Ngô Lạc Dương không biết mình đã chạy trong bao lâu, chờ đến khi dừng lại, thì đã không nhận ra bản thân mình đang ở nơi nào, hắn tùy tiện tìm một khách sạn ở tạm, vừa vào cửa thì liền mệt mỏi tê liệt ngã trên giường, thở hổn hển một hồi lâu.
Lúc phục hồi tinh thần lại thì phát hiện vẻ mặt mình đầy nước mắt, nhưng hắn cũng không biết vì sao hắn khóc.
Có lẽ, vì phụ thân mà hắn tối kính yêu hoá ra lại là một tên biếи ŧɦái vô đạo đức?
Nghĩ đến đây, dạ dày co thắt một trận, hắn lết từ trên giường xuống dưới đất nôn khan nửa ngày, ghê tởm hận không thể nôn cả tim, nôn hết những ký ức xấu xa không chịu nổi……
Câu chuyện ngược dòng trở về một tháng trước.
Đã nhiều ngày chiến tranh lạnh với phụ thân, Ngô Lạc Dương lặng lẽ đến biệt thự của phụ thân, phát hiện bảo mẫu không ở đây, nghĩ có lẽ nàng đã về quê thăm người thân, vì thế tự đi nấu bát mì ăn, rồi vào phòng ngủ của chính mình.
Do chơi game suốt một đêm hôm qua, nên khi Ngô Lạc Dương nằm xuống ngủ là ngủ đến nửa đêm, bị đói mà tỉnh. Hắn còn buồn ngủ rời giường kiếm ăn, chân trần bước đi trên hành lang tối đen như mực, thấy trong phòng phụ thân còn lộ ra ánh sáng lờ mờ, hắn lén lút tới gần, ngửi được mùi khói thuốc lá nồng đặc choáng ngợp, phụ thân bình thường không hút thuốc lá, chẳng lẽ là đang có khách?
Ngô Lạc Dương trốn phía sau cánh cửa, nhìn vào bên trong.
Bên trong sương khói lượn lờ, phụ thân ngồi trên tấm thảm màu đỏ sậm hút thuốc, bên cạnh đôi chân trần là một phần văn kiện, cả người sắp như bóng ma hợp thành một thể. Áo sơ mi trắng luôn luôn phẳng phiu sạch sẽ giờ thì nhiều nếp nhăn, vạt áo lòi ra từ lưng quần, chán chường rũ ra ngoài, giống hệt chủ nhân của nó — phụ thân bày biện một dáng vẻ suy sụp tinh thần mà trước nay chưa bao giờ có, ngón tay cầm điếu thuốc cùng sương khói che khuất đôi chân mày nhíu chặt và đôi con ngươi sâu đen khiến người ta cảm giác thăng trầm tang thương.
Đây là phụ thân trẻ tuổi tinh thần sắc bén nhuệ khí tràn trề của hắn đây ư? Vì sao lúc này lại giống như một người đàn ông trung niên đương phiền muộn mệt mỏi? Ngô Lạc Dương vô cùng khó hiểu, phụ thân gặp phải chuyện gì phiền lòng hay sao?
Đang lúc hắn chuẩn bị đi vào an ủi phụ thân, thì phụ thân cầm chiếc điện thoại lên không biết là gọi cho ai.
“Hứa Minh.”
Điện thoại kết nối, phụ thân gọi, dùng một thái độ thâm tình xa lạ.
Vừa nghe cái tên nọ, Ngô Lạc Dương liền cảm thấy tức giận không cần lý do, đã hơn nửa đêm mà y còn muốn hẹn hò với tình nhân.
Hắn thực sự muốn nghe thử phụ thân luôn luôn mang một bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc sẽ có dáng điệu như thế nào khi tán tỉnh tình nhân bé nhỏ của y.
“Minh Minh.”
Éc! Cứu mạng! Mắc ói quá! Ngô Lạc Dương thiếu chút nữa không chịu nổi nhấc chân bước đi.
“Không thích?”
Phụ thân cười nói, tiếng cười vô cùng dịu dàng, Ngô Lạc Dương căm giận nghĩ, ông với con trai ruột của ông cũng chưa từng cười với nhau kiểu đó!
