Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Quỷ

Phiên ngoại

« Chương Trước
“Ta ghét nhất Tiểu Sấu Tử!”

“Bảo bảo vì sao lại ghét Tiểu Sấu Tử?”

“Chính là chán ghét!”

Tỉnh quỷ xoa xoa lưng cho hài tử của hắn, hài tử nằm lỳ trên giường mân mê miệng, lật người lại, chui vào chăn trong lộ ra hai con mắt, “Tiểu Sấu Tử hôm nay còn mắng ta nữa! Hắn không cho ta đến nhà hắn chơi!”

Tỉnh quỷ ôm hài tử của hắn vào trong ngực, cưng chiều hôn lên mặt: “Ta đi đánh hắn.”

Chương Hiểu lúc này ánh mắt mới cong lên, nở nụ cười, chui vào trong ngực Tỉnh quỷ cọ cọ, nhắm mắt lại liền buồn ngủ.

Tỉnh quỷ lại bế cậu lên, “Bảo bảo bây giờ đừng ngủ.”

“Muốn ngủ!” Chương Hiểu giương mắt, bất mãn trừng hắn! “Ngươi nhất định lại muốn chuyện đau nhức đau nhức! Ta mới không muốn!”

“Bảo bảo nghe lời, sẽ không đau nhức. Ngày mai ta mang bảo bảo đi ra ngoài chơi được không?”

Chương Hiểu không nói lời nào, nhìn hắn: “Ta muốn mỗi ngày đều đi ra ngoài, gặp Trương Cường với Tiểu Sấu Tử!”

Tỉnh quỷ gật gật đầu, đưa tay đem quần áo thiếu niên lột sạch sẽ, nâng đầu cậu lên hôn nhẹ, hôn lên bờ môi cậu. Thiếu niên đơn thuần thanh tú giống như đóa hoa, giống như gốc đào rất nhiều năm trước kia, hoa đào nở lúc nào cũng giống y như hài tử của hắn, hương vị ngọt ngào tốt đẹp.

Chương Hiểu của bây giờ như lặp lại Chương Hiểu còn sống khi nhỏ, cả hai đều giống nhau, thuần khiết như thế, yêu con quỷ như thế.

Tỉnh quỷ vùi mình thật sâu vào trong thân thể hài tử của hắn.

“Bảo bảo.” Em có hận ta không?

Nhưng cho dù em có hận hay không, em vẫn luôn là của ta.

Ánh mắt Chương Hiểu lấp lánh giống như nước suối, chớp mắt nhìn hắn.

Tình yêu của hắn từ đầu đến cuối giống như liệt hỏa, hừng hực ngút trời.

—–

Chàng trai trẻ tuổi dừng lại đẩy bụi cỏ dại trước mắt ra, trong bụi cỏ có một cô gái co rúc ở đó. Thân thể của cô hơi hơi run rẩy, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.

“Em đang làm gì ở đây?” Chàng trai trẻ tuổi hỏi.

Cô gái run rẩy kịch liệt, cúi đầu thật thấp.

Ven đường có một nông phụ đi qua, thấy thế đi tới, “Nghiệp chướng! Đây là con gái nhà ở đầu thôn Đông kia, một năm trước xảy ra một trận cháy lớn, cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại duy nhất đứa nhỏ đáng thương này.”

Chàng trai nghe xong liền hỏi: “Cô ấy chỉ có một mình sao? Chẳng lẽ không có ai đến giúp ư?”

“Đều là người trong thôn cả, huống chi đứa nhỏ đáng thương như thế ai không muốn giúp a. Nhưng đứa nhỏ điên điên khùng khùng lại không cho ai tới gần, cũng chẳng còn cách nào khác.”

Chàng trai ngừng trong chốc lát, đi qua, vươn tay, “Em muốn theo tôi không?”

Chàng trai kia là thầy giáo tiểu học ở thôn bên cạnh, hôm nay đến thôn này thăm người thân, đi ngang qua đường trông thấy nơi đây có người đang ngủ, nhất thời hiếu kỳ liền đi tới xem thử.

Nghe nông phụ kia nói vậy, cảm thấy thực đau lòng.

Cô gái nghẹn ngào rụt một cái vào trong, không có phản ứng.

Chàng trai lại nhích tới gần một chút, “Em có muốn đi theo tôi không?”

Trong ánh mắt tràn đầy chân thành.

Sau đó, cô gái ngẩng đầu lên.
« Chương Trước