Chương Hiểu đi lên cầu thang, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
“Điền Điền…” Chương Hiểu gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Mỗi căn phòng cậu đều tìm qua một lần, thế nhưng vẫn như trước không thấy bóng dáng chị gái đâu. “Điền Điền… Chị đang ở đâu? Mau đi ra!”
Thanh âm quanh quẩn trong hành lang. Chương Hiểu nghĩ đến sân thượng, liền mở cửa đi ra sân thượng, thế nhưng vẫn không thấy chị đâu. Rõ ràng là chị lên đây, làm sao có thể không thấy đâu được? Trong đầu hiện ra chuyện phát sinh ban chiều, Chương Hiểu nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đến muốn khóc lên. Cậu cắn răng, từ từ đi đến rào chắn bên cạnh, nhìn xuống phía dưới thăm dò.
Nhà cũ hoang phế, miệng giếng yên tĩnh bên cạnh. Chương Hiểu hướng ánh mắt ra xa liền nhìn thấy hồ kia, mặt hồ tại lúc ban trưa trôi nổi rất nhiều vật hỗn tạp dường như so với buổi chiều hoàn toàn bất đồng. Chương Hiểu vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn qua miệng giếng, trong nháy mắt thấy mấy con cá máu chảy đầm đìa ở trên thành giếng!
Chương Hiểu nhất thời cảm giác máu trong người tất cả đều xông lên gáy, cậu quay người bỏ chạy, thế nhưng tất cả các cửa trước đại sảnh đều đã bị khóa lại.
Chương Hiểu ra sức đập cửa, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí!
“Mở cửa! Mở cửa ra!”
Bên trong không có thanh âm. Chương Hiểu dùng hết sức lực đập cửa, cuối cùng khóc lên: “Mở cửa! Mở cửa mau!”
Nhưng chính lúc này trên cửa sổ lầu gác thò ra một cái đầu, “Ha ha…” Tiếng cười cực kì quỷ dị: “Chơi trốn tìm… Chơi trốn tìm… Thích quá! Thích quá!”
Người nọ không phải chị gái còn là ai!
Chương Hiểu như bắt được cọng cỏ cứu mạng vội xông tới cửa sổ, nắm chặt thanh thép trên cửa: “Điền Điền…! Mở cửa ra! Mau mở cửa ra! Đừng làm em sợ! Xin chị…”
Chị gái đột nhiên giận tái mặt, hung hăng trừng Chương Hiểu: “Mày thế nào lại không nghe lời như vậy! Đáng chết!”
Chị chậm rãi vươn tay, từ cửa sổ duỗi tay ra, ngay lúc chạm tới tóc Chương Hiểu …
“A!” Chị đột nhiên rụt tay trở về, một tay phủ lên mu bàn tay bên kia, nịnh nọt nhìn sang bên cạnh hư không, “Không nghe lời, không nghe lời, chơi trốn tìm… Nó không nghe lời…”
Chương Hiểu cái gì cũng không dám nói, liều mạng ôm chặt chính mình, chôn đầu giữa hai đầu gối nghẹn ngào đứt quãng, cậu cái gì cũng không muốn nhìn, sợ mình sẽ thấy thứ không nên nhìn thấy. Cậu cảm giác tim mình đang co rút lại, sắp không thở được nữa!
“Điền Điền! Cháu đang náo cái gì ở đây!?”
Một tiếng quát làm chị gái ngưng lại động tác quỷ dị. Bà nội Chương Hiểu kéo chị lại, “Cháu đi xuống cho bà! Lại làm em trai sợ bà sẽ đánh, làm bậy như vậy!”
