Tiểu Sấu Tử quả thực cả đêm giận Trương Cường, Trương Cường cũng không có biện pháp, ngươi nói chuyện hắn sẽ không thèm để ý. Trương Cường ngủ ở bên cạnh hắn liền chuyển qua chỗ khác, Trương Cường đưa tay giữ chặt Tiểu Sấu Tử: “Đừng nóng giận, tôi xin lỗi cậu mà.”
Tiểu Sấu Tử không lên tiếng, Trương Cường cũng không có cách nào, cứ như vậy bế tắc.
Chương Hiểu nói: “Được rồi được rồi, ngủ đi. Qua một đêm sẽ không sao.”
Nửa đêm Chu Chính tỉnh lại, nén cảm giác buồn tiểu bò xuống giường. Thời điểm này trong phòng ngủ đèn đã sớm tắt, hắn lục lọi đèn pin trong bóng đêm, sau đó trùm áo khoác chạy ra ngoài.
Đến chỗ ngoặt cầu thang, hai WC cửa đều bị khóa, Chu Chính đang buồn tiểu, chạy tới đập cửa: “Này, có ai không? Người anh em, cậu nhanh lên a!”
Bên trong nhà vệ sinh không ai đáp lại, Chu Chính lại qua WC bên phải vỗ cửa, cũng không có ai trả lời. “Ta thao! Mẹ nó thật không có đạo đức!” Chu Chính không còn cách nào khác đành đi xuống lầu, hướng WC bên sân thể dục chạy đến.
Cả trường một mảnh tối đen như mực, trước cửa nhà vệ sinh nam và nữ chỉ treo một chiếc bóng đèn, ánh đèn mờ nhạt trong sân trường thanh vắng lại đặc biệt quỷ dị.
Chu Chính không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, vọt vào WC liền cởϊ qυầи giải quyết vấn đề.
“Hô…” Chu Chính thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
“Hô…” Lại một tiếng thở dài. Chu Chính lúc đầu cũng không để ý. Sau đó thanh âm kia lại vang lên “Hô…” Giống như dán tại bên tai thở dài. Chu Chính còn tưởng bạn học nào muốn đùa giỡn với hắn, cũng muốn dọa lại một cái, bèn không lên tiếng cúi đầu, cố ý trừng mắt thật to, làm miệng méo xệch. Sau đó chậm rãi quay đầu…
Nửa đêm Chương Hiểu lại tỉnh, trên ngực lại có cảm giác ẩm ướt quen thuộc. Cậu bối rối nhéo nhéo mặt mình, có chút đau nhức, không phải là mộng. Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ chỉ ba giờ sáng.
Trên người như bị vật nặng đè lên. Chương Hiểu bật đèn pin, không thấy có gì cả. Cậu có chút sợ. Chẳng lẽ lại là thứ kia sao? Trong phòng có thể nghe được tiếng bạn học ngáy ngủ, nghe được tiếng hít thở. Sau cùng là nghe được từng hồi âm thanh “Bịch bịch”, Chương Hiểu quay đầu tìm nơi âm thanh phát ra, cuối cùng phát hiện thì ra là tiếng tim mình đập. Cậu run run tay đẩy Trương Cường: “Trương Cường, tỉnh…”
Trương Cường dường như đã ngủ như chết, không có động tĩnh. Chương Hiểu lại kêu Tiểu Sấu Tử: “Tiểu Sấu Tử! Tiểu Sấu Tử!” Tiểu Sấu Tử cũng không có phản ứng. Đột nhiên đèn pin của cậu tối đi, căn phòng chìm vào một mảnh hắc ám. Đầu giường không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người đang đứng. “A!” Chương Hiểu sợ hãi muốn lui về sau, thân thể lại không tự chủ được nhích về phía trước.
Tới gần… tới gần… Ngay lúc sắp lại gần bóng đen kia, bóng đen đột nhiên xoay người, cửa tự động mở. Bóng đen kia đi ra ngoài.
