“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước… Thăng!”
Tất cả đồ trong nhà đều bay lên trời, cứ như đột nhiên mọc cánh.
Nhưng, thành công cũng không khiến pháp sư trẻ tuổi anh tuấn cảm thấy sung sướиɠ chút nào, đôi mắt hẹp sáng ngời của hắn… giống như tràn ngập đau khổ cùng cực.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, du͙© vọиɠ của hắn càng ngày càng… mãnh liệt hơn.
Hắn không biết bản thân có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết là bản thân chưa từng muốn có một nữ nhân như vậy.
Khát cầu của hắn không chỉ khiến hắn đau khổ, càng khiến hắn sợ hãi.
Tại sao lại như vậy, nữ nhân này trừ việc lớn lên hơi dễ nhìn ra, một chút ưu điểm cũng không có, thô tục lại càng khỏi bàn! Là loại cấp thấp nhất nhất trong những nữ hài tử hắn gặp qua.
Nhưng, tại sao hết lần này tới lần khác nàng có thể kích dậy khát vọng ở chỗ sâu trong linh hồn hắn.
Chẳng lẽ đơn giản nàng là thứ cấm kỵ đi.
A…
Cấm kỵ a, nhũ danh của ngươi chỉ cần gọi thôi đã thấy dụ dỗ!
……………….
Hàn Thanh cung
Điêu Điêu Tiểu Cửu ăn uống no đủ xong có một loại cảm giác hạnh phúc nhàn hạ, cho dù nàng bị Long Tại Thiên áp chế đi tới cái nơi xa lạ này, cho dù nàng không hiểu sao tự nhiên lại bị Hoa gia tỷ muội cùng Long Chi Hưng thương tổn, cho dù nàng hiện tại thân thể suy yếu giống như bị bệnh nặng mới khỏi, dù nàng giờ đã ăn no, lại còn ăn rất ngon lành, sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tương tự hạnh phúc. Ngây thơ vui vẻ, đơn thuần thỏa mãn đó thật ra là ước mơ tha thiết của rất nhiều người nha!
Nếu cảm thấy hạnh phúc, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không cần phải tiếp tục bản mặt bánh bao cùng bánh bao. Mặt nàng, mắt nàng, môi nàng thật sự đều rất thích hợp để mỉm cười. Cho nên chỉ cần có một chút không khí vui mừng, là có thể đem vui sướиɠ của bản thân biểu đạt mười phần.
Long Tại Thiên nói: “Ăn no trở về nghỉ ngơi một chút, được không?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu kiên quyết lắc đầu, chủ ý này đương nhiên thật không tốt. Nàng sử dụng pháp lực quá độ, hơi mất sức, cũng không phải ngã bệnh, tại sao muốn ở ngày xuân tốt đẹp như vậy tiếp tục ngủ nướng trên giường đây.
Long Tại Thiên hỏi: “Muốn làm cái gì? Quá phí sức không thể làm được!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cúi đầu hồi lâu, nói: “Dù sao đi ra ngoài là được rồi.”
Long Tại Thiên hỏi: “Ra khỏi Hàn Thanh Lâu hay ra khỏi Long vương phủ?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Đi dạo mọi nơi trong nhà ngươi là tốt rồi, nhà ngươi nói cho cùng vẫn rộng hơn, đẹp hơn, ta còn chưa biết rõ đây.” Nàng muốn biết rõ ràng các vị trí địa lý, nhân hòa đã chiếm không được, bởi vì… người Long gia này hình như không có thích nàng lắm. Nhưng địa lợi cùng thiên thời nàng cần phải nắm thật chặt. Bằng không nàng làm gì còn có cơ thắng.
Hừ, người Điêu môn cũng không phải sinh ra là vội tới để người bắt nạt. Ngươi bắt nạt ta, ta sẽ trả lại gấp ba lần.
Long Tại Thiên mỉm cười. Dường như nhìn thấu dụng tâm của nàng, chỉ là không muốn vạch trần. Hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, hai người đi ra ngoài.
Kêu một chiếc xe ngựa nho nhỏ đơn độc, Long Tại Thiên tự mình đánh xe cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, hai người tùy theo Long Tại Thiên, hướng đông hướng tây chậm rãi đi vòng quanh bên trong Long vương phủ.