Bà nội mở cửa ra, Chương Hiểu từ trên cầu thang lảo đảo chạy vào ôm chặt bà, khóc lớn: “Bà nội! Bà nội! Cá đã trở lại! Cá đã trở lại… nó mở to mắt nhìn cháu…”
Bà nội đau lòng xoa đầu Chương Hiểu : “Không có việc gì Hiểu Tử, bà nội ở đây… cháu ngoan đừng khóc. Đừng sợ. Có bà nội đây rồi…”
Mang Chương Hiểu xuống dưới lầu, trong phòng khách có nhiều người đang ngồi. Bà nội Trương Cường thấy Chương Hiểu liền gấp gáp hỏi: “Hiểu Tử, cháu có thấy Trương Cường nhà chúng ta đâu không?”
Chương Hiểu lui ở sau bà nội vẫn chưa hồi phục tinh thần, còn đang khóc thút thít.
Bà nội sờ đầu Chương Hiểu , đáp lời: “Đứa nhỏ này bị thứ không sạch sẽ kia dọa, cũng bị giống Tiểu Sấu Tử.”
Ông ngoại Tiểu Sấu Tử vẻ mặt vội vàng, “Vậy có cách nào trị cho hai đứa nhỏ không? Tiểu Sấu Tử nhà tôi vừa về tới nhà liền ăn nói lung tung, một mực la hét cái gì “Cá không còn…” “Không phải là cá…” “Đầu cá lớn…” Con gái tôi lo muốn chết rồi.”
Ông ngoại Tiểu Sấu Tử nhớ tới buổi tối sau khi Tiểu Sấu Tử trở về, một thân hôi thối vẫn bày ra bộ dáng vui vẻ liền đau lòng không thôi.
Bà nội Trương Cường đã nước mắt lưng tròng, Trương Cường đến bây giờ còn chưa có về, tìm cũng không thấy đâu. Lại nghe bà nội Chương Hiểu nói bọn nhỏ đi đến chỗ kia, trong lòng càng thêm bất an. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, bảo bà làm thế nào không có lỗi với con dâu đang làm công bên ngoài đây!
“Mọi người đừng nóng vội, trước hết nghĩ biện pháp đã.”
Một trấn tĩnh hơn lên tiếng. “Mọi người trước tiên dẫn tôi đến nơi phát sinh chuyện xem một chút.”
Mọi người đồng ý gật đầu. Bà nội Chương Hiểu nghe xong định dẫn bọn họ đi ra cửa sau, thế nhưng Chương Hiểu vẻ mặt kinh hoảng chặn lại: “Không được đi! Không nên đi! Có quỷ!”
Người đàn ông kia thấy thế, nói với bà nội Chương Hiểu: “Để vợ tôi ở lại coi chừng đứa nhỏ, mấy người chúng ta đi xem.”
Mọi người đi ra cửa sau, người đàn ông đi xuống bậc thang, nhìn quanh bốn phía liền cau mày, mở miệng nói: “Chỗ này âm khí rất nặng. Mọi người nhìn mà xem, chỗ này quanh năm đều không thấy ánh mặt trời. Tốt nhất về sau đừng đi vào đây, trông chừng tiểu hài tử cẩn thận. Nếu như không mạo phạm nó, nó cũng sẽ không đυ.ng tới mọi người.”
Bà nội Chương Hiểu hỏi: “Vậy không có cách nào trấn trụ nó sao? Đem thứ này loại trừ…”
Người đàn ông lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy, nếu có thể trừ đã sớm trừ.” Ông đi bên miệng giếng, nhìn sang bên hồ kia, lại nhìn miệng giếng bên này một chút. Sau đó kêu mọi người cùng nhau quỳ xuống. Ông dập đầu mấy cái về phía miệng giếng, nói: “Chúng ta đến đây xin ngài thỉnh tội, nếu như mấy hài tử kia có mạo phạm, xin ngài đừng trách tội, buông tha cho mấy đứa nhỏ.”
Chỉ có ông nhìn ra được, không phải cái hồ kia quỷ dị mà chính là miệng giếng này quỷ dị. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, liếc mắt liền thấy từ trong giếng tản ra quỷ khí màu đen, thứ này cực kì lợi hại. Đừng nói mình muốn trấn trụ nó, thứ quỷ quái không những không bị trấn, ngược lại còn tự dâng mạng mình lên.
