Hắn nhìn ta, bỗng nhiên khẽ cười, thấp giọng hỏi: "Chán ghét trẫm sao?"
Ta ngẩn ra, không rõ vì sao đang êm đẹp hắn lại hỏi như vậy. Hoàn hồn, ta chậm rãi lắc đầu.
Hắn xoay người: "Vậy thì tốt."
Mắt thấy hắn muốn ra ngoài, ta vội hỏi: "Hoàng Thượng, biểu thiếu gia... Không sao chứ?"
Nguyên Thừa Hạo thoáng dừng bước, cười trả lời: "Hắn rất tốt, trẫm đã tứ hôn cho hắn."
Tứ hôn? Cùng Chỉ Doanh quận chúa sao?
Còn đang nghĩ ngợi, hắn đã rời đi. Thường công công đã đứng chờ bên ngoài, thấy hắn không có ý định dừng lại, vội vã đi theo.
Vân Mi tiến vào, thấy ta vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lại gần, nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, bên ngoài đều đang bàn tán hôn sự của biểu thiếu gia và Chỉ Doanh quận chúa."
Tin tức truyền thật nhanh, hôn sự của họ chẳng qua là chuyện sớm muộn.
"Nhị tiểu thư, theo nô tỳ thấy, biểu thiếu gia đối với người..."
"Vân Mi!" Ta vội cắt ngang, "Ngày sau đừng nói lời này nữa." Ta biết nàng muốn nói gì, nhưng ta và An Kỳ Dương căn bản không có khả năng.
Trước kia, hắn là Thừa Tướng công tử cao cao tại thượng, mà ta chẳng qua là một nha hoàn của Cung phủ. Hiện tại, hắn sắp trở thành quận mã, mà ta sẽ trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng. Ta và An Kỳ Dương, từ lúc bắt đầu, chưa từng có khả năng.
Nhìn sắc mặt của ta, Vân Mi thức thời ngậm miệng.
Một đêm này kỳ thật không hề bình tĩnh.
Hôm sau, Vân Mi tới hầu hạ ta xuống giường, kỳ thật ta sớm đã tỉnh. Thời điểm ra ngoài, không nhìn thấy An Kỳ Dương, chỉ thấy Thừa Tướng ở xa xa. Nếu ta là Thừa Tướng, ta cũng sẽ coi chừng An Kỳ Dương thật chặt, không cho hắn tiếp cận ta. Nguyên Phi Cẩm rốt cuộc cũng thức thời không tới đây nữa.
Đội ngũ tới kinh thành đã là cuối tháng bảy.
Đây là lần đầu tiên ta tới kinh thành, lần đầu nhìn thấy hoàng cung, vẫn còn nhớ khi đó ở Cung phủ, mỗi lần An Kỳ Dương từ kinh thành tới Du Châu, bọn nha hoàn trong phủ đều quấn lấy hắn hỏi chuyện trong cung.
Các nàng luôn cho rằng, nơi này có thể giúp tất cả nữ nhân đạt được nguyện vọng. Sau bức tường thành này, những nữ tử mặc hoa phục đó, mỗi người đều là quý nhân, hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Mà ta hiện tại đứng ở nơi này, trong lòng lại không hề hưng phấn.
Bên tai lại văng vẳng lời Nguyên Thừa Hạo nói đêm đó, thậm chí, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.
Nguyên Thừa Hạo qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thường công công dẫn ta tới Sồ Viện, cố tình chọn nơi an tĩnh cho ta, lại phái thêm hai cung nữ tới hầu hạ. Lúc ra cửa, gã còn không quên dặn dò ta ngàn vạn không được đi loạn trong cung. Kỳ thật lời này, không cần hắn nói, ta cũng biết.
Sồ Viện, là nơi an bài cho tú nữ lúc tuyển tú, hiện tại tuyển tú chưa bắt đầu, nơi này vô cùng quạnh quẽ. Sợ là ngoại trừ ta, nơi này không còn ai.
Đứng bên cửa sổ, nghe có người đẩy cửa tiến vào, là hai cung nữ kia. Gặp ta, họ cung kính hành lễ, gọi ta một tiếng "Tiểu chủ".
Ta gật đầu, lúc này các nàng mới gác đồ trong tay trên bàn, một người trong số đó nói: "Tiểu chủ hiện tại đã vào cung, nên thay xiêm y bên ngoài ra, để chúng nô tỳ hầu hạ người." Nói rồi, nàng tới gần dìu ta.
Ta không khỏi giật mình: "Phải thay ngay lúc này sao?"
Nàng cười gật đầu: "Vâng, nếu không, để cô cô nhìn thấy, lại mồm mép."
Vừa lúc Vân Mi tiến vào, cười nói: "Tạ hai vị tỷ tỷ, tiểu thư nhà ta vẫn chưa quen thuộc, vẫn là để ta." Nàng cầm một bộ y phục trên bàn, tới gần dìu ta.
Ta cảm kích nhìn Vân Mi, hai cung nữ kia nhìn nhau, phảng phất có chút xấu hổ.
Vân Mi vừa dìu ta vào trong, bên ngoài lại có người lớn tiếng: "Hiền Phi nương nương giá lâm!"