Cảnh tượng bên ngoài rất đẹp, Long vương phủ chẳng những đất đai cực rộng rãi, hơn nữa kiến trúc phong cách đều rất đặc sắc, Điêu Điêu Tiểu Cửu cho tới bây giờ cũng không biết vốn dĩ phòng ốc còn có thể giống như xiêm y của nữ hài tử, có nhiều hình thức khác biệt mới mẻ độc đáo như vậy. Quả thực cứ như tưởng tượng mà ra.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn thấy một gian phòng rất khác biệt. Ở một gốc cây cổ thụ không biết tên, đại khái cao cách mặt đất mười thước, có một căn phòng nhỏ chế từ gỗ mộc. Nếu như không phải Long Tại Thiên nhắc nhở, Điêu Điêu Tiểu Cửu đại khái sẽ cho rằng đó là một cái tổ chim đi. Dù sao từ dưới mặt nhìn lên, bốn phía cành lá che đậy, căn gác trên cây lộ ra cũng không lớn lắm.
“Muốn leo lên không?” Long Tại Thiên nỉ non hàm chứa dụ dỗ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu theo trực giác gật đầu, bộ dáng trên mặt hình như rất ham vui.
Long Tại Thiên dừng xe lại, đưa tay ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, cũng chưa nhìn động tác hắn ra sao, chỉ cảm thấy hắn giẫm lên một nhánh cây, rung động một cái hai người đã bay qua nhánh cây, tới trước nhà gỗ.
Đó là một cái khoảnh vuông chỉ có hai mặt trái phải, khác biệt Long vương phủ, cực sạch sẽ. Hình như thường xuyên có người quét dọn. Đẩy cửa nho nhỏ làm từ gỗ thô ra, là có thể thấy bên trong. Một gian phòng nho nhỏ trống trơn, ở trong góc có chuẩn bị chăn gối. Long Tại Thiên đưa Điêu Điêu Tiểu Cửu vào bên trong phòng, thay nàng cởi giày tất ra. Động tác của hắn tự nhiên như vậy, hai người cũng không ý thức được như vậy có chỗ nào không đúng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đi vào, đem chăn gối đẩy ra hai bên, nằm xuống, thoải mái thở dài.
Nóc nhà gỗ là một tảng thủy tinh trong suốt lớn, độ trong suốt rất cao, chỉ vài nơi có một chút màu xám hoặc đám mây làm vật trang trí. Phòng cùng với nhánh cây theo gió nhẹ nhàng lay động mà bồng bềnh, có một chút cảm giác thuyền trôi trên dòng nước.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trên chăn trở mình xoay thân, xuyên thấu qua tán cây chỗ nhiều lá xanh nhìn lên bầu trời mây trắng chậm rãi di động…
Thật đẹp a!
Long Tại Thiên thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức đem chăn đạp loạn xạ, nhưng ở… trong một đống gấm vóc rối bời này, thân thể xinh xắn lanh lợi càng lộ ra đẫy đà hứng thú, đôi mắt ngây thơ rạng rỡ, khiến cho người ta muốn phạm tội, mặt bánh bao đáng yêu mê người, không một chỗ nào không dụ dỗ hắn.
Vài ngày không thân thiết cùng tiểu yêu, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể làm chuyện tình sâu nhất với nàng, nhưng trộm hôn một cái cũng được. Long Tại Thiên hai tay chống đỡ, cúi người xuống…
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhíu nhíu mày. Ghê tởm, Long Tại Thiên cũng đã sớm trong lòng tồn tại ý niệm hèn hạ, do hắn được voi đòi tiên đủ thấy rõ! Đầu tiên là ôm một cái, hiện tại đem nàng lừa đến nơi không có người cố gắng gần gũi nàng, hừ, các ngươi nếu thích giúp Hoa gia tỷ muội như vậy, hôn các nàng đi không phải tốt hơn sao.
Long Tại Thiên hôn tới, Điêu Điêu Tiểu Cửu há miệng Long Tại Thiên liền đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng mềm mại đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn thơm tho mềm mại của nàng…
Điêu Điêu Tiểu Cửu chủ động đưa tay ôm cổ Long Tại Thiên, dùng sức mυ"ŧ lưỡi Long Tại Thiên, Long Tại Thiên không khống chế được… giống như nhẹ nhàng rêи ɾỉ, hai tay ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu càng chặt hơn, để rung động nam tính của bản thân gắt gao áp hướng bụng dưới của Điêu Điêu Tiểu Cửu. Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục tìm được cơ hội, căm giận cắn đầu lưỡi Long Tại Thiên, nàng nhiệt tình chủ động như vậy, chờ đợi đúng một khắc này.
