=======
Kỷ Sơn Thanh rút tay về, rút từ trong hộp thuốc lá trên tay ra một điếu, ngậm vào miệng.
Sau đó hắn lại rút thêm một điếu nữa vắt lên vành tai rồi mới cất hộp thuốc vào trong túi.
Triệu Ý nhìn hắn còn hắn thì nhìn bật lửa trên tay cậu, hất hất cằm.
"Chăm lửa."
Triệu Ý muốn cười, và trên thực tế là cậu đã cười, nhưng hai tay vẫn không nhúng nhích gì.
Kỷ Sơn Thanh nâng mí mắt, liếc mắt cảnh cáo nhìn Triệu Ý.
Tư thế lúc này là một người đứng một người ngồi, vậy nên lúc Kỷ Sơn Thanh nhìn Triệu Ý đến tròng mắt hắn cũng không mở hoàn toàn, chỉ mở đến phân nữa, miệng thì đang ngậm điếu thuốc, trông không khác gì một tên đầu gấu.
"Chăm lửa."
Kỷ Sơn Thanh nhìn Triệu Ý, tiếp đến hắn cúi người đè về phía cậu, kéo gần khoảng cách giữa đầu của hắn và cậu hơn một chút.
Triệu Ý không cười nữa, cậu thiếu điều muốn ném luôn bật lửa lên mặt Kỷ Sơn Thanh.
Nhưng mà cậu chưa kịp làm gì thì hắn đã tóm lấy cổ tay của cánh tay đang cầm bật lửa của cậu, đưa về phía miệng mình.
Hễ Triệu Ý dùng sức giựt ra bao nhiêu thì Kỷ Sơn Thanh lại nắm chặt hơn bấy nhiêu, vốn không có đường nào để giãy ra.
Hắn kéo tay cậu đến bên miệng mình thì dừng.
"Biết châm lửa không?"
Triệu Ý nhìn hắn mà không nói câu nào, ánh mắt còn hơi lạnh lẽo.
"Không biết châm lửa à?"
**
"Không muốn châm lửa?
Mẹ
"Muốn tôi dạy cho?"
Kỷ Sơn Thanh nắm chặt cổ tay cậu, dùng hành động để chứng minh nếu hôm nay cậu không bật lửa thì sẽ không yên đâu.
Sau một hồi giằng co, Triệu ý rũ mắt nhìn xuống.
Chỉ là châm lửa thôi không phải sao.
Ngón tay cọ cọ.
"Xẹt."
Một ngọn lửa nhỏ sáng lên.
Kỷ Sơn Thanh châm điếu thuốc ngay trên tay Triệu Ý.
Hắn rít một hơi, lát sau theo làn khói được phả ra, cánh tay của cậu cũng được buông lỏng.
Kỷ Sơn Thanh nhìn Triệu Ý, cậu cúi thấp đầu không nói lời nào, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ chuyện chi.
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này Triệu Ý không quan tâm đến nó nữa mà để mặc cho nó hát.
Đợi đến lúc nó đổ hết tiếng chuông, Kỷ Sơn Thanh cũng rút điếu thuốc ra khỏi miệng rồi nhả ra một hơi khói dài, sau đó lại ngậm về.
Hắn đưa tay lấy điếu thuốc vắc bên tai xuống, cầm trong tay xoa xoa nhẹ.
Sau đó vừa ngậm điếu thuốc vừa nói chuyện.
"Biết hút không?"
Triệu Ý trừng mắt lên.
"Không biết."
Kỷ Sơn Thanh cười: "Vậy thử đi."
Nói rồi hắn dùng phần đầu của điếu thuốc lá đang cầm trong tay đẩy đẩy vào giữa môi Triệu Ý, đầu lọc xoay xoay cọ hai lần lên môi cậu mới tiếp tục chen được vào bên trong.
"Tôi mời cậu."
Kỷ Sơn Thanh rút cái bật lửa mà Triệu Ý đang nắm chặt trong tay ra, cất lại vào túi.
Sau đó hắn cúi thấp đầu muốn dùng điếu thuốc còn cháy trên miệng châm lửa cho Triệu Ý.
Triệu Ý đơ cả người.
