Chương 3

Sau khi Ngô Hàn Giang rời khỏi, không biết đã qua bao lâu, trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Minh. Cậu vẫn còn duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên cậu nảy sinh hung tàn dùng sức đấm lên sàn nhà, rồi phát ra âm thanh nức nở như dã thú.

Giống như du hồn trở về nhà, đã là nửa đêm. Vừa vào cửa, cậu liền tiến vào ổ chăn hỗn độn chuẩn bị vùi đầu ngủ, bỗng nhiên cậu giãy dụa đứng lên, kéo một thân cực độ mỏi mệt tiến vào phòng tắm eo hẹp, cậu không muốn mang những ấn ký dơ bẩn của Lí Hàng đi vào giấc ngủ.

Đứng tắm dưới vòi sen, Hứa Minh hồi tưởng đêm nay thật hoang đường.

Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại hư hư thực thực gặp lại phụ thân của mình.

Mà lúc đó, cậu lại chật vật như thế, bị người ta truy đuổi chạy trối chết.

Chẳng qua trong khoảng khắc trông thấy Ngô Hàn Giang, đột nhiên trong lòng cậu trở nên yên ổn, không hề sợ hãi, cậu có loại trực giác, Ngô Hàn Giang là người tốt, sẽ không thương tổn mình. Cho nên thời điểm Ngô Hàn Giang cố ý thả cậu đi, Hứa Minh cũng không quá cảm giác ngoài ý muốn.

Cậu không rõ xúc cảm trong lòng mình là gì. Có cảm kích, còn lại là hưng phấn mãnh liệt.

Khi đó cậu không kịp biết rõ mình hưng phấn cái gì, cậu chỉ biết mình nhất định phải nắm lấy cơ hội mong manh này. Nhờ khi còn trẻ đã trải qua kinh nghiệm móc túi, nên cậu đã rất dễ dàng trộm điện thoại di động của Ngô Hàn Giang, trốn ở bãi đỗ xe ngầm, hào hứng lên kế hoạch thực hiện cho các bước kế tiếp.

Nhưng Ngô Hàn Giang không cho cậu nhiều thời gian, đã liền gọi điện thoại tới.

Một khắc rung động đó khó có thể hình dung.

Đối phương hỏi cậu có mục đích gì.

“Tôi thích ông ……”

Trời mới biết miệng của cậu như thế nào mà lại phun một câu như vậy, nhưng các đoạn đối thoại kế tiếp cũng thuận lý thành chương (1), quỷ dị tựa như cậu đã sớm có chuẩn bị tốt kế hoạch lắm.

Đương nhiên cũng có những chuyện bất ngờ xảy ra ngoài kế hoạch, đó chính là cậu rất nhanh bị vệ sĩ phát hiện, hơn nữa bị đánh cho một trận. Sau đó cậu bị đưa đến trước mặt Ngô Hàn Giang. Cũng tốt, như vậy bớt việc. Lúc ấy Hứa Minh nghĩ thế, nhưng cũng bắt đầu có chút sợ hãi.

Sự thật chứng minh, Ngô Hàn Giang so với trong tưởng tượng của cậu đáng sợ hơn nhiều, y vậy mà muốn giao cậu cho cái tên khốn kia làm nhục mình.

Khi đó, Hứa Minh rõ ràng từ trong ánh mắt Ngô Hàn Giang đọc ra một ý tứ hàm xúc: Thừa nhận ngươi nhỏ yếu, cúi đầu trước ta, ta thả một con ngựa cho ngươi.

Xem đi, y chính là người như vậy, y quả nhiên là người như vậy. Từ lần đầu tiên trông thấy y, Hứa Minh chỉ biết Ngô Hàn Giang là một dã thú lãnh khốc kiêu ngạo, bễ nghễ hết thảy, nắm trong tay hết thảy, không tha nửa điểm vi phạm.

Thời khắc mấu chốt, Hứa Minh là một người biết điều, cậu thỏa hiệp, cúi đầu, Ngô Hàn Giang cũng bỏ qua cho cậu.

“Phanh!”

Hứa Minh hung hăng đấm vào vách tường, bọt nước văng khắp nơi.