Nàng chuẩn bị giúp Long Tại Thiên cắn lưỡi tự vẫn, miễn cho hắn tiếp tục nguy hại thế nhân. Lại không tính Long Tại Thiên xâm nhập ngược lại, một tay cầm cằm dưới của Điêu Điêu Tiểu Cửu, dùng sóng cuồng mê hoặc dụ dỗ, liếʍ mυ"ŧ cái lưỡi nhỏ thơm tho của Điêu Điêu Tiểu Cửu, hút hương vị ngọt ngào như mật…
Điêu Điêu Tiểu Cửu hít một hơi, Long Tại Thiên thật gian hoạt nha. Đầu lưỡi hắn sao giống như con rắn liều mạng muốn chui vào miệng nàng? Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn cắn hắn, hắn lại rút lui, còn chưa kịp nhả khí ra, hắn lại đột kích. Chiêu này thực quá âm hiểm!
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngoan cố giữ vững chiến thuật cắn người, hết lần này tới lần khác Long Tại Thiên thật sự trơn trượt, theo nàng nông sâu đưa đẩy chơi hôn đến không biết trời trăng mây gió.
Kỹ năng hôn của Long Tại Thiên rất cao, Điêu Điêu Tiểu Cửu hoàn toàn không phải đối thủ, nếu không phải nàng vẫn còn ghi hận huynh đệ Long gia, sợ không sớm đã thần phục dưới miệng lưỡi Long Tại Thiên, trái lại mềm mại rêи ɾỉ!
Mới mấy ngày không chạm, bản lĩnh khıêυ khí©h của tiểu yêu lại cao siêu như thế? Long Tại Thiên say mê cam tâm tình nguyện. Hắn cố gắng lấy lời lẽ bồi thường, hai tay vừa ôm vừa dùng lực, thân dưới cũng ép tới càng nhanh. Trói Điêu Điêu Tiểu Cửu vốn dĩ thân thể suy yếu càng thêm suy yếu, chỉ cố sức hít thở lấy khí.
Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu luôn luôn là nữ hài tử có tinh thần chiến đấu, không đạt được chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng chịu thua. Long Tại Thiên muốn đổi thành đọ với lực cánh tay với nàng sao? Hừ! Ta cắn không được miệng lưỡi trơn tru của ngươi, để ta… vặn đứt cái cổ ngu ngốc của ngươi trước!
Điêu Điêu Tiểu Cửu dùng sức ôm trụ cổ Long Tại Thiên, nhưng nàng mất hết khí lực, cho nên lực đạo cũng không thể khiến Long Tại Thiên cảm thấy đau cùng hít thở không thông, chỉ có thể đem hai cái thỏ trắng nhỏ trước ngực mình hướng trước ngực Long Tại Thiên dán càng chặt hơn. Dán đến mức Long Tại Thiên nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch nghịch lưu.
Long Tại Thiên trong lúc hôn môi yêu của Điêu Điêu Tiểu Cửu thầm thán, cực kỳ thích nàng nhiệt tình ôm gáy. Vì không phụ ý tốt giai nhân, hắn đưa tay thăm dò vào khe hở chỗ thắt lưng trên xiêm y của nàng, hướng về phía trước vuốt ve sống lưng trắng mịn yêu kiều.
Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh ngạc cong lưng lên. Hắn lại làm chi? Hắn làm sao biết nàng sợ ngứa, bắt đầu tấn công chỗ hiểm này? Oa cha cha, nam nhân này cũng quá giặc già, cái gì cũng không chạy khỏi cặp… mắt tuấn nhã kia của hắn.
Thật sự là… quá nhạy cảm. Long Tại Thiên tức thì nhiệt huyết sôi trào, định đưa tay lặng lẽ từ men theo xiêm y chồng chất tiến vào, bàn tay nóng bức thân mật chụp lên nơi mềm mại của Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó Long Tại Thiên dùng ngón trỏ để trên nhụy hoa màu đỏ hồng của nàng nhẹ nhàng ve vuốt, nhụy hoa hồng đã sớm dựng thẳng đứng, lúc này thân dưới Long Tại Thiên càng ngày càng cứng rắn. Hắn vừa lòng nhếnh môi lên, nhẹ nhàng gọi “Tiểu yêu của ta” thanh âm trầm thấp không che nổi đường mật. Long Tại Thiên lật tay qua, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy nhụy hoa nho nhỏ đột nhiên biến cứng rắn, một cái lại một cái nắn bóp.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bất lực phát ra thanh ngâm khó có thể chịu được: “A… Ngứa… Không cần như vậy!”
