“Mẹ kiếp, ta lại sợ hắn sao.” Ngộ Không không phục quát tướng lên, trên cơ bản nam nhân trong nhà này, trừ Đại sư huynh Nhạn Vô Ngân Nhạn đại ngoài ra ai cũng không phục, đương nhiên đại đa số người sẽ cho Đại bá một chút mặt mũi, dù sao hắn là chủ đạo quán này. Hơn nữa bọn họ 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 người này đều là cô nhi Đại sư bá nhặt được, đối với Đại sư bá cũng có tình cảm nhất định. Coi như Đại bá đạo thuật rất lớn, cả nhà cũng cho hắn một chút mặt mũi.
“Vậy ngươi dám kêu to tên Tiểu Bạt sư huynh ba tiếng không?” trên mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu lộ ra ánh mắt khinh thường, khích Ngộ Không sư huynh.
Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, lấy hơi, kêu to: “Yêu nhân…”
Một chữ cuối cùng chưa phun ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy sau tai một hồi cuồng phong nổi lên, Ngộ Không cũng không quay đầu lại chạy trốn thẳng về phía trước.
Mẹ kiếp, lại trúng mưu của Điêu Điêu Tiểu Cửu, mới vừa rồi cái Tứ sư huynh bệnh thần kinh kia nhất định đứng ở ngay sau bản thân đây. Tiểu nha đầu này không phải nữ nhân, ngoại trừ một khuôn mặt bánh bao dễ nhìn ra, một chút ưu điểm cũng không có, sau này kẻ nào cưới nàng thật vô phúc.
Vừa nghĩ, tay cũng không nhàn rỗi, cùng Tứ sư huynh khuynh một khắc thời gian (15’) trải qua ba mươi chiêu, Tứ sư huynh quả thực không phải người, cho tới bây giờ Ngộ Không cũng không có cơ hội đánh trả.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cười nói với Liễu Liễu: “Xứng đáng, ai bảo hắn chửi ẻo lả”
Liễu Liễu trên mặt giống như khóc mà không dám khóc, nghĩ thầm, ta tình nguyện để hắn mắng, cũng còn hơn bị ngươi hành hung. Ai, học đạo thuật không tốt, đem hết thiên phú để nghiên cứu, bản thân rõ ràng so với Điêu Điêu Tiểu Cửu học nhiều hơn năm năm đạo thuật, nhưng vẫn đánh không lại nàng. Ai!
Điêu Điêu Tiểu Cửu căn bản không tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Liễu Liễu, ánh mắt chỉ lo dõi theo hai sư huynh đang bay tới thổi lui trên không trung, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta bắt nạt người, ngươi cũng mắng, hừ, Ngộ Không sư huynh, ăn bao nhiêu thiệt thòi mà ngươi còn không học ngoan ngoãn đi.”
“Chúng ta cũng đi trước đi?” Sợ chiến hỏa lại lần nữa lan đến trên người mình, Liễu Liễu yếu đuối kéo ống tay áo Điêu Điêu Tiểu Cửu, thật ra hắn muốn một người bỏ đi, nhưng sợ Điêu Điêu Tiểu Cửu không cao hứng lại đánh hắn.
Điêu Điêu Tiểu Cửu vẻ mặt tinh nghịch nói: “Ngươi cũng quá yếu đuối đi, ai, ngươi đi trước đi, ta muốn ở lại nhặt xác cho bọn hắn!”
Liễu Liễu đứng ở đó, tiến thoái lưỡng nan, hắn thật sự là không thích bạo lực như vậy, nhưng nếu thật sự đi, có lẽ không vài bước Điêu Điêu Tiểu Cửu liền bắt lại đây cuồng ẩu. Nha đầu kia ở nhà chỉ có thể đánh thắng bản thân hắn với Tiểu Bạt. Mà Tiểu Bạt lại có người che chở, cho nên nàng trên cơ bản cũng chỉ đánh hắn mà thôi. Ai, mệnh khổ không thể trách quốc gia.
Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy Liễu Liễu không đi, liền cao hứng, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, mặt bánh bao nho nhỏ sáng lạn, đáng yêu vô cùng khiến cho người ta muốn véo một cái.
Liễu Liễu xấu hổ phát hiện, bản thân hắn thật đúng là cái tiện mệnh, chỉ cần Điêu Điêu Tiểu Cửu cười một tiếng, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ai! Nếu như bản thân có thể học xong đạo thuật thượng thừa, địch nổi Điêu Điêu Tiểu Cửu, cưới cô nương mặt nhỏ đáng yêu như vậy, cũng không phải chuyện đau khổ gì. Đương nhiên, đại tiền đề của chuyện này hiện tại căn bản không tồn tại.
Tứ sư huynh cùng Ngộ Không sư huynh đang đại chiến. Cái tên không có việc gì liền thích mua lộng phong tình Tiểu Bạt sư huynh kia lại lướt tới. Hắn mặc một kiện áo dài màu trắng, mặt viết chữ ‘mặc kệ mấy người’, kéo vạt áo trước, lộ ra bộ ngực trắng như ngọc… rực rỡ, hai nhụy hoa(2) đều như ẩn như hiện, thật sự xinh đẹp vô cùng.
Hắn thích ở chung một chỗ với Liễu Liễu, Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắn cho rằng ba người bọn họ là một quốc gia, (nhược thụ quốc sao?) nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Liễu Liễu hiển nhiên cũng không nhận thức điểm này. Dù sao cái thế giới này người thích “nam nhân cong queo”(3) không nhiều lắm.
Tứ sư huynh cùng Tiểu Bạt sư huynh giữa ban ngày ban mặt… cũng thường xuyên ở chung một chỗ ôm ôm ấp ấp một cái, sờ nắn xoa bóp một cái. Mặc dù ở trước mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu biết ý bao nhiêu đi nữa, nhưng cũng khiến cho Điêu Điêu Tiểu Cửu hiểu ra một chút, đó chính là – Tứ sư huynh cùng Tiểu Bạt sư huynh đều là kẻ biếи ŧɦái.
Nhưng đối với điểm này Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không thấy phản cảm gì, bởi vì tất cả mọi người đều là người nhà của nàng, đều cực kỳ bảo vệ nàng, hơn nữa, Điêu Điêu Tiểu Cửu cho rằng, trong bọn họ, ngoại trừ Nhạn Vô Ngân Nhạn đại ra, đều là biếи ŧɦái, cho nên cũng không có gì lạ. Điêu Điêu Tiểu Cửu từ nhỏ mưa dầm thấm đất, rốt cục sau này khi lớn thành thiếu nữ, nàng liền âm thầm thề, không phải biếи ŧɦái nàng sẽ không thương.
Nàng có thể ở ngoài trăm dặm nghe thấy được khí tức của kẻ biếи ŧɦái, nàng kết giao bằng hữu đều là biếи ŧɦái. Khiến cho nàng tới mãi về sau, chỉ cần thấy người có hành vi đoan chính thì cả người sẽ không được tự nhiên, đặc biệt chính là một vài cô nương trong sạch mà sư huynh yêu thích, cái loại dịu dàng nhã nhặn lịch sự… này, chỉ cần một lần tới chào hỏi Điêu Điêu Tiểu Cửu, đầu nàng đều đau như bị đánh, cả người run lên.
Có lẽ đây là do nguyên nhân nàng bị cái tên Long Tại Thiên biếи ŧɦái kia buổi sáng ôm lâu đến mức còn có cảm giác rất thoải mái, nghĩ đến tên biếи ŧɦái kia, nàng cúi đầu nhìn lại tay mình, cái đồ kia… 555555… Vẫn còn đây!
Nàng phải nghĩ biện pháp, đem cái đồ này vứt đi mới được.