Ông nói gì đó với miệng giếng, mọi người nghe không hiểu , sau đó nghiêm túc đứng lên, nói với bà nội Trương Cường: “Đừng gấp, không lâu sau cháu bà sẽ về, sau này quản hài tử cho tốt, nhắc nhở nó không được đi tới đây.”
Sau đó liền nói với mọi người: “Trở về đi! Tất cả trở về!”
Bà nội Trương Cường nghe xong mừng đến phát khóc, vội vàng lại quỳ xuống bên giếng dập đầu mấy cái thật vang: “Cảm ơn ông! Cảm ơn! Tôi nhất định sẽ trông giữ hài tử cẩn thận!”
Bà nội Chương Hiểu cùng ông ngoại Tiểu Sấu Tử cũng quỳ xuống theo, dập đầu liên tiếp mấy cái.
Mọi người trở lại nhà Chương Hiểu, người đàn ông móc ra ba cái phù giấy chia cho bà nội Chương Hiểu , bà nội Trương Cường cùng ông ngoại Tiểu Sấu Tử: “Quên chuyện ngày hôm nay đi, không nên kể với người ngoài. Sau khi trở về đốt cái phù này rồi cho mấy đứa nhỏ uống.”
Bà nội Trương Cường cùng ông ngoại Tiểu Sấu Tử vội vàng tạ ơn ông, sau đó gấp gáp rời đi.
Thời điểm chỉ còn lại một mình bà nội Chương Hiểu, người đàn ông cau mày dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới tốt, cuối cùng trầm mặt hỏi: “Hài tử nhà bà có phải sinh vào tháng quỷ hay không?”
Bà nội Chương Hiểu gật gật đầu: “Đúng thế! Đứa nhỏ này chính là vì sinh vào tháng quỷ nên mới thường xuyên sinh bệnh, thân thể cũng không được tốt.”
Ông lại trầm tư, nói: “Tôi khuyên bà tốt nhất đừng cho đứa nhỏ ở lại nơi này, trước hết để nó rời đi một thời gian.”
Ông phát hiện thứ bên trong giếng kia dường như cảm thấy hứng thú với Chương Hiểu, dường như đã quấn lấy đứa nhỏ kia một thời gian rất lâu rồi. Hơn nữa từ khi Chương Hiểu nhìn thấy thứ kia, ấn đường Chương Hiểu cũng không có dấu hiệu biến đen, khả năng này là vì Chương Hiểu sinh ra vào tháng quỷ, trên người âm khí rất nặng, thứ này đối với cậu cũng không gây ra thương tổn lớn. Có lẽ thứ kia cũng không có ý làm hại Chương Hiểu. Mặc kệ như thế nào, bị thứ như vậy quấn cũng không phải là việc tốt lành.
Ông nói xong liền cùng vợ mình rời đi. Đi được nửa đường, ông nói với vợ: “Chúng ta phải rời khỏi thôn này.”
“Vì sao vậy?”
“Thứ kia rất lợi hại. Tôi cùng hắn trao đổi điều kiện mới khiến hắn đồng ý buông tha cho mấy đứa nhỏ.”
Người vợ hỏi: “Điều kiện gì?”
“Chính là tôi sẽ rời khỏi thôn này, nó nói nó không thích tôi. Haha, thứ kia cũng thật thú vị.” Ông cười.
Người vợ gật đầu, sau đó nói: “Lúc tôi đang nhìn đứa nhỏ kia thì chị gái đứa nhỏ đi ra. Tôi cảm thấy cô bé đó có điểm không đúng.”
Ông nắm tay vợ nói: “Là không thích hợp. Cô bé đó sinh ra đã bị thứ trong giếng hút mất hai hồn ba phách, là tình trạng nửa điên .”
Dưới bóng đêm, người đàn ông nắm tay vợ, chậm rãi rời đi.