Long Tại Thiên thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu vẻ mặt hồng nhạt xuân tình, bàn tay to thon dài hữu lực đẩy ra, dịu dàng lật toàn bộ xiêm y Điêu Điêu Tiểu Cửu lên trên xương quai xanh, để hai cái thỏ trắng nhỏ rung động như nước trong veo hoàn toàn lõα ɭồ, thỏ trắng nhỏ lần đầu mới gặp người, e lệ ở trong không khí run nhè nhẹ.
Ánh mắt Long Tại Thiên càng thâm, cúi đầu xuống, ngậm lấy nhụy hồng đã sớm mẫn cảm, dùng nướt bọt nhẹ nhàng cắn động, một bàn tay to vẫn đang không ngừng nắm bên kia.
Thân thể Điêu Điêu Tiểu Cửu run rẩy, nhất thời quên cả giãy dụa, lâm vào trạng thái nữ tính lần đầu kích phát dục tính, nàng không tự học cũng có bản năng, hai con thỏ nhỏ tuyết trắng càng thêm cao ngất đưa vào trong tay trong miệng Long Tại Thiên.
“A…” Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếng nói cơ hồ phát không thành âm, nàng chưa bao giờ cảm thụ qua sợ run giống như thủy triều… ở trong thân thể nàng, xảy ra chuyện gì? Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự bị Long Tại Thiên dọa, người này thật sự là giặc mà, tay chân nhanh như vậy?! Điêu Điêu Tiểu Cửu thần chí từ từ có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy chỗ thần bí nhất dưới thân từ từ bắt đầu khởi động.
Long Tại Thiên buông lỏng môi nàng ra, phấn khởi lên tiếng rêи ɾỉ. Quá thống khoái, đây là lần đầu tiên hắn thấy thỏ trắng nhỏ trước ngực Điêu Điêu Tiểu Cửu nha! Con mắt hắn đã biến thâm, phát ra ánh sáng ma mị…
Sau đó vươn tay, kéo những… xiêm y chướng mắt này ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu trái che phải chắn, rốt cục không địch lại, bị Long Tại Thiên tuyệt không dịu dàng thuần thục lột sạch xiêm y của nàng!
Ánh mắt Long Tại Thiên giờ phút này chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung – quá mê đắm!!
Điêu Điêu Tiểu Cửu rất tinh tế, eo nhỏ thon gọn, bả vai thon gầy khéo léo, bắp đùi thon dài, nhưng cái mông cùng bộ ngực của nàng lại đầy đặn vừa đúng, những bộ phận khác tinh tế hoàn toàn làm nổi bật đường cong trên vai. Da tay nàng rất mỏng, nõn nà như lụa trắng. Hai thỏ trắng nhỏ yêu kiều, nhụy hồng khẽ run, eo nhỏ như cành liễu mềm mại, bởi vì thân thể suy yếu, khiến nàng lộ vẻ nhỏ bé yếu ớt mà điềm đạm đáng yêu, hoàn toàn là như trong yêu nghiệt mang một cái khí chất nhu nhược, khiến nam nhân muốn hung hăng xông lên phạm tội.
Long Tại Thiên một khắc cũng không chậm trễ, lập tức vùi đầu thưởng thức thỏ trắng nhỏ trước ngực Điêu Điêu Tiểu Cửu, vội vàng bú ɭϊếʍ, đem hết toàn lực hôn hít, khuynh tình khıêυ khí©h, khiến nàng cùng với tiết tấu của hắn cùng nhau ý loạn tình mê.
Hắn khó xử thay nhau nhấm nháp nhụy hồng tươi mới, liếʍ mυ"ŧ chỗ này, lại cảm thấy hổ thẹn mà gia tăng bồi thường một chỗ khác. Trái một cái phải một cái, thật vui vẻ! Hé hé!
Tiếng hít thở thật sâu tràn ngập du͙© vọиɠ của Long Tại Thiên nhẹ nhàng khuấy trộn không khí mập mờ.
Kỳ quái cùng kinh sợ đến Điêu Điêu Tiểu Cửu đang đầu vựng não trướng. Nào có người… sẽ như vậy? Long Tại Thiên chính là một đại nam nhân, hắn cũng không phải trẻ con, hắn làm chi… Muốn bú tí bà nội!(12)
“Bỏ đi…”
Long Tại Thiên ngừng lại, trán dán sát vào trán nàng, trầm trọng thở hổn hển.