Chết tiệt, cậu chỉ còn không đến chín tháng ……

Ba tháng trước, cậu phát hiện mình luôn bị chảy máu mũi, hơn nữa thân thể không thoải mái, thường thường hữu khí vô lực, vì thế chạy tới bệnh viện, sau khi bác sĩ hỏi tình huống của cậu, sắc mặt nghiêm trọng đề nghị cậu làm xét nghiệm máu. Kết quả xét nghiệm cho thấy, cậu mắc bệnh bạch cầu giai đoạn cuối, trừ phi tiến hành thay tuỷ, nếu không thì uống thuốc, trị liệu bằng hoá chất nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống không nhiều lắm.

Này trên cơ bản là bản án tử hình với cậu. Thứ nhất cậu không có thân nhân để ghép tuỷ, thứ hai chi phí thuốc men quá cao cậu không đủ sức, cho nên, cậu chỉ có thể chờ chết. Người ta gửi giấy báo bệnh tình nguy kịch, nói cậu sẽ không có đến thời gian một năm.

Hứa Minh cũng không có bao nhiêu đau buồn. Cuộc sống ngắn ngủi này của cậu, so với đại đa số người thì cậu đã trải qua nhiều điều nhân gian ấm lạnh, cậu chán ghét và mỏi mệt. Nói cậu trời sinh không có người yêu thương, có lẽ cũng không phải là nói khoa trương đâu.

Cậu có hai tâm nguyện chưa có cơ hội hoàn thành, khiến cậu cảm thấy thoáng có chút không cam lòng, nhưng mà dù sao mỗi người khi còn sống đều có nhiều hoặc ít nguyện vọng không thể thực hiện. Trong đó có một điều, là cậu thủy chung không có biện pháp tìm được cha mẹ của chính mình, đây là tiếc nuối lớn nhất của cậu, bởi vì không có cha mẹ, khiến cậu cảm thấy bản thân mình tựa như một tảng đá bị đá văng đi. Điều còn lại, là mối tình đầu tốt đẹp của cậu, chuẩn xác mà nói là tình yêu đơn phương, chưa kịp nở hoa kết trái, thì đã héo rũ.

Đối tượng mối tình đầu của cậu là thầy giáo dạy đàn ghi-ta, cũng là đại ca ân nhân của cậu. Năm ấy mười bốn tuổi, cậu được viện cải tạo thiếu niên phóng xuất, thân không tiền cậu ở nơi thành thị ngựa xe như nước du đãng một ngày, đến muộn thì đã đói đến độ hoa cả hai mắt.

Ôn Trạch vào lúc đó tựa như một thiên thần buông xuống thế giới của Hứa Minh.

Đường phố vốn ồn ào náo nhiệt, một thanh niên cúi đầu đàn ghi-ta ở trung tâm, yên lặng tự phát. Ánh đèn đường ảm đạm, người thanh niên tỏa sáng, khuấy động các ngón tay cầm đàn như có ma lực hấp dẫn tầm mắt của người khác.

Thanh âm đàn ghi-ta vô cùng uyển chuyển dễ nghe trấn an mọi cảm xúc lo lắng, làn điệu ấm áp rung động lòng người, Hứa Minh cũng bị hấp dẫn.

Vốn tưởng rằng hắn là hát rong, phát hiện trên mặt đất phía trước không có bày hộp sắt đựng tiền, nhưng thật ra có hé lộ một tờ giấy trắng đề chữ, thì ra thanh niên ở đây biểu diễn là vì muốn quảng cáo lớp học đàn ghi-ta.

Một khúc chấm dứt, một tràn vỗ tay nhiệt liệt trong đám người bừng lên, cùng với tiếng thét chói tai của các cô gái — thanh niên bề ngoài đẹp trai cũng là một nguyên nhân hấp dẫn người xem.

Thanh niên ôm đàn ghi-ta đứng lên, cúi đầu chào cảm ơn, sau đó đem ánh mắt ở quét qua lại một cái trong đám người, không biết kí©h thí©ɧ bao nhiêu tiếng lòng của các cô gái.

