Một họa sĩ tốt chưa chắc sẽ trở thành một giáo viên tốt.
Mặc dù Triệu Ý cầm bằng chứng nhận nhưng là không có nghĩa là cậu thích hợp với việc giảng dạy.
Cậu cũng không cảm thấy mình dạy tốt nhưng khi đối mặt với từng gương mặt non nớt, từng đôi mắt trong veo phía dưới lớp kia khiến Triệu Ý cực kỳ nghiêm túc, kiên nhẫn.
Đối với những sinh mạng chưa bị nhào nặn, có vô số cơ hội phát triển này, Triệu Ý không thể nào qua loa được.
Có lẽ ở nơi này sẽ có những đóa hoa chưa nở rộ và cho dù chỉ có một đóa cũng đáng để cậu dùng hết sức để chăm sóc.
Cậu thừa nhận tất cả sự sáng tạo, khen ngợi hết thảy trí tưởng tượng.
Cậu muốn mở ra một cánh cửa cho đám nhóc này, giúp chúng đi trên con đường hội họa, cho dù cậu chỉ có thể đẩy ra là một cái khe cửa.
Cánh cửa dẫn vào thế giới ấy, vẫn phải thử đặt chân vào mới biết được mình có thích hay không.
Thứ cậu đang làm chẳng qua là chuyện này.
Triệu Ý trở thành một tên phế nhân ở đây cũng không sao, nhưng cậu hy vọng một hạt giống mới có thể được phát hiện.
Cậu yên lặng ngồi ở phòng làm việc, nhìn từng tờ từng tờ giấy được học sinh vẽ.
Bông hoa màu xanh, mặt trời màu xanh, đó là một thế giới mà người lớn không thể nào thấy được.
Tốc độ cậu lật xem càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Thân thể cậu dựa vào đằng sau một chút, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt.
Tay trái cầm lấy tay phải, nắm chặt rồi lại buông ra
Trong đầu có thứ gì muốn trào ra, chỉ thiếu một chút nữa.
Chỉ thiếu một chút nữa
Đã rất lâu cậu không có cảm giác này, khiến Triệu Ý có cảm giác rất muốn cầm bút vẽ lên.
Thật lâu sau, trên ghế có người chậm rãi thở một hơi, lần nữa ngồi dậy, tiếp tục lật xem những bức vẽ non nớt kia.
Đột nhiên, cậu dừng lại, ánh mắt rơi vào một bài vẽ trên tấm giấy sần sùi.
Cậu bất động thật lâu, trong mắt tựa hồ có ánh sáng đang nhảy nhót.
Lớp 6-2, tên Thạch Nha.
Cậu biết cô bé này.
Thạch Nha cực kỳ đặc biệt.
Cô bé là đứa trẻ lớn nhất trong đám học sinh lớp sáu, năm nay đã mười sáu tuổi.
Nhưng điều khiến mọi người nhớ đến Thạch Nha không chỉ có tuổi tác của cô bé rất lớn, mà là Thạch Nha...!
Không lành lặn.
Thạch Nha là một người câm điếc.
Triệu Ý xông ra khỏi phòng làm việc, tờ giấy kia bị cậu bóp nhăn một góc —— cậu siết thật chặt
Lên đến lầu ba, nghe tiếng đọc sách truyền tới từ lớp 6-2, Triệu Ý mới dừng bước.
Cậu quay lại dựa vào lan can trên hành lang, đem tờ giấy cầm trong tay đến trước mặt nhìn lần nữa mới phát hiện giấy đã bị mình bóp nhăn nhúm.
Cậu nhíu mày, cố gắng dùng tay vuốt phẳng tờ giấy.
Thạch Nha là người câm điếc, có thể cô bé đang muốn giãi bày một điều gì đó, nàng muốn thể hiện, cô bé mong mình có thể thể hiện điều gì đó.
Thạch Nha vẽ mình là con cá trong hồ.
Cô bé không thể nghe được tiếng người ta và người khác cũng không thể nghe hiểu cô bé.
Cô bé vẽ phòng học đầy người, bọn họ mở miệng nhưng lại không phát ra thanh âm, mà trong hồ cá trên cửa sổ kia, con cá im lặng than thở.
Đó là thế giới của Thạch Nha.
Triệu Ý ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cô bé cao nhất ngồi ở hàng sau cùng.
Cô bé nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, trông hơi chậm chạp một chút so với bạn học chung quanh.
Có lúc, Thạch Nha cúi đầu im lặng nhìn, cô bé không biết mọi người đang đọc phần nội dung gì, chỉ có thể đọc hết nguyên phần.
Khi cảm nhận được các bạn xung quanh đều không mở miệng, cô liền ngẩng đầu một lần nữa.
Trong thế giới của cô bé, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Đó là may mắn, nhưng cũng là nỗi bất hạnh khôn cùng.
Chuông tan học phát ra tiếng "coong, coong, coong", một thầy giáo hơn năm mươi tuổi bước ra khỏi phòng học.
Triệu Ý không quen ông, có lẽ từng gặp ở trên sân trường hoặc không.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bắt gặp giáo viên đi ra từ đó, cậu chỉ lễ phép gật đầu.
Không chờ vị giáo viên có thể đi qua hai phòng học, Triệu Ý đã chạy nhanh vào và đi đến hàng cuối cùng, về phía cô bé đang cúi đầu xuống.
Tìm truyện hay tại ~ ТгumTr uуen.м E ~
——
"Anh có biết Thạch Nha lớp 6-2 không?"
"Lần đầu tiên em chủ động chạy đến chỗ anh mà lại là hỏi về người khác?"
Triệu Ý đại mã kim đao ngồi trên ghế Kỷ Sơn Thanh, nghe vậy thì có chút kỳ lạ nhìn anh một cái.
"Nếu không thì sao? Sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của chúng ta không hài hòa, không đến đây nói chuyện phiếm với anh thì làm gì? Nếu không thì bây giờ anh tự nguyện bị cᏂị©Ꮒ, tự nguyện nằm dưới thì em sẽ không nói chuyện khác nữa, bây giờ cởϊ qυầи ra luôn."
"Trong đầu em cả ngày chỉ suy nghĩ đến chuyện kia thôi sao?"
Thì ra là thế, nếu không làm với anh thì sẽ nói chuyện về người khác?
Triệu Ý cười hắn: "Bộ anh không nghĩ hả?"
Có nghĩ chứ...!
Nhưng mà, anh không nỡ ép buộc Triệu Ý, cũng không thể làm 0.
Thôi thì nói về người khác đi.
Kỷ Sơn Than cực kỳ tự nhiên mà đổi về đề tài lúc đầu: "Em hỏi về Thạch Nha làm gì?"
"Em muốn biết."
"Em muốn biết cái gì?"
"Em ấy đã 16 tuổi nhưng tại sao mới chỉ học lớp 6?"
Kỷ Sơn Thanh đi tới bên bàn, kề sát vào cậu.
Anh nhớ rất rõ Thạch Nha.
"Thạch Nha là một người câm điếc bẩm sinh.
Gia đình cho Thạch Nha đi học đến lớp 3 thì có thêm một em trai.
Gia đình cô bé bận rộn với việc đồng áng, hơn nữa Thạch Nha không nghe cũng không nói được nên họ nghĩ cho học nhiều cũng vô dụng.
Thế là sau khi học xong lớp 3, gia đình cô bé không cho cô bé đi học nữa, bảo Thạch Nha bỏ học để ở nhà chăm sóc em trai.".