Hắn đích xác muốn dừng lại, hôm nay tiến hành cũng quá vội vàng, nhưng…
Hắn lại nhìn cảnh đẹp trước mắt một chút… Thật sự là quá hoàn mỹ…
Hắn ở trong đau lòng khổ sở giãy dụa, lại chơi một lát, lại chơi nàng một lần, để lại cởi nàng. Hắn chỉ chơi nửa người trên của Điêu Điêu Tiểu Cửu chắc sẽ không xảy ra chuyện gì?
A, kiểu hành hạ vừa ngọt ngào vừa đau khổ này?!
Hai tay Long Tại Thiên bản tính chiếm giữ một cái chế trụ hai thỏ trắng nhỏ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, bắt đầu lặp lại xoa nắn, môi nóng cũng không buông tha nàng, một lát lại cắn bộ ngực nàng cùng bụng dưới.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không cách nào tự hỏi, chỉ còn thân thể nhạy cảm cảm thấy tiết tấu Long Tại Thiên vẫn chơi dồn dập trên bầu ngực nàng.
Long Tại Thiên cúi đầu, không chớp mắt nhìn nửa người trên tuyết trắng của Điêu Điêu Tiểu Cửu, ánh mắt của hắn thâm trầm lóe sáng, đã tiêm nhiễm dày đặc tìиɧ ɖu͙©.
Long Tại Thiên hít sâu, bắt buộc nhiệt tình trên người hắn lui binh, hắn lãnh khốc đầu đen càng ngày càng xám xịt, câu môi, “Tiểu yêu, bộ ngực của ngươi thoạt nhìn không có lớn lắm.”
“Hả, cái gì?” Điêu Điêu Tiểu Cửu còn đang trong trạng thái kinh ngạc, tay Long Tại Thiên còn đang di động trước ngực nàng, nàng như vậy… Căn bản không có cách nào khiến nàng tỉnh táo, thật tốt, tỉ mỉ ngẫm lại, hắn đang nói cái gì với nàng vậy…
Long Tại Thiên phải tỉnh táo lại, hắn sắp bốc cháy, không được! Hắn thanh thanh tiếng nói nói: “Ta nói con thỏ nhỏ của ngươi không đủ lớn, mặc xiêm y nhìn cũng không tệ lắm, cởi hết, thì một chút cũng không đủ nhìn!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cuối cùng đã nghe hiểu, nàng cúi đầu xấu hổ và giận dữ nhìn tuyết trắng của mình, sau đó dùng tay nhỏ bé của mình kéo kéo chúng, ờ, không tệ a, chẳng lẽ nữ hài tử khác đều phải lớn hơn nữa mới tốt sao?!
Long Tại Thiên thấy tư thế Điêu Điêu Tiểu Cửu tự nghịch bản thân quá yêu mị, cơ hồ lại muốn bùng nổ tại chỗ. Tiểu yêu này, thật biết dụ dỗ nam nhân, hơn nữa hoàn toàn là trời sanh, vô ý thức. Chính là như vậy, lại càng thêm bội phần mê người!
Điêu Điêu Tiểu Cửu thưởng thức qua, không phục nói: “Ta không lớn, chẳng lẽ của ngươi lớn?” Nói ngực nữ nhân không đủ lớn rất tổn thương người nha, cũng như nói nam nhân yếu ớt không nhìn nổi vậy.
Long Tại Thiên rốt cục không thể nhịn được nữa, hôm nay coi như không chân chính chiếm giữ tiểu yêu này, cũng nhất định phải chân chính cùng nàng chơi một hồi trò nam nữ điên loan đảo phượng. Không phá thân, hắn có phương pháp khác thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau.
Hắn đứng lên nhanh chóng cởi hết bản thân, nam tính kiêu ngạo của hắn lập tức ngẩng đầu, hướng về phía Điêu Điêu Tiểu Cửu kích động kêu gào. Thanh âm Long Tại Thiên trầm thấp mờ ám: “Ta có lớn hay không?”
Vật này đến bây giờ còn không hết sưng?? Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi kinh hãi. Lập tức bội phục nói: “Ta thực sự không lớn như của ngươi!”