Hứa Minh cũng bị ánh mắt sáng ngời trong suốt của hắn nhìn chăm chú, tự biết hình tượng mình lôi thôi, tự ti cúi đầu, hận không thể lui vào đám người hoá thành bóng ma.

“Hoan nghênh các tiên sinh nữ sĩ có hứng thú đến lớp học đàn ghi-ta của tôi, không chỉ có học tập, mà còn có thể cùng tôi trao đổi, tôi chân thành hy vọng kết bạn với mọi người.”

Không ít người trẻ tuổi ghi lại địa chỉ của hắn, đám người dần dần tản ra, Hứa Minh cũng mất mát đi theo, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng gọi của người thanh niên:

“Vị tiểu đệ đệ kia, xin đợi một chút!”

Hứa Minh theo bản năng xoay người, chỉ vào chính mình,

“Anh bảo tôi?”

Thanh niên cười gật đầu.

Hắn tươi cười ôn hòa tuấn mỹ khiến gương mặt Hứa Minh ửng hồng lên. Vì phản ứng của bản thân mà xấu hổ, Hứa Minh tức giận nói:

“Anh mới là tiểu đệ đệ.”

Phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cậu, thanh niên xấu hổ mà cười cười xin lỗi, đi tới hướng cậu,

“Tôi mới tới, đường xá không quen, nghe giọng nói của cậu là người địa phương, cậu có thể chỉ đường giúp tôi không, có thù lao.”

“Đồng ý!”

Hứa Minh vội vàng cuống quít nói, có tiền ăn cơm chiều là được rồi.

“Tôi còn chưa ăn cơm chiều, không bằng cậu dẫn tôi đến một nhà hàng vừa ngon vừa tiện nghi đi.”

Hứa Minh có chút chột dạ, cậu còn chưa có đến nhà hàng bao giờ mà, bất quá cơ hội tốt không thể bỏ qua, cậu chỉ vào một nhà hàng phía trước nói:

“Chỗ kia không tồi.”

Thanh niên nhìn theo ánh mắt của cậu,

“Được, vậy thì chỗ kia.”

Đi vào nhà hàng, Hứa Minh hít ngửi hương khí tràn ngập không gian mà càng không ngừng nuốt nước miếng.

Sau khi vào chỗ ngồi, thanh niên đưa thực đơn cho Hứa Minh,

“Đừng khách khí, tôi mời cậu ăn.”

Hứa Minh kinh hỉ nhìn hắn, ngập ngừng nói câu

“Cám ơn”. Các món ăn trên thực đơn cậu cơ hồ hoàn toàn không biết, chỉ dựa vào hình ảnh nói tên món ăn,

“Ngư hương thịt ti.”

Nói xong chột dạ cúi đầu, sợ bị thanh niên nhìn ra sơ hở.

“Gọi thêm nữa đi.”

Hứa Minh ngẩng đầu, giao nhau cùng ánh mắt dịu dàng của thanh niên, khiến cậu cảm thấy xúc động rơi lệ.

“Vậy cung bảo thịt gà đi.”

Hứa Minh làm bộ như vô tình nói.

Trong quá trình ăn cơm, Hứa Minh tận lực khống chế động tác bản thân, cố gắng đừng quá hung tàn.

Tổng cộng bốn món ăn một món canh, cơ hồ một tí cũng không dư thừa.

“Ăn no chưa?”

Hứa Minh đánh cái ợ no, ngại ngùng nói:

“No rồi.”

“Hương vị thật không tồi, giá cũng phải chăng, cám ơn cậu.”

Hứa Minh có chút không thể tin, người này cũng là quá tốt đi.

“Không có chi.”

Cậu nói.

“Tôi gọi là Ôn Trạch, hai mươi hai tuổi. Còn cậu?”

“Hứa Minh, mười bốn.”

“Nếu không ngại, cậu gọi tôi là Trạch ca, tôi gọi cậu là …… Minh Minh đi.”

Hứa Minh nghĩ cũng tốt, cậu hận nhất bị gọi là Tiểu Minh, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng cậu vẫn gật đầu đáp ứng, thấp giọng gọi một tiếng,

“Trạch ca.”

Gọi như vậy đã được một năm.

