Đặt ngọc châu vào lòng bàn tay hắn, ta nhẹ nhàng đẩy thân mình hắn ra, lui về sau nửa bước, cúi đầu: "Thần thϊếp tạ Hoàng Thượng ân điển."
Hắn cười nhạo: "Hậu cung nhiều phi tần như vậy, nàng vẫn là người đầu tiên cầu trẫm đừng lâm hạnh."
"Thần thϊếp, muốn sống." Ta thong dong đáp, muốn sống, không hề sai.
Huống hồ, người trong lòng hắn căn bản không phải ta.
Là tỷ tỷ, vẫn luôn là tỷ tỷ...
Cho dù tỷ tỷ không yêu hắn, ta cũng không thể chấp nhận một nam tử trong lòng tất cả đều là tỷ tỷ chạm vào ta.
"Sống?" Hắn cười, âm sắc ngược lại đã trở nên bình tĩnh, "Nàng cho rằng trẫm không chạm vào nàng, nàng có thể tránh khỏi cuộc chiến ở nơi này sao?" Hắn nhìn ta chằm chằm, phảng phất cười chê ta quá ngây thơ.
Ta cắn môi, Nguyên Thừa Hạo, ngài đừng làm ta sợ.
Hắn cất ngọc châu vào lòng ngực, nghiêng người nằm xuống.
"Hoàng Thượng, ngài... Ngài không hồi cung sao?" Ta không khỏi kinh ngạc.
Hắn chỉ nhắm mắt: "Là nàng mới nói muốn trẫm nghỉ ngơi trước, chẳng lẽ quên rồi sao?" Lại mở mắt nhìn ta, "Hầu hạ trẫm cởϊ áσ." Dứt lời, hắn lần nữa khép hai mắt lại.
Hít một hơi thật sâu, ta nửa quỳ trước giường, duỗi tay giúp hắn cởi giày, một mặt nhỏ giọng: "Thần thϊếp chỉ lo trong phòng vẫn còn mùi của huân hương kia, lại khiến ngài khó chịu."
Huân hương, chẳng qua chỉ là cái cớ. Thường công công có thể sử dụng, ta cũng thế.
Hắn chỉ "Ừ" một tiếng, vẫn không có ý đứng dậy. Như vậy, ta cũng không thể dừng động tác trong tay. Đặt giày sang một bên, ta đứng dậy, giúp hắn cởi nút thắt trên long bào, cẩn thận cởi ống tay áo xuống, hắn lại không nghiêng người, mặc ta làm việc.
"Hoàng Thượng, thỉnh dịch chuyển thân mình." Ta nhịn không được mà nói.
Hắn vẫn không cử động, chỉ nói: "Nàng rất thông minh, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi."
Thoáng chần chờ, hắn ám chỉ cái gì? Là dị thường vừa rồi sao? Như vậy, hắn ở lại Thủy Yên Các chỉ là muốn thử ta xem có nói ra chuyện tối nay thôi, đúng không?
Kỳ thật, với hắn mà nói, ta chẳng qua là một Uyển Nghi không quan trọng, hắn căn bản không cần đề phòng ta như thế. Nếu lo lắng, sao không trực tiếp ban chết?
Lại nói, vừa rồi thân mình hắn chẳng qua không thoải mái, cho dù để người khác biết cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Là người, ai mà không sinh bệnh? Hoàng Thượng, cũng là người, cũng có lúc không khỏe.
Hắn bỗng nhiên nắm tay tay: "Nhớ kỹ lời trẫm nói, trẫm sẽ không che chở bất kỳ ai."
Giật mình ngẩng đầu, lại thấy hắn không hề mở mắt, kỳ thật ta rất muốn hỏi, vì sao lại nhắc việc này tới hai lần?
Ta cười nhạt: "Thần thϊếp sẽ không tranh, cũng không muốn tranh." Chỉ cần không đấu, ta sẽ không cần người vào vệ. Mà hắn, nếu đã không muốn ra tay che chở ai, như vậy, xin cứ tự nhiên.
Sau tối nay, ở hậu cung Tây Chu, với các nàng mà nói, ta chẳng qua chỉ là một Uyển Nghi thất sủng mà thôi. Không thánh sủng, không bối cảnh, không đáng khiến các nàng để vào mắt.
Hắn nắm tay ta thật chặt, lại buông lỏng: "Thế lực của phủ Thừa Tướng, không ai dám không chú ý."
Lời này của hắn khiến ta giật mình.
Phủ Thừa Tướng?
A, từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ mình và phủ Thừa Tướng có quan hệ. Giờ phút này nghe hắn nhắc nhở, ta không khỏi ngây ra, đúng vậy, tuy ta là thứ nữ Cung gia, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Cung phủ. Thế nhân ai chẳng biết, Cung phu nhân là muội muội của thê tử Thừa Tướng, Cung phủ và phủ Thừa Tướng, không thể phân ra.
Cắn răng.
Vì nguyên nhân này, tối nay hắn mới không đυ.ng vào ta sao? Hắn cũng... Kiêng kị thế lực của phủ Thừa Tướng?