“Rốt cuộc có thích hay không? Nếu thích, về sau tôi đều sẽ gọi cậu như vậy.”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ chẳng nhẽ phụ thân đại nhân cứng ngắt của mình thật sự sẽ liếc mắt đưa tình!?
Mà vẻ mặt đó của y, Ngô Lạc Dương chưa hề thấy qua, cực độ cưng chiều và dung túng, Ngô Lạc Dương không thể không thừa nhận mình ghen tị.
“Ừm, say không nhẹ…… Minh Minh, ngày mốt tôi đi tỉnh E công tác, vài ngày sau mới có thể trở về, nói cho cậu biết một tiếng.”
“Lộn xộn. Ngoan ngoãn mà chờ tôi trở về.”
“Được. Tôi giải quyết xong công việc, chạng vạng tới đón cậu.”
“Ừ, nghe rồi Minh Minh.”
“Tốt lắm, tiếp tục ngủ đi, ngủ ngon.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Ngô Lạc Dương tỉ mỉ suy ngẫm, đại khái đoán được nội dung mà Hứa Minh đáp trả, xem ra là phụ thân sắp đi công tác, trước khi đi thì chia tay lưu luyến với tình nhân bé nhỏ.
Ngô Hàn Giang a Ngô Hàn Giang, ông để bà xã của ông ở chỗ nào rồi? Ngô Lạc Dương vô cùng mất mát.
Phụ thân nhặt văn kiện bên cạnh chân mình lên, chân mày ưu sầu nhíu lại, ánh mắt lộ ra đau thương dày đặc, lần đầu tiên Ngô Lạc Dương nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt như vậy của y, rất đau lòng.
Ngô Lạc Dương ẩn mình trong bóng đêm, đã quên đói khát, cứ yên lặng nhìn chăm chú lo nghĩ về phụ thân hắn.
Sau đó, phụ thân nghiêng người ngã xuống, tựa hồ là muốn ngủ, nhưng chân mày luôn nhíu chặt trước sau không hề thả lỏng.
Ngô Lạc Dương nhẹ nhàng đi vào phòng, tò mò nhặt thứ phần văn kiện đã khiến phụ thân thống khổ, ngạc nhiên khi nhìn đến trang đầu viết chữ “Bệnh viện y tế XX trung tâm kiểm nghiệm DNA bản báo cáo xét nghiệm”, mà phần nội dụng bên dưới còn gây sốc hơn, song phương được kiểm tra, hoá ra là phụ thân và Hứa Minh!
Ngô Lạc Dương ngây người một lúc lâu, phản ứng đầu tiên là, thì ra mình hiểu lầm phụ thân rồi, thì ra Hứa Minh lại là con riêng của phụ thân?
Đọc xong kết luận của giấy xét nghiệm, Ngô Lạc Dương đoán đúng kết quả, Hứa Minh đúng thật là anh cùng cha khác mẹ với hắn.
Ngô Lạc Dương sinh nghi trong lòng, mẹ của Hứa Minh là ai? Phụ thân và Hứa Minh có nhận ra nhau không? Nếu chưa nhận ra nhau, vậy thái độ vừa rồi của phụ thân đối với Hứa Minh, thật có chút không thích hợp lắm…… Nghĩ đến đây, Ngô Lạc Dương lạnh cóng một trận, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Trước khi rời khỏi phòng phụ thân, Ngô Lạc Dương đã dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy xét nghiệm kia, hắn không biết vì sao hắn lại làm như thế, nhưng có một loại trực giác bảo hắn phải làm như vậy.
Quả nhiên, hắn trở về phòng mình không bao lâu, thì trong phòng của phụ thân truyền ra động tĩnh, hắn lén lút nhìn, phụ thân cầm tờ giấy xét nghiệm ấy mang xuống lầu, hắn theo sau, nhìn phụ thân vào phòng bếp, tiếp theo là thanh âm đánh lửa, phía sau phòng bếp ẩn ẩn có ánh lửa nhảy lên, lúc phụ thân đi trở ra, trong tay đã không tờ giấy xét nghiệm đó nữa.