Cả người Chương Hiểu không tự chủ được run lên, hai chân trần đi theo bóng đen. Ra đến hành lang, Chương Hiểu dùng sức bám chặt lan can, cậu lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?! Vì sao phải quấn lấy ta?!”
Chương Hiểu lớn tiếng kêu, cậu muốn giảm bớt nỗi sợ hãi. Thế nhưng trong hành lang trống rỗng căn bản không một bóng người, cũng không có ai trả lời cậu, sợ hãi lại càng tăng thêm. Chương Hiểu cố gắng di chuyển thân mình, vừa động một chút thân thể lại đau đớn vặn vẹo. Rốt cuộc đợi đến lúc cử động được, Chương Hiểu sải chân bỏ chạy, giống như sắp chết mà chạy.
Đột nhiên cậu thấy không đúng. Cậu phát hiện bản thân không chạy về phòng ngủ mà đang chạy đến phòng vệ sinh ở phía cầu thang kia!
Chương Hiểu đưa tay mở cửa, nhưng cửa thế nào cũng mở không ra, giống như đã dán lên vách tường. Cậu tựa vào vách tường trượt xuống, chôn đầu ở trong cánh tay, Chương Hiểu cảm thấy thật bất lực, nhịn không được khóc lên.
Trong không khí truyền đến một tiếng nhẹ giọng thở dài.
Đèn đột nhiên “Tách” một cái sáng lên. Chương Hiểu bị một luồng sức mạnh nâng lên, dưới ánh đèn, nam nhân đứng trước mặt cậu, trắng bệch như đang mệt mỏi nhìn Chương Hiểu.
Chương Hiểu chỉ cảm thấy may mắn thứ này bộ dáng cũng không kinh khủng đáng sợ như trong tưởng tượng. Mà khi cậu ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, lại nhịn không được kêu thành tiếng!
Nam nhân này không phải là người ngày đó cậu nhìn thấy bên miệng giếng sao?!
Chương Hiểu từ từ di chuyển thân thể, chôn mình vào trong góc tường, “Ngươi… ngươi là ai… Ngươi là người… hay quỷ…”
Người kia gương mặt lạnh nhạt ảm đạm, không nói gì.
Càng yên tĩnh như vậy cậu lại càng sợ hãi, cậu tình nguyện nam nhân này nói gì cũng được, cũng không muốn chứng kiến ánh mắt này, từng chút từng chút, nỗi sợ hãi dần dần lan tràn khiến cậu sắp không chịu được.
“Đừng sợ ta…”
Nam nhân kia phát ra âm thanh, đèn đột nhiên “tách” một tiếng lại tắt!
“A!” Chương Hiểu hét lên, cả người bị thứ lạnh như băng kia quấn lấy,Chương Hiểu nâng hai tay dùng sức đẩy thứ kia ra, “Cút đi! Ngươi cút ngay cho ta!” Sau đó một dòng nước quen thuộc quấn lên người Chương Hiểu, lạnh buốt, giống như tận sâu trong lòng đất. Chương Hiểu nhớ tới miệng giếng kia, tất cả những mẩu chuyện, những hình ảnh hợp lại. Cuối cùng hình thành miệng giếng. Giấc mộng kì quái những năm qua, thanh âm của người kia, những chuyện phát sinh hồi nhỏ, tựa hồ trong nháy mắt đã tìm được ngọn nguồn.
“Tại sao phải quấn lấy ta! Tại sao phải quấn lấy ta không buông?! Ta đến cùng đã làm sai điều gì… Ngươi vì sao phải quấn lấy ta…” Chương Hiểu mặc kệ dòng nước chảy khắp thân cậu, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.
Nước chảy trên người trút hết, đổi lại là một thân thể nam nhân, đôi tay lạnh như băng kia vuốt ve gương mặt cậu, ôm mặt cậu, hôn lên nước mắt trên mặt. Chương Hiểu trong ngực vẫn đang run rẩy, tiếng khóc vang bên tai bóng đen kia, bóng đen dừng lại.
