Chương 14: Lạnh lùng cự tuyệt

"Chị, em yêu chị." Oscar có chút hưng phấn nói, đôi mắt màu xanh lam của cậu tràn ngập tia sáng kỳ dị.

"Chị cũng yêu em, Oscar." Mã Lâm cười đứng dậy, giống như Mã Lam trước đây bước tới hôn lên má còn trắng nõn hơn cô. "Em yên tâm, chị sẽ không rời khỏi nhà của chúng ta đâu." Em trai Omega nhạy cảm, bắt đầu đa sầu lo lắng cô rời khỏi đây.

“Chị, em yêu chị.” Oscar nhấn mạnh một lần nữa, trước khi Mã Lâm rời khỏi má cậu, anh hôn mạnh lên má cô.

“Chị biết, chị biết.” Mã Lâm cười nhéo nhéo mặt cậu, có chút ghen tị da hắn so với cô tốt hơn.

Oscar nghiêm túc nhìn Mã Lâm, hơi đỏ mặt và ra khỏi phòng ngủ của Mã Lâm, thông qua phòng vệ sinh hai người dùng chung đi về phòng của mình.

Omega, tinh tế và mềm mại, dễ dàng đẩy ngã ...

Mã Lâm mỉm cười nhìn bóng dáng gầy hơn so với Beta nam bình thường của Oscar rời đi, suy nghĩ về cách đưa cậu vào vòng luyến ái với Eileen Brian, chị gái của nam chính công quân của nguyên văn đam mỹ. Tóm lại, mặc kệ đam mỹ tình cảm lãng mạn, cô, vai nữ phụ, quyết tâm chia rẽ nguyên Couple (CP) để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mình. Eileen Brian tuy rằng cũng là công, nhưng vẫn là nữ nhân, Oscar cẩn thận nhốt chặt cô ấy, mới có cơ hội làm công.

Hãy để cơ quan sinh dục phía trước và phía sau của em trai cô được sử dụng và tận hưởng những thú vui khác nhau, hehehehe, cô là người chị tốt nhất trên thế giới.

Mã Lâm không hề chịu ảnh hưởng của thân thế cẩu huyết, ngược lại bởi vì ý nghĩ chia Dễ cặp đôi quan phối mà phi thường hưng phấn.

○○○

Hai ngày sau, mẹ ruột của Mã Lâm, bà Black, đưa luật sư của mình đến phòng khám để thăm bà Max và Mã Lâm đang tĩnh dưỡng tại nhà.

Bà Max là hộ sĩ trưởng của phòng khám, không có thời gian tiếp bà Black, ông Max dẫn Mã Lâm cùng tiếp đãi bà ta và luật sư ở nhà của ông ở sân sau.

Bà Black đã rất xúc động khi nhìn thấy Mã Lâm, bà ta đã không kìm được nước mắt khi kể lại những khó khăn của mình khi đó.

Sớm biết như vậy hà tất lúc đó còn làm? Đây là một cuốn tiểu thuyết mạng, đây chỉ là một thế giới được mô tả bằng chữ.

Mã Lâm bình tĩnh xem mẹ đẻ biểu diễn, trong lòng âm thầm buồn cười.

Nam luật sư trung niên Beta ngữ khí rất ôn hòa, chỉ nói Black phu nhân đối với con gái của mình rất ngóng trông, hy vọng con gái có thể trở về ở bên cạnh bà. Bà Black và ông Black đã thương lượng, họ sẵn sàng trả một triệu tinh tệ cho vợ chồng ông bà Max coi như là phí nuôi dưỡng cô Max trong 20 năm, họ sẽ hết lòng sử dụng các mối quan hệ của gia đình Black để giúp Mã Lâm tìm bác sĩ tốt nhất điều trị tinh thần và thể chất.

Việc Mã Lâm tự cắt xẻo bản thân không phải vì họ không muốn điều trị mà vì bản thân cô từ chối nhân bản dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn để cấy ghép.

Ông Max bối rối nhìn Mã Lâm. Mã Lâm đã trưởng thành, không ai có thể đưa ra quyết định thay cho cô.

Mã Lâm đã nói gì? Đương nhiên, cô từ chối.

Một người thần kinh sẽ không thừa nhận mình là một người thần kinh. Mã Lâm, cô có bệnh cần phải chị a.

