Chương 3: Rời đi

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, Trình Nghiệp không mở mắt nỗi, theo thói quen đưa tay về đồng hồ tắt, thế giới lại an tĩnh.

Anh nhắm mắt thêm một lát, một lúc sau đã tỉnh ngủ, mở mắt, nhìn vợ mình đang ngủ ngon lành bên cạnh, nửa mặt đè lên gối, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, tay chân ôm chăn, toát lên vẻ ngây thơ.

Gọi Từ Nhân Nhân dậy là một việc rất khó khăn bởi vì lúc mới thức dậy cô rất dễ khó ở.

Trình Nghiệp đưa tay đến bên mặt Từ Nhân Nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng gọi dậy: "Vợ ơi, bảo bối, 6 giờ rồi, dậy đi nào."

Lông mày Từ Nhân Nhân hơi nhăn lại, ôn chăn tiếp tục ngủ.

Trình Nghiệp cười bất đắc dĩ, tiếng kêu lớn hơn: "Ngoan nào, đừng ngủ nữa, ngủ tiếp là không kịp chuyến bay đâu,em quên mất hôm nay em đi du lich với hội chị em sao..."

Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, anh dứt khoát lay người cô dậy.

Từ Nhân Nhân bị đánh thức, không kiên nhẫn, đá anh, lẩm bẩm: "Chán ghét, do anh tối hôm qua hết, giờ em mệt muốn chết"

Trình Nghiệp nắm được chân nhỏ của cô, ngoan ngoãn nhận sai: "Đúng đúng đúng, xin lỗi bà xã, do chồng sai hết, vợ đừng giận nữa được không..."

Từ Nhân Nhân lại dùng tay đánh anh, anh lại nắm lấy tay cô: "Ngoan nào, đừng quậy, nhanh thức dậy, nếu không em không kịp chuyến bay đâu."

Sau khi hai người vội vệ sinh cá nhân liền kéo vali bắt đầu khởi hành. Trình Nghiệp đưa Từ Nhân Nhân ra sân bay, trên đường tính đồ ăn sáng cho cô lót dạ, cô nói hiện tại ăn không vào, lát lên máy bay ăn cũng được.

Khi ra tới sân bay, những người khác đều đã tới, sau khi gửi hành lý xong xuôi, Trình Nghiệp tiễn cô đến tận trạm kiểm tra an ninh.

Trình Nghiệp kéo Từ Nhân Nhân chỗ ít người, bật chế độ Đường Tăng:

"Tới nơi nhất định phải gọi cho anh, đã nhớ chưa?"

"Làm chuyện gì cũng phải có người đi cùng, không được đi một mình, nếu mà đi lạc hoặc là gặp được người xấu sẽ rất nguy hiểm."

"Đừng lười bôi kem chống nắng, bên đó nắng gắt, dễ làm em bị bỏng da."

"Mỗi tối phải gọi video cho anh, không gọi được video thì gọi điện thoại."

...

"Ok ok em biết rồi, mẹ Trình của em yên tâm đi, em đã 30 tuổi không phải con nít mà, em đều biết cả."

Nói xong cô liền cười, "Thật sự giống mẹ con quá đi mà, anh không thấy vậy sao? Mẹ tận tình khuyên bảo, sau đó con thì nói:"Mẹ đừng nói nữa con biết rồi, ha ha ha ha ha ha..."

Trình Nghiệp xoa đầu cô, "Anh không có con gái không ngoan như em".

Sau khi nhìn theo cô bước vào trạm kiệm tra, Trình Nghiệp rời sân bay, chuẩn bị đến công ty.

Lúc anh đến công ty đã 9 giờ, nhân viên cũng đã vào chỗ bắt đầu làm việc.

Anh đi vào văn phòng, ngồi xuống, lật xem tài liệu, báo cáo được trình vào sáng nay.

"Cốc cốc", tiếng cửa văn phòng bị gõ, anh vẫn không ngẩng đầu, "Vào đi".

Người đi vào là thư ký Lâm Mạn Nhi của anh, cô ta đặt tách cafe trên bàn, đưa văn kiện cho Trình Nghiệp, "Trình tổng, đây là lịch trình của ngày mấy ngày tiếp theo."

Trình Nghiệp gật đầu, tiếp nhận, Lâm Mạn Nhi gật đầu sau đó ra khỏi phòng.

Anh mở ra lướt sơ một chút, lịch cơ bản là đầy, tối nào cũng có lịch xã giao.

Anh thầm nghĩ may mà Từ Nhân Nhân không đồng ý cho anh đi, nếu không thì một tuần du lịch ít nhiều cũng làm ảnh hưởng đến công việc.