Thuốc còn chưa châm xong thì Triệu ý đã nghiêng đầu né đi.
Kỷ Sơn Thanh híp mắt, đứng thẳng người lên.
Hắn phả khói trong miệng ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu điếu thuốc khiến tàn thuốc rơi rào rào xuống mặt đất.
"Cậu mời tôi một điếu thì tôi cũng mời cậu một điếu."
Triệu Ý lôi điếu thuốc trên miệng ra nắm vào trong tay dùng lực niết.
Sau khi thả ra, bên trong chỉ còn lại vụn thuốc lá nát be bét dính đầy một bàn tay.
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu rồi cười nhẹ: "Sao nào? Kết bạn cũng không được à?"
Kết bạn sao? Có cái con c*c ấy, ai thèm kết bạn với anh?
Đôi mắt Triệu Ý trở nên lạnh lẽo: "Có đi hay là không?"
"Gấp cái gì, xong điếu này rồi đi." Kỷ Sơn Thanh nghiêng người, nhẹ nhàng tựa vào chiếc xe gắn máy, đôi mắt khép hờ lộ vẻ thoải mái, nhìn qua có vẻ đang rất hưởng thụ...!Đúng chất gợi đòn.
Triệu Ý nghiến răng ken két, đầu lưỡi liếʍ qua hàm dưới, cố dằn xuống ý định muốn đánh người.
Không được tức giận.
Hơn nửa đêm rồi.
Triệu Ý nhìn chằm chằm vào Kỷ Sơn Thanh.
Hắn cứ thong thả không chút ngượng ngùng đứng đó, thản nhiên mà rít từng hơi thuốc một, không hề biết ngại là gì.
"Đến vung sâu vùng xa thế này để làm giáo viên, thiệt thòi cho anh rồi." Thật lâu sau Triệu Ý mới nói được một câu, nhưng giọng điệu lại không hề thân thiết mà còn xen lẫn một ít rét lạnh.
"Không thiệt thòi gì." Giọng Kỷ Sơn Thanh cứ bình bình, hẳn là nghe không hiểu ý cà khịa trong câu vừa rồi của cậu, thậm chí còn trầm ngâm nói: "Còn cậu thì có vẻ thiệt thòi đấy."
Cái đ*t con mẹ..
"Anh dạy ngữ văn à?"
"Tôi?" Kỷ Sơn Thanh cười một tiếng: "Trừ ngữ văn ra thì cái gì cũng dạy."
Triệu Ý lập tức hiểu ra, cười không nổi: "Nhân tài không được trọng dụng rồi."
"Cũng thường thôi."
Quá giỏi, quá lợi hại.
Bốn hướng bất động, tám phương uy phong.
Triệu Ý cạn lời rồi.
Nếu không phải cậu tự kê đá kẹp chân mình trước, thì cái dạng như Kỷ Sơn Thanh đây cậu đã đánh cho rồi.
Kỷ Sơn Thanh nói một là một.
Hút xong điếu thuốc, hắn đẩy xe ra trước để hạ chân chống xuống, chiếc moto đột nhiên bị rung một phát khiến Triệu Ý ngồi trên xe cũng lắc lư theo.
Cậu liếc hắn một cái còn hắn thì lại nhướng mày với cậu.
Triệu Ý cắn môi, không nói gì nữa.
Quảng đường còn lại cũng không còn xa, suốt buổi không ai nói với ai câu nào.
Lúc đến thôn hẻo lánh nghe đươc cả tiếng gà gáy.
Trên đường thì còn khỏe ru, chẳng hiểu sao lúc nghe thấy tiếng gáy thì cơn buồn ngủ đột nhiên lại ập tới khiến đầu óc cậu ù lì nặng trích như vừa bị đổ vào mất lít thủy ngân, nhức không chịu được.
Kỷ Sơn Thanh lái xe thẳng vào trong sân trường.
Chưa khai giảng nên ở đây đến cả một cái bóng quỷ còn không có, cộng thêm vài tòa nhà cũ nát, nơi thế này, giống hệt như bãi tha ma.
Kỷ Sơn Thanh lái đến trước một toàn nhà nhỏ, hắn chống hai chân xuống đất rồi nghiêng đầu.