Một năm đó, Hứa Minh một bên đảm đương làm trợ thủ của Ôn Trạch, một bên cùng hắn học đàn ghi-ta, vừa mới bắt đầu không bao lâu Hứa Minh biết Ôn Trạch là thấy cậu đáng thương cho nên mới thu lưu cậu, chỉ là bọn họ chưa nói toạc ra thôi.

Hứa Minh cố gắng làm tốt hết thảy để báo đáp Ôn Trạch. Cậu thành thạo nấu cơm làm việc nhà, sắp xếp tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, cậu luyện đàn ghi-ta luyện đến hai tay chảy máu, cũng chưa từng có một khắc lười biếng.

Bởi vì cậu trời sinh chịu khó, trong khoảng thời gian ngắn đã thành thạo vững vàng, mặt khác Ôn Trạch phát hiện tiếng nói của cậu cũng thực không tồi, có thiên phú ca hát.

“Cậu hiện tại có thể đến quán bar nhận việc, tôi cam đoan sẽ có người nhận cậu, cậu có thể tự nuôi sống bản thân.”

Ôn Trạch vô tâm nói khiến Hứa Minh tinh thần ảm đạm thương tâm. Cậu mãn mười sáu tuổi, có thể nhận việc, hay nói cách khác cậu có thể độc lập, không cần quấn quít lấy Ôn Trạch nữa.

Nhưng mà, cậu sớm đã không muốn rời xa hắn. Ôn Trạch cho cậu nhà, là ngôi nhà cậu tha thiết ước mơ, cậu nghĩ mình sẽ cùng Ôn Trạch sống như vậy qua cả đời.

Hứa Minh khắc chế không được tình cảm của bản thân, vào một đêm nào đó, vụиɠ ŧяộʍ hôn Ôn Trạch.

Cậu biết Ôn Trạch tỉnh, nhưng bọn họ đều làm bộ như không biết.

Không bao lâu, Ôn Trạch cáo biệt nói phải rời khỏi, Hứa Minh đại náo khóc lớn.

“Là trừng phạt em sao? Em đây sửa, được không?”

Hứa Minh ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Ánh mắt Ôn Trạch dịu dàng như trước,

“Tôi thề là không phải trừng phạt. Cuộc đời của một người không nên cùng một người khác cột vào nhau, bất luận có sâu đậm với nhau bao nhiêu, thủy chung sẽ tách ra. Tôi trước đây đã nói qua với cậu, tôi từ mười sáu tuổi đã sống lưu lạc, đến nay không sai biệt lắm đã đi khắp nửa Trung Quốc, tôi còn muốn đi du lịch toàn thế giới, mà cái cậu cần là một gia đình cố định, tôi không có khả năng cho cậu ở lại.”

“Em đây đi theo anh, anh mang em theo với!”

“Tin tưởng tôi, cậu sẽ không thích loại cuộc sống phiêu bạc này đâu. Nếu có duyên chúng ta gặp lại, khi đó tôi mệt mỏi, cần một ngôi nhà, mà cậu vẫn như cũ chờ tôi như đã nói, thì chúng ta sẽ lại cùng nhau.”

Hứa hẹn như thế này, có người tin sao?

Ôn Trạch đi rồi, ngay cả số điện thoại cũng không để lại. Sau đó Hứa Minh cũng rời đi, đến một thành phố xa lạ……

Lệ ở khóe mắt gợi nhớ ký ức trong Hứa Minh, cậu lấy sợi dây chuyền bằng bạc từ trong áo ra, là món quà sinh nhật đầu tiên của cậu, mười lăm tuổi năm ấy Ôn Trạch tặng cậu. Ánh sáng vào đêm mỏng manh, sợi dây chuyền sớm mất đi sự sáng bóng của lúc ban đầu mà phản xạ mờ nhạt, như tương lai u tối bất định của cậu.

Giữa thanh niên phiêu bạc không chịu trói buộc và thiếu niên ngây thơ năm đó, có hương vị của tình yêu sao?

Một điều khẳng định duy nhất là, đoạn chuyện cũ này cũng đủ để lại dư vị ấm áp cả đời cho Hứa Minh.

P.s:

(1) thuận lý thành chương: sự việc hiển nhiên phải là như thế