Hình như hơi xin lỗi Long Tại Thiên, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ thầm, thật không biết phong châm của Tam Thiểu sư huynh lại lợi hại như thế, một cây phong châm lại khiến Long Tại Thiên “lớn” nhiều ngày như vậy. Không trách được hắn chỉnh người như vậy, có thể chấp nhận. Phía dưới cảu mình nếu cũng lớn nhiều ngày như vậy, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt lại, tưởng tượng một cái, cả người đều nổi da gà.
Không biết là ăn no, hay mới vừa rồi bị Long Tại Thiên hầu hạ rất khoái trá, dù sao không phải quá thích ghi thù Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên tâm sinh áy náy với Long Tại Thiên, muốn đền bù sai lầm một chút.
Điêu Điêu Tiểu Cửu giật giật tay, nàng phát hiện pháp lực của bản thân hình như khôi phục một chút, oa, sao lại nhanh như vậy, nghe nói có người sau khi pháp lực vô hiệu, giống như bệnh nặng một hồi, còn phải ở trên giường ngủ một giấc mười ngày nửa tháng mới khỏe lại đây, bản thân sao lại nhanh như vậy đã khôi phục đây? Mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu lại chuyển qua chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái của mình đang lóe ra sắc đen quái dị, nét mặt u ám như đá tản ra ánh sáng nhàn nhạt…
Long Tại Thiên lại lần nữa di động thân thể tới gần Điêu Điêu Tiểu Cửu, Điêu Điêu Tiểu Cửu không biết dùng chút khí lực từ nơi nào, đốt bùa, niệm “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Biến!”
Long Tại Thiên bị dọa cho hoảng sợ, tiểu yêu này không biết thân thể của nàng không thích hợp nhanh như vậy đã sử dụng pháp thuật sao? Hơn nữa trong hai trăm lẻ năm thứ pháp thuật của nàng như thế, có thể biến ra cái gì?
Long Tại Thiên nhìn xung quanh bốn phía, vật gì cũng không biến, lại tỉ mỉ nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu một chút, trên người của nàng cũng tất cả như trước, nhưng mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu vẫn rất kinh sợ nhìn chăm chú ngực Long Tại Thiên, hình như nhìn thấy thứ gì khó có thể tin nổi?!
Long Tại Thiên theo ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi cúi đầu nhìn xuống, oa…
Hắn đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên, nhưng cái phòng trên cây này thật sự quá mục ải, Long Tại Thiên nhảy dựng lên, đầu rắn chắc đυ.ng phải nóc nhà, thủy tinh cứng rắn cùng cái đầu cứng rắn của Long Tại Thiên thân mật tiếp xúc phát ra một thanh âm thật lớn!
Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi nhắm mắt lại, vì hắn mà cảm thấy đau!
Nhưng Long Tại Thiên cũng không cảm thấy đau chút nào, hắn chỉ vào hai luồng tuyết diễm hào nhũ đột nhiên không biết từ nơi nào biến tới trước ngực mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết… giống như gϊếŧ heo: “Nhanh, mau đưa hai luồng này biến đi.”
Ha ha…
Cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu ở chung một chỗ, tình huống cho tới bây giờ đều quỷ dị muốn chết. Một nam nhân cao lớn, phía dưới có vũ khí hạng nặng, trên mặt còn đeo hai gánh nặng ngọt ngào của nữ nhân, có thể nhìn được sao?
Điêu Điêu Tiểu Cửu nghiêng đầu, chăm chú nhìn Long Tại Thiên, người này vóc người tỉ lệ thật sự là quá hoàn mỹ, da tay cực trắng, phối lên một đôi thỏ trắng nhỏ này, thật sự là so với nữ nhân còn muốn quyến rũ động người hơn! Nói nữa phía dưới phối hợp mặt lớn mới sẽ không quá kỳ quái! (Điêu Điêu Tiểu Cửu, ánh mắt thưởng thức của ngươi là cái kiểu gì vậy?!)
Nàng thật vất vả dùng pháp thuật thành công, Long Tại Thiên lại còn dám hoài nghi, hừ, nam nhân hư đốn không biết tốt xấu!
Lập tức Điêu Điêu Tiểu Cửu không vui nói: “Ngươi không phải nói bạch thỏ của ta quá nhỏ sao, ngươi không phải thích thỏ lớn sao, ta biến tới cho ngươi, ngươi lại không thích, sao ngươi phiền phức như vậy a?!”