Vì sao phải thiêu hủy nó? Ngô Lạc Dương ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
Thực không may là dự cảm đã thành sự thật.
Ngày hôm sau, Ngô Lạc Dương đứng ở ngoài cơ quan làm việc của phụ thân chờ y tan tầm, dự định theo dõi y.
Sau khi phụ thân đi ra từ cơ quan, không gọi tài xế lái xe, mà tự mình lái, bên cạnh không có vệ sĩ, tình thế này chắc chắn sẽ làm giảm mức độ khó khăn trong việc theo dõi của hắn.
Ngô Lạc Dương không ngại rủi ro mạo hiểm, mượn chiếc xe hành động.
Phụ thân tới nhà Hứa Minh đón cậu, hai người đi siêu thị, Ngô Lạc Dương không dám đi vào theo, chờ ở bên ngoài, hai người nửa ngày mới trở ra, mua một đống túi nhỏ túi lớn, phụ thân ân cần mang những thứ đó lên xe, Hứa Minh ôm phụ thân cắn một cái, Ngô Lạc Dương thiếu chút nữa trừng rớt tròng mắt, mà phụ thân thế nhưng lại thản nhiên tiếp nhận, khiến hắn hận không thể tự móc hai mắt mình.
Dáng điệu của bọn họ trong lúc này vô cùng thân thiết, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ nói là tình nhân, tuyệt đối không thể tưởng tượng được là Cha Con.
Ngô Lạc Dương cảm giác thế giới như muốn sụp đổ, chuyện mà chính mắt hắn đang thấy đây, khiến thế giới xung quanh hắn đảo điên.
Phụ thân và Hứa Minh qua đêm ở một khu chung cư, Ngô Lạc Dương ngồi trong xe chờ dưới lầu một lúc lâu, tự an ủi bản thân, chỉ là qua đêm mà thôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn vô cùng hoảng hốt lo sợ và nôn nóng, cả đêm không ngủ được, đôi mắt đỏ ngầu, sáng sớm hôm sau, thì nhìn thấy phụ thân mang theo hành lý đi xuống lầu, y hướng nhìn trên lầu một lúc lâu, rồi mới rời khỏi.
Ngô Lạc Dương đang vật lộn với suy nghĩ có nên lên đó hay không, thì lúc này, Hứa Minh đi xuống.
Liếc mắt một cái, Ngô Lạc Dương nhìn đến Hứa Minh mặt nhược đào hoa (1), vẻ mặt phơi hới, mà khi hắn nhìn thấy rõ ràng đôi môi sưng đỏ của Hứa Minh, những vết cắn và hôn ngân trên cổ cậu, thì cả người hắn lạnh cóng từ đầu đến chân.
Đó là một loại tuyệt vọng diệt vong, sợ hãi.
Chuyện hắn sợ nhất, lo lắng nhất, đã trở thành sự thật.
Thế giới ban đầu của hắn, hoàn toàn sụp đổ, không còn gì tồn tại.
Người đã tạo nên thế giới của hắn, lại tự tay phá huỷ nó.
Người đó chính là phụ thân.
Ngô Lạc Dương trầm luân trong một đoạn thời gian khá dài, vẫn không dám tin, vì thế muốn phủ định kết luận của bản thân, nhưng thật đáng buồn là, kết quả luôn khiến hắn hoàn toàn chết tâm.
Phụ thân đi công tác trở về, tựa hồ không bao lâu sau thì chia tay với Hứa Minh, Ngô Lạc Dương không thể theo dõi phụ thân mỗi ngày, bất quá hắn có thể phát hiện rõ ràng, phụ thân đã thay đổi.
Y bắt đầu liên tục hút thuốc, người càng thêm trầm mặc, thường thường thất thần, trong ánh mắt lơ đãng toát nên xúc cảm đau thương.
