Ta không khỏi kinh hãi. Khi đó A Man rõ ràng ở trong phòng Cung Khuynh Nguyệt, sao có thể quản được chuyện của An Kỳ Dương?
Thấy phu nhân gọi người kéo nàng xuống, ta vội quỳ gối: "Phu nhân bớt giận."
Bà liếc nhìn ta, lạnh giọng: "Chỗ này nơi nào tới phiên ngươi nói chuyện?"
"Nương." Cung Khuynh Nguyệt giữ ống tay áo bà ấy, "Việc này, thôi bỏ đi."
"Bỏ đi? Con không thấy bộ dáng của biểu ca nhà mình sao? Nha đầu này ngày càng không biết phép tắc! Thân mình Kỳ Dương sao có thể chịu được lăn lộn!" Phu nhân càng nói càng phẫn nộ, đưa tay định đánh xuống.
Một khắc đó, cũng không biết làm sao, ta lại đột nhiên nhào qua, cái tát đó nặng nề dừng trên vai. A Man kinh ngạc mở to hai mắt, ta miễn cưỡng cười cười, việc này dù thế nào cũng không phải lỗi của nàng, nàng ấy bị oan!
Phu nhân tức giận tới sắc mặt trắng bệch: "Phản! Phản rồi! Người đâu, lôi hai nha đầu này xuống giáo huấn cho ta!"
Hai nha hoàn tiến lên, ta và A Man nắm chặt tay nhau.
Cung Khuynh Nguyệt vội quỳ chắn trước mặt chúng ta, cắn môi lên tiếng: "Nương, việc này không liên quan tới A Man, hôm nay, nàng ấy ở trong phòng nữ nhi cả buổi trưa, thay... Thay nữ nhi đánh đàn!"
"Tiểu thư!" Ta vội nắm lấy ống tay áo của nàng, việc này sao nàng ấy có thể nói ra?
Phu nhân mở to hai mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ả ở trong phòng con? Vậy còn con?"
"Con... Con..." Tay đặt trên đầu gối nắm chặt, Cung Khuynh Nguyệt ậm ừ không nói nên lời.
Phu nhân hừ một tiếng: "Con là muốn che chở hai nha đầu này, nương còn không hiểu hay sao? Người đâu, đánh cho ta! Không giáo huấn một chút, các ả sẽ không biết nặng nhẹ!"
"Nương!" Cung Khuynh Nguyệt bị dọa tới sắc mặt tái nhợt.
Ta cắn môi, một câu cũng không nói. Gia đinh tìm bản tử tới, không nói hai lời liền đánh xuống.
"A Tụ cô nương!" Bản tử nặng nề kia dừng trên thân hình nhỏ gầy của nữ tử, ta kinh hãi, nghe A Man nói, "Thiếu gia nói người phải khiêu vũ, không thể... Không thể bị thương." Nàng nghiến răng.
Ta lắc đầu, ôm chặt lấy nàng. Bản tử kia dừng trên ngón tay ta, nhất thời truyền tới đau đớn và nóng rát. Ta nhịn không được mà kêu ra tiếng.
"Dừng tay!" Thanh âm của nữ tử vang lên.
Gia đinh ngẩn ra, ngước mắt liền thấy Nguyên Chỉ Doanh đang nhìn về phía này, nàng cau mày, thoáng nhìn A Man, nói: "A Man, còn không quay về?" Nàng vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu.
A Man hiểu ý, nén đau kéo ta đứng lên.
Một gia đinh vội nói: "Quận chúa, là phu nhân phân phó bọn thuộc hạ giáo huấn hai ả."
Nguyên Chỉ Doanh lạnh lùng trừng mắt một cái: "Đánh thứ Kỳ Dương, bổn quận chúa xem các ngươi có gánh vác nổi không!"
Bọn gia đinh đương nhiên hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.
Ta sững sờ, nghe A Man nhỏ giọng: "A Tụ cô nương, đi mau."
Rõ ràng trông thấy con ngươi Nguyên Chỉ Doanh căng chặt nhìn ta chằm chằm, ta cau mày, trong lòng khẽ cười. Nàng ấy có phải bắt đầu hối hận khi kêu bọn họ dừng tay rồi không? Nàng ấy đương nhiên không thể ngờ, ta chính là A Tụ, chính là cái người tên A Tụ khiến An Kỳ Dương bị thương.
A Man kéo tay rời đi, một mặt nói: "A Tụ cô nương tới phòng ta trước, trong phòng ta có thuốc."
Ta lúc này mới hoàn hồn, vội hỏi: "Sao lại gọi ta là cô nương?" Nàng và ta đều là nha đầu, đáng lẽ không nên gọi ta như thế.
Nàng cười nhợt nhạt: "Thiếu gia nói người múa rất đẹp, còn nói nếu người đồng ý, vậy để A Man theo người học tập."
Không khỏi ngơ ngẩn, ta nhịn không được mà hỏi: "Tại sao?"
Trên mặt đã không còn ý cười, rất lâu sau, nàng mới đáp: "Thiếu gia nghe nói phu nhân nhà ta cũng rất thích khiêu vũ. Ngài ấy nói, phu nhân khiêu vũ chắc cũng đẹp như người. Đúng rồi A Tụ cô nương, người có thể dạy A Man múa Lăng Ba không? Lúc trước phu nhân vẫn luôn muốn học, chỉ đáng tiếc không có cơ hội." Nàng ngước mắt nhìn ta, con người sáng rực tràn đầy mong chờ.
Ta cuối cùng cũng sững sờ, thì ra, đây mới là nguyên nhân An Kỳ Dương nhất định phải xem Lăng Ba...