: “Tổng giảm đốc Hà.”

Hà Lập Đông ngẩng đầu nhìn cô và Tần Hữu Sinh: “Cảm ơn luật sư Tần và luật sư Tiểu Ninh đã quan tâm, còn dành thời gian tới dự phiên tòa sơ thẩm

của Thu Tử.”

Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống cạnh Hà Lập Đông: “Tổng

giám đốc Hà cũng vậy đấy thôi, đã ly hôn với chị Liêu rồi mà vẫn quan

tâm tới chị ấy thế này.”

Hà Lập Đông mím môi, nhìn về phía ghế bị cáo*, dáng vẻ như thể đang đợi Liêu Sơ Thu bước ra.

* Ở Việt Nam chúng ta gọi vị trí bị cáo đứng khi xét xử trước tòa là Vành móng ngựa, cũng thiết kế chỗ này giống Vành móng ngựa. Nhưng ở Trung

Quốc và nhiều nước trên thế giới nơi bị cáo đứng khi xét xử được gọi là

“Ghế bị cáo”, tùy thuộc vào tình ình của mỗi nước mà “ghế bị cáo” được

thiết kế khác nhau.

Giống như ngày này của mười năm trước, anh ta ngồi trên sofa ở tiệm chụp ảnh đợi Liêu Sơ Thu bước ra, khi ấy hai

người đều rất bận rộn, hình như lúc kết hôn cũng chỉ tới Cục dân chính

đóng hai cái dấu là xong.

Anh ta dẫn Liêu Sơ Thu tới tiệm chụp

ảnh cuối phố chụp một tấm ảnh cưới, hôm ấy nét mặt của Liêu Sơ Thu rất

đỗi dịu dàng. Lúc này đây anh ta bỗng nhớ lại những tháng năm hai người

đã cùng nắm tay nhau bước qua, dù bầu không khí ngày xưa đã trở nên cũ

kỹ ẩm thấp, song vẫn còn đọng lại những ngọt ngào đã bị thời gian che

lấp.

Hà Lập Đông chỉ thấy mắt hơi ươn ướt, anh ta đưa tay sờ lên

khóe mắt, ở đó không có nước mắt, vẫn khô khốc, vậy mà lại đau đến xót

xa.