Ta duỗi tay định dìu hắn, nhưng thân thể hắn quá nặng, ta đẩy mấy cái cũng không đẩy nổi.
"Hoàng Thượng sao vậy?" Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn lắc đầu: "L*иg ngực trẫm khó chịu, không thở nổi.
Thường công công vội xông vào, nâng hắn dậy. Ta sửng sốt, vội mặc lại y phục, nhảy xuống giường, cổ tay bị bàn tay to của nam tử nắm lấy, chạm đến vết thương, đau đến khiến ta nhịn không được mà nhíu mày.
"Không được đi đâu cả." Âm sắc của hắn nặng nề, rõ ràng là đang ra lệnh.
Hắn cho rằng, ta muốn chạy trốn sao? Quay đầu nhìn, sắc mặt hắn rất không tốt, không giống ngụy trang.
Ta cắn răng: "Thần thϊếp chỉ là muốn đi mở cửa sổ để Hoàng Thượng dễ dàng hít thở mà thôi."
"Nhị tiểu thư, có cần nô tỳ vào hầu hạ không?" Có lẽ thấy Thường công công tiến vào, Vân Mi ở bên ngoài không khỏi lo lắng, nhưng lại không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể sợ hãi hỏi.
Theo bản năng nhìn ra cửa, lại nghe Thường công công lên tiếng: "Hoàng Thượng nói, tất cả đều không cần vào đây."
Nghe vậy, Vân Mi cũng không dám tiếp tục nhiều lời.
Tay bắt lấy tay ta cuối cùng cũng buông lỏng, ta vội đi mở cửa sổ, thoáng chần chờ, quyết định chỉ mở một bên.
Thời điểm xoay người, liền thấy Thường công công cởi nút thắt trên cổ áo của hắn, lại rót chén nước, dường như còn trộn thêm thứ gì, cẩn thận đút hắn uống.
Ta ngơ ngẩn đứng một chỗ, không biết nên làm gì.
Hắn uống hết chén nước, lại ho khan. Thường công công nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn, lo lắng gọi, lại thấy hắn nâng tay, cái gì cũng không nói. Thường công công lại xoay người rót thêm chén nước, đi đến lư hưởng, đổ hết vào trong, sau đó nói với ta: "Tiểu chủ thứ tội, mùi huân hương quá nồng khiến Hoàng Thượng không thoải mái."
Ta không nói lời nào, chỉ trơ mắt nhìn Thường công công.
Ánh mắt lặng lẽ dời tới gương mặt nam tử, sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ta lại cảm thấy nguyên nhân không phải vì huân hương. Thường công công đang gạt ta, hoặc là nói, gã đang che giấu điều gì đó.
Hắn đuổi Thường công công ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn hít thở đều đều, trầm giọng: "Đóng cửa sổ."
Ta vẫn đứng bên cửa sổ, chỉ cần xoay người liền có thể đóng lại. Cố tình nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai, ta mới yên tâm khép cửa sổ lại, nói: "Long thể Hoàng Thượng không tốt, thật không nên tới Thủy Yên Các, thần thϊếp gánh không nổi tội danh hầu hạ không chu toàn."
"Nếu muốn bàn về tội, hôm nay tội của nàng rất nhiều."
Tay nắm cửa sổ khẽ run lên, hắn là muốn nói, ta đã biết quá nhiều, đặc biệt là, ta còn nhìn thấy bí mật của hắn.
Ngón tay đột nhiên buộc chặt, đúng vậy, bí mật của hắn.
Từ lúc hắn gọi Thường công công vào phòng, ta đã cho rằng như thế, mà nhìn Thường công công thong dong xử lý mọi chuyện càng khiến ta tin tưởng. Một tay bất động thanh sắc dò vào ống tay áo, nơi đó còn cất ngọc châu của hắn. Không khỏi muốn cười, nếu hắn vì chuyện này mà muốn gϊếŧ ta, như vậy, đồ trong tay của ta còn dùng được sao?
Mím môi, khiến nụ cười trên mặt càng thêm tự nhiên, ta xoay người nhìn hắn: "Vậy, thỉnh Hoàng Thượng định tội." . Đọc thêm nhiều truyện ở * trumtr uyen. CO M *
Hắn ngước mắt, nhe giọng: "Lại đây."
Lên trước, hắn thuận thế kéo tay ta, sau đó vòng lấy ôm hết thân thể. Lắp bắp kinh hãi, cả người cứng đờ. Thân thể hắn gần trong gang tấc, ta bỗng nhiên cảm thấy tim hắn đập thật chậm, hoàn toàn khác với trái tim ta không ngừng nhảy loạn.
"Không bằng Hoàng Thượng nghĩ ngơi trước đi."
Hắn lại nói: "Trẫm lúc này rất tốt, có thể làm theo lời nàng nói."
Ta cắn răng: "Hoàng Thượng muốn định tội thần thϊếp sao?"
"Không thích?"
Một chút cũng không thích.
Ta biết, giờ phút này kỳ thật hắn sẽ không làm như vậy. Thân thể run lên, lại nghe hắn hỏi: "Vậy cây trâm vừa rồi là chuyện thế nào?"
Ngón tay thoáng động, ngọc châu theo đó mà lăn xuống.
Hắn giật mình, mà ta nhìn ngọc châu trong sáng kia, lên tiếng: "Ngài đã từng nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể đồng ý với thần thϊếp."
"Muốn trẫm không chạm vào nàng?"
[Hết quyển 1]