Sau đó đưa tay cởi bỏ quần áo Chương Hiểu, quần áo trên người từng cái từng cái rơi xuống, cuối cùng qυầи ɭóŧ duy nhất trên người cũng bị cởi ra. Chương Hiểu cuộn tròn mình lại.
Hai chân bị ấn chặt, hai tay để ngang trên ngực, Chương Hiểu nằm trên sàn nhà rét lạnh thấu xương. Bóng đen nghiêng người đè lên thân thể run rẩy của cậu.
Chương Hiểu cảm thấy rất rất lạnh, cậu cảm giác mình sắp bị đông lạnh đến chết luôn rồi. Nhưng cậu cũng hiểu được thứ kia tùy thời có thể gϊếŧ cậu. Chương Hiểu vô lực nằm trên mặt đất, tùy ý vật kia bài bố.
Một vật ướt sũng xẹt qua cổ, qua ngực, xuống tới bụng dưới, sau đó ngừng lại. Hai chân Chương Hiểu bị cường liệt tách ra, ngay lúc Chương Hiểu cảm giác có chút không đúng, một vật cực đại liền tiến nhập trong thân thể cậu.
“A” Chương Hiểu đau đớn hô ra tiếng, cắn lên thân thể lạnh như băng của người kia.
Thứ cứng rắn kia từng tấc từng tấc chậm rãi tiến vào, rốt cuộc thời điểm đạt đến đỉnh, bóng đen kia phát ra một hồi thở dài thoải mái “A…”
Chương Hiểu cảm giác tất cả huyết dịch tựa hồ trong nháy mắt này biến mất, sắc mặt cậu tái nhợt đau đớn.
Thân thể trên người lại bắt đầu chuyển động, thứ gắn liền trong cơ thể cũng theo đó ra ra vào vào.
“Thả ta ra…” Chương Hiểu không còn sức giãy dụa chỉ có thể kêu một tiếng, thứ gì đó đột nhiên tiến vào trong miệng cậu, Chương Hiểu nhận ra được đây là đầu lưỡi của nam nhân, liền không chút nghĩ ngợi cắn mạnh xuống. Nam nhân tựa hồ không cảm thấy đau đớn, chẳng qua chỉ hôn thật nhẹ nhàng lên mặt Chương Hiểu.
“Thả ta ra… Cầu xin ngươi… A!” Chương Hiểu co lại ngón tay bám chặt lên vai người kia. Trùng kích trên người càng lúc càng nhanh. Chương Hiểu hỗn loạn dưới thân nam nhân, thừa nhận từng đợt va chạm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Chương Hiểu cảm giác hạ thân co giật một cái, sau đó giữa đùi chảy ra thứ dấp dính ẩm ướt, lúc này loại động tác tàn khốc mới dừng lại.
Nam nhân nằm trên người ghé tai cậu nhẹ giọng nỉ non: “Là của ta… Ngươi yên tâm, bọn chúng sẽ không có kết cục tốt…”
Vật ướt sũng lại in lên môi, Chương Hiểu rút cuộc không chịu nổi mê man ngủ.
Miệng giếng kia lại xuất hiện. Trong mộng Chương Hiểu thấy một hài tử nho nhỏ chạy đến bên giếng, ngẩng đầu nhìn thứ gì đó, miệng mấp máy giống như đang nói chuyện. Sau đó “Khanh khách” nở nụ cười. Đứa nhỏ giơ tay lên như nắm vật gì, sau đó thân thể vậy mà bay lên không trung, tiểu hài tử cũng không sợ hãi, tựa hồ cực kì vui vẻ, tay chân vung vẩy không ngừng.
Chương Hiểu trong mộng không phát ra được âm thanh nào, lẳng lặng nhìn, nội tâm không hiểu sao đau đớn như bị kim đâm, từng trận từng trận bi thương cuồn cuộn chảy đến. Nước mắt chẳng biết vì sao lại chảy xuống khóe mắt.
“Chương Hiểu…”