Long Tại Thiên bi thảm nhìn một đôi vυ" nữ nhân tuyết trắng béo mập còn hơi hơi nặng nề trước ngực mình, muôn dạng hoảng sợ! Căn bản không dám lấy tay chạm chúng. Long Tại Thiên biết Điêu Điêu Tiểu Cửu dùng thuật dời đi, nhưng hai luồng đồ này rốt cục là từ đâu biến tới. Hắn không tin có nữ nhân nào lại hào phóng cho mượn bạch thỏ của bản thân như vậy, nói không chừng hiện tại ở nơi nào đó cũng có một nữ nhân đột nhiên biến mất hai bộ phận quan trọng này đang thất kinh đây.
Nhân sinh lần đầu tiên, hắn phát hiện vυ" của một người quá lớn sẽ là gánh nặng rất lớn, sẽ liên lụy khiến hắn không thẳng lưng lên được. Đương nhiên, hắn biết đại ca có thể rất dễ dàng đem hai đồ vật này quy về nguyên chủ, nhưng nếu vậy hắn sẽ bị đại ca giễu cợt cả đời.
Long Tại Thiên không còn cách nào khác, chỉ cúi đầu, giọng năn nỉ: “Tiểu yêu, thay ta biến bọn chúng trở về đi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa kéo cái xiêm y cứ-như-là của mình ra, vừa không vui nói: “Tại sao? Phải cho ta cái lý do gì… trước đã.”
Long Tại Thiên nhẫn nhịn muốn hành hung Điêu Điêu Tiểu Cửu, dịu dàng khuyên nhủ: “Ta thì không có vấn đề gì, nhưng ngươi phải nhớ rằng, ở trên thế giới này có một cái nữ nhân mất đi hai luồng đồ này sẽ thương tâm biết bao a, ta không thể ích kỷ như vậy, cướp đoạt thứ đồ trân ái của người khác.”
A… Cái lý do này đầy đủ đi!
Điêu Điêu Tiểu Cửu thoải mái mà quơ quơ tay nhỏ bé nói: “Yên tâm, đây là của nhỏ Hoa Tâm Diễm đáng ghét kia. Dọa nàng một chút không phải rất tốt sao?”
Nàng đã sớm không chịu nổi Hoa Tâm Diễm. Hừ! Cùng thiên sư đối địch là gia hỏa không sợ chết. Nàng hiện tại có thể tưởng tượng tình huống Hoa Tâm Diễm gào khóc la hét, hắc hắc, thật thích.
Long Tại Thiên nhất thời tắt tiếng. Tiểu yêu này, nàng không biết bản thân hắn cùng đại ca đều đang giúp nàng sao? Đại Tề Quốc quốc sư chính là họ Hoa, đến đại ca cũng không phải đối thủ của hắn, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại dám nhổ răng trong miệng cọp, thật sự là chán sống rồi.
Thanh âm Long Tại Thiên cứng rắn lạnh lùng, nói: “Mau đưa biến chúng nó trở về.”
Mắt đẹp Điêu Điêu Tiểu Cửu trở một cái, hừ, nhắc tới Hoa gia tỷ muội, Long Tại Thiên lại bắt đầu bất công, nàng không muốn! Pháp thuật dời đi là pháp thuật cao cấp, yêu cầu lượng lớn pháp lực, nàng gặp hên mới đủ lực sử dụng một lần, hiện tại hoàn toàn vô lực, coi như muốn sử dụng cũng không sử dụng được.
Long Tại Thiên một tay nắm bả vai Điêu Điêu Tiểu Cửu, hơi hơi dùng sức, gằn từng chữ: “Nghe thấy lời của ta không?” Hắn cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu nói chuyện luôn luôn đều là dịu dàng có thừa, nếu không thì chính là hi hi ha ha, cho tới bây giờ rất ít khi nghiêm túc như thế. Long Tại Thiên như thế đáng chết lại có một loại uy nghiêm cùng lãnh khốc nói không nên lời, khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên sinh ra một tia cảm giác sợ hãi cùng xa lạ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu mím môi nhìn về phía Long Tại Thiên, ánh mắt của nàng trong nháy mắt lướt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ là đạm mạc… giống như sa mạc. Nói thật ra, nàng đồng ý không có lý do gì mà tiếp tục lại ở Long phủ, có quan hệ rất lớn với việc không muốn xa rời Long Tại Thiên. Nếu như Long Tại Thiên đối xử với nàng không tốt, nàng cũng không cần phải tiếp tục sống ở Long vương phủ.