Bà Black và luật sư nhìn nhau. Nói cô phát bệnh tâm thần, bị mất năng lực suy xét và quyết định a, hiện tại cô có đôi mắt trong veo, nói chuyện rõ ràng; nói cô không có bệnh, cô nói cái gì mà không muốn phẫu thuật, muốn có cơ thể nữ Beta bình thường.

"Black phu nhân, khi bà đã giao tôi cho cha mẹ tôi thì bà đã mất tư cách làm mẹ tôi rồi. Tôi mặc kệ bà muốn tôi quay về với mục đích gì, tôi sẽ không làm theo ý bà. Tôi không phải đồ chơi, bà muốn vứt đi thì vứt, muốn lấy về thì lấy về, xin mời quay về đi, sau này đừng đến tìm tôi." Mã Lâm lạnh lùng ra lệnh đuổi khách l.

Bà Black ôm mặt khóc nức nở.

" Black phu nhân, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô Max, bà vui lòng quay lại xe đợi tôi, hoặc là rời đi trước." Luật sư đột nhiên nói.

Bà Black sững người một lúc, ngập ngừng nhìn Mã Lâm, không có đường chọn lựa đứng dậy rời đi.

Khi bà Black rời đi, luật sư trịnh trọng nói: “Thưa ngài Max, thưa cô Max, tôi được ngài John Tarrant ủy thác đến đây để xin lỗi cô về lỗi lầm mà ngài Shiva Tarrant đã vô tình gây ra. Gia tộc Tarrant rất hài lòng với sự thông minh và điềm tĩnh của cô Max, đã ký một tấm séc ba triệu tinh tệ để bồi thường, xin hãy nhận nó."

Anh ta lấy một tấm séc từ trong cặp mà người hiện đại hiếm khi sử dụng, đặt lên bàn, đẩy trước mặt Mã Lâm, sau đó nói: “Gia tộc Tarrant hy vọng cô Max sẽ cư xử như ngày hôm đó. đừng làm phiền Shiva Tarrant và gia tộc Tarrant vì vấn đề này."

Ông Max nhất thời vô cùng giận dữ, giọng đanh thép: "Con gái yêu của tôi là báu vật vô giá, có bao nhiêu tiền cũng không mua được. Gia đình tôi không muốn số tiền này, gia đình tôi chỉ cần một lời xin lỗi từ Shiva Tarrant."

Luật sư bình tĩnh nói: "Ngài Max, ngài Shiva Tarrant đã chính thức xin lỗi khi đưa cô Max về nhà. Ngài ấy cũng đã hơn một lần xin lỗi cô Max trong bệnh viện, cô Max không nói với ngài sao?"

Mã Lâm cầm mảnh giấy được chế tạo tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật lên ngắm nghía, khóe miệng cong lên: “Tôi không nói với gia đình Shiva Tarrant đã xin lỗi tôi nên gia đình tôi rất tức giận. Cha mẹ thương yêu che chở con cái, xin anh tha thứ cho những gì cha tôi vừa nói."

Cô đẩy tấm séc trở về, nói: "Nếu tôi nhận tiền này, tôi sẽ cảm thấy hôm đó mình đang bán thân cho nên tiền này tôi không nhận. Xin hãy lấy lại và trả lại cho ông John Tarrant."

"Cô Max, đó chỉ là khoản bồi thường cho thương tổn cô phải chịu của ngài John Tarrant, xin hãy nhận nó," luật sư nói.

Đó là phí che đậy, phí an ủi, muốn ngăn cản cô làm phiền con trai mình bằng vấn đề đó?

Trong bụng Mã Lâm phỉ báng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, "Vậy thì, tôi nhận."

Vị luật sư lập tức mỉm cười hài lòng. Ông Max hơi cau mày.

Mã Lâm dừng một chút, nói: "Luật sư tiên sinh, xin cũng gửi tấm séc này cho Shiva Tarrant. Đây là phí tổn thất tinh thần của tôi cho anh ta. Dù sao anh ta còn tưởng mình đã đánh dấu một Omega, không ngờ lại gặp phải một Beta bị tiêm hóa chất kỳ dị, tâm lý ngây thơ nhất định bị tổn thương.” Tiền chứ gì, chẳng mấy chốc cô sẽ có thể thu được một khoản tiền khổng lồ hơn 200 triệu tinh tệ.

Luật sư và ông Max nhất thời trố mắt rụt lưỡi, chết lặng.

Cô có bệnh phải trị!