Chương 9: Lên núi

Dạo này lúc Cố Dữ đi săn thú thường săn được một vài con thỏ hoang và gà rừng, Ngôn Nguyên thấy vậy thì vui vẻ đến hai mắt cong lên.

Ngôn Nguyên thích mấy con gà con nhất, mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều cho chúng nó ăn cơm. Cố Dữ thấy nàng vui vẻ giống như một đứa trẻ, trên mặt hắn cũng xuất hiện một tia cười khó mà nhận ra.

Đột nhiên một ngày nọ Ngôn Nguyên nảy ra ý tưởng đi săn thú cùng Cố Dữ. Nàng thấy mỗi ngày Cố Dữ mang về mấy con thỏ hoang và gà rừng không có tính công kích, thì đoán rằng chỗ Cố Dữ săn thú không có bất cứ nguy hiểm gì, nên nàng muốn đến đó kiếm thêm chút nấm dại về nấu canh.

Tất nhiên là ý kiến đó bị Cố Dữ phản đối, nhưng tiểu cô nương bám riết không tha, hết làm nũng lại ăn vạ, nên cuối cùng Cố Dữ đành phải thỏa hiệp. Không đưa nàng vào chỗ sâu trong rừng là được - Cố Dữ thầm nghĩ.

Sau khi được Cố Dữ đồng ý, Ngôn Nguyên tìm một cái rổ chuẩn bị để đựng nấm và một số thứ linh tinh. Cố Dữ cũng không lên tiếng dập tắt hứng thú của nàng, đứng một bên yên lặng nhìn nàng chuẩn bị những đồ cần thiết để lên núi.

Đường lên núi không dễ đi, vừa đi được một đoạn đường, Ngôn Nguyên đã cảm thấy mệt mỏi. Cố Dữ thấy nàng mệt đến chân tay mềm nhũn không bước nổi nữa mà vẫn muốn kiên trì đi lên thì lắc đầu, mạnh mẽ giật lấy cái rồ của nàng, rồi bảo nàng leo lên lưng của hắn.

Ngôn Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định leo lên tấm lưng dày rộng của người trước mặt, nàng thật sự mệt đến độ không thể đi thêm một bước nào nữa.

Trời đột nhiên đổ mưa, hai người không chút đề phòng bị mưa to làm ướt người. Cố Dữ cõng Ngôn Nguyên trên lưng đi tìm đường xuống núi một cách khó khăn. Nhưng vì mưa thực sự quá lớn, căn bản là không nhìn rõ con đường phía trước.

May là gần đó có một cái sơn động, Cố Dữ buông Ngôn Nguyên xuống trước cửa động, bản thân hắn thì cẩn thận đi vào trước nhìn thoáng qua. Sau khi xác định trong động không có dã thú, hắn mới vẫy vẫy tay ý bảo Ngôn Nguyên tiến vào.

Vất vả lắm hai người mới tìm được chỗ nghỉ tạm, trên người cũng ướt sũng rồi.

Y phục ẩm ướt dính sát vào người rất dễ sinh bệnh, Cố Dữ nhìn thoáng qua Ngôn Nguyên ngồi xổm dưới đất, hai tay nàng ôm chặt lấy cơ thể mình thì nhíu nhíu mày. Hắn ngồi xuống bên cạnh Ngôn Nguyên, nói với nàng: "Cởϊ qυầи áo ra đi, nếu không sẽ bị ốm đấy."