Chưa chờ hắn nói thì Triệu Ý đã bước xuống xe.
Hắn cũng xuống theo, gạt chân chống dựng xe cố định xong mới cởi dây thừng phía sau ra.
Triệu Ý ở bên cạnh xụi lơ tựa người vào cây như người không xương, mơ mơ màng màng đút tay vào túi quần nắm lấy điện thoại di động, mí mắt sụp lên sụp xuống đứng nhìn Kỷ Sơn Thay đang cởi dây đem vali xuống.
Ngay sau đó Kỷ Sơn Thanh kéo vali đi lại, sau đó đưa qua cho cậu, hất hất cằm.
"Kiểm tra thử không?"
Triệu Ý không nhìn hắn mà kéo vali qua liếc sơ xung quanh, trên vali có vài vết va quẹt nhưng không quá rõ ràng.
Chất lượng vali này rất tốt, đừng nói chút va quẹt thế này, thậm chí rớt ra khỏi xe cũng chẳng vấn đề chi.
Nhưng đồ đạt bên trong thì chưa chắc.
Triệu Ý cũng không định mở vali để kiểm tra ngay tại đây.
Sau còn nhiều thời gian, nếu đồ trong vali cậu mà có hư hao gì thì việc trùm bao bố Kỷ Sơn Thanh sẽ được thêm vào lịch trình của cậu ngay.
Còn bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên ngủ một giấc thật ngon cái đã.
Nghĩ vậy, Triệu Ý lại ngước mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh: "Tôi sẽ ở đâu?"
"Không kiểm tra?"
Nhìn cách thằng nhóc này nâng niu đồ đạt trong vali, không kiểm tra sao có thể yên tâm?
Triệu Ý nhíu mày lại, khí thế sắc bén trên mặt lại dâng lên, đôi mắt cậu hơi khép hờ, trên mặt viết rõ không kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa được không?"
Kỷ Sơn Thanh cảm thấy, cũng may mấy năm nay tính tình của hắn đã được mài dũa cho dễ chịu hơn nhiều rồi, chứ cái dạng như Triệu Ý nếu quay về vài năm về trước thì kiểu gì cũng từ chết đến bị thương.
Nhưng mà Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một lượt xong thì bình tĩnh nhắc nhở: "Trên cây có kiến, cậu chặn đường của chúng nó kìa."
Kỷ Sơn Thanh không nói tiếp, im lặng nhìn Triệu Ý, khóe miệng còn mang theo nụ cười có vẻ dịu dàng.
Người trước mặt và tên đầu gấu hút thuốc đêm qua đúng là...hai người khác nhau.
Nhưng mà, ** mẹ, nói chuyện thì nói đàng hoàng được không, mới nói nửa chừng cái dừng, sợ hết hơi hay gì?
Với cả, rảnh không có gì nói lại đi nói về mấy con kiến? Bộ là thú cưng nhà hắn nuôi à? Nói nhảm gì nói lắm thế.
Đúng là phiền.
Hai chữ u ám như sắp bao phủ lấy nét mặt của Triệu Ý, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy nếu mình còn im lặng nữa thì nói không chừng người này sẽ đánh người, vậy nên mới từ từ mở miệng: "Bọn nó không có đường đi thì sẽ bò lên người cậu đấy."
Vừa dứt lời, Triệu Ý chẳng khác nào một con mèo đột nhiên xù lông nhảy dựng trên giá sách, bật dậy đứng thẳng người, từ đầu tới chân đều cảm thấy không thoải mái.
Kỷ Sơn Thanh thấy thế còn cười tươi hơn nữa: "Đi theo tôi, tôi dẫn cậu về phòng."
Triệu Ý đi theo Kỷ Sơn Thanh mà cứ cảm thấy khắp lưng ngứa rần lên cả.
Cậu tưởng tượng đến mấy con kiếm đang chơi truy tìm kho báu trên người mình là ngứa hết cả người.
Triệu Ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang khoan thai bước đi phía trước, nghiến rang ken két.
Kỷ Sơn Thanh.
Chờ mà xem, sẽ có lúc tôi đánh cho anh nằm liệt giường..