Ngô Lạc Dương sau vài lần theo dõi thì phát hiện, mỗi đêm phụ thân đều âm thầm theo sau chuyến xe bus mà Hứa Minh hay ngồi, theo đuôi cậu về nhà, sau đó đứng trong bóng đêm, một tư thế cố định, châm một điếu thuốc, hướng nhìn duy nhất là tầng lầu nhà của Hứa Minh, thẳng đến khi đêm đen cô độc giăng lối, tàn thuốc vơi đầy.
Một Ngô Hàn Giang như vậy, ở trong mắt Ngô Lạc Dương, vừa đáng giận vừa đáng thương.
Hứa Minh có một đoạn thời gian không xuất hiện ở Đông Phương, tựa hồ là đi đâu đó, nhưng không lâu sau, gần cuối năm, phụ thân bỗng nhiên nói muốn đến tỉnh khác công tác lo liệu án kiện cơ mật, người nhà đều tin là thật, Ngô Lạc Dương hiển nhiên thì không.
Hắn theo dõi phụ thân đến sân bay, biết y đến thành phố S. Hắn thông quan một phục vụ sinh ở Đông Phương biết được số điện thoại di động của Hứa Minh, theo dõi tín hiệu di động của cậu, quả nhiên cậu cũng ở thành phố S.
Ngô Lạc Dương suy tư vài ngày, quyết định đi thành phố S một chuyến, nếu phụ thân và Hứa Minh dư tình chưa dứt, thì bằng bất cứ giá nào hắn cũng sẽ ra tay ngăn cản bọn họ, ngăn cản bọn họ rơi vào địa ngục.
Có thể nói là trùng hợp, mà cũng có thể nói là không may, lúc hắn đến là vừa đúng vào ngày mà Ngô Hàn Giang cùng Hứa Minh xuất viện đi dạo phố, thấy bọn họ đủ loại ngọt ngào, còn có Hứa Minh thổ lộ tình cảm, động lòng người.
Bọn họ trên đường cái, tay đang cầm bó hoa hồng, không coi ai ra gì hôn môi, không quan tâm đến thế giới quanh mình, ở trong mắt Ngô Lạc Dương, bọn họ rõ ràng là đang trái nghịch với thế giới này! Hắn phải ngăn cản bọn họ, bất kể ra sao.
Ngô Lạc Dương về nhà, lên kế hoạch, lập tức thực hiện. Hắn đem bức ảnh Hứa Minh cùng phụ thân hôn môi đưa cho ông bà, cô chú xem, để cả nhà mọi người đều nhìn thấy, mượn lực lượng của bọn họ để tách phụ thân và Hứa Minh ra.
Không nghĩ tới lại liên lụy ông nội bệnh nặng nằm viện, hắn cực độ áy náy tự trách, cùng với bác cả đến thành phố S trước, muốn đưa phụ thân về nhà.
Nhân lúc bác cả cùng phụ thân dây dưa, hắn tiến vào phòng bệnh của Hứa Minh, không nói hai lời, mở điện thoại lấy ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm huyết thống cho cậu ấy xem.
Hắn đoán đúng, Hứa Minh xác thực không biết gì về chuyện này, nhưng hắn làm sao cũng không ngờ tới, sau khi Hứa Minh biết được chân tướng thì phản ứng của cậu lại vô cùng bình thản, cậu ta biết rõ bọn họ là Cha Con, nhưng vẫn nói ra cái câu đại nghịch bất đạo ấy.
Ma quỷ, phụ thân và Hứa Minh đều là ma quỷ……
Ngô Lạc Dương cuộn mình đứng dậy, không gian lạ lẫm của khách sạn khiến hắn sợ hãi, đầu óc không suy nghĩ được gì, hắn tuyệt vọng.
Hắn biết, từ nay về sau hắn không còn ai để dựa vào, không còn một người, ở lúc mình bất lực, sẽ cho mình hy vọng và can đảm.
Hắn không cam tâm, hắn hận!
Ngô Lạc Dương lập lời thề với bản thân, từ nay về sau, vị trí phụ thân này sẽ không còn tồn tại nữa, hắn và Ngô Hàn Giang từ nay về sau là người xa lạ, cũng là kẻ thù.
P.s:
(1) mặt nhược đào hoa: gương mặt tươi rói như hoa anh đào, hồng hồng đáng yêu.