Phải biết rằng ở Đại Tề Quốc, nữ thiên sư chính là trân bảo trần thế, vô luận ở nơi nào, đều rất dễ dàng sống sót.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trong mắt lùi bước cùng đề phòng khiến Long Tại Thiên cảnh giác, trái tim Điêu Điêu Tiểu Cửu vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảm là thứ hắn một mực muốn nắm bắt mà còn chưa nắm được, hắn nhắm mắt lại, lấy tay lau mặt, sau đó trở nên hòa hoãn một chút nói: “Tiểu yêu, ta biết ngươi chịu thiệt. Các nàng chửi như vậy thật sự là lỗi của các nàng.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu không nói, còn đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt bắt đầu mê mang, không hề… kiên định như trước nữa. Ánh mắt của nàng một hồi bị khát vọng đốt cháy bỗng chợt bị lạnh lùng cùng âm u dập tắt, hắn như vậy đang tính toán cái gì, đánh nàng một cái tát rồi cho… chút đường ăn để dỗ ngọt sao?
Long Tại Thiên đi qua, nhẹ nhàng ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, lần này không hề chứa du͙© vọиɠ, thuần túy là một cái ôm an ủi cùng cưng chiều, “Tiểu yêu của ta là nữ hài tử đáng yêu nhất thiên hạ, sẽ không như lời các nàng nói”
Thân thể Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng cứng ngắc, giọng điệu cũng thực cứng rắn: “Ta là khắc tinh, là ta khắc chết cha mẹ. Các nàng nói đều là sự thật. Nhưng ta cảm thấy các nàng không có quyền nói như vậy.” Điêu Điêu Tiểu Cửu học đạo thuật, đối với nhân quả báo ứng cũng không phải không mê tín, từ nhỏ nàng thường xuyên vì chuyện này mà cực tự trách mình, nhưng bởi vì người bên cạnh chưa bao giờ nhắc tới. Cũng dần dần không nghĩ đến tâm sự đau thương kia. Hoa gia tỷ muội gặp lần nào giẫm đạp nỗi đau của nàng lần ấy, lòng của nàng cũng là máu thịt mà ra, cũng sẽ rất đau rất đau.
Ác ngữ đả thương người lạnh như băng tuyết tháng mười. Có đôi khi một câu nói làm thương tổn không khác gì chém nhà người ta một đao.
Long Tại Thiên giật mình, nhìn không ra Điêu Điêu Tiểu Cửu bình thường mỗi ngày mang niềm vui đến cho người khác trong đáy lòng lại giấu kín chuyện thương tâm nhiều như vậy. Hắn ôm sát Điêu Điêu Tiểu Cửu một chút, ách… hai cái bạch thỏ trước ngực hơi nặng, trời đất chứng giám, Long Tại Thiên cảm thấy hai luồng bạch thỏ của nữ nhân cũng lớn vừa phải một chút thì tốt hơn, quá lớn, đích thực là một loại gánh nợ.
Long Tại Thiên nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu Điêu Điêu Tiểu Cửu, nỉ non nói: “Tiểu yêu là nữ hài tử đẹp nhất tốt nhất thiên hạ, nếu cha mẹ ngươi trên trời linh thiêng nhất định sẽ không hy vọng ngươi nghĩ như vậy. Đại khái là ngươi thật xinh đẹp, nữ hài tử bên cạnh ngươi sẽ đố kỵ ngươi, mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, ngươi căn bản không cần để ở trong lòng, ngươi xem nếu ngươi là khắc tinh, Điêu môn từ trên xuống dưới sao lại an bình không có việc gì đây? Hơn nữa ta và ngươi thân thiết như vậy, sao một chút việc cũng không có đây?”
Đại khái là thanh âm của Long Tại Thiên quá nhu hòa, ánh mắt Long Tại Thiên lại chứa đựng ma chú cao thâm gì đó, tóm lại, hắn liền thâm sâu như vậy lay động trái tim Điêu Điêu Tiểu Cửu, khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu nhịn không được ngã vào trong ngực của hắn khóc lên: “Mệnh ta thật khổ a, Đại bá a, Nhạn đại sư huynh a! A Đạt sư huynh a!…”
Long Tại Thiên cảm thấy không vui, lúc tiểu yêu này khóc cư nhiên kêu tên của nhiều nam nhân như vậy, hừ, thật sự là một chút cũng không yêu thích nàng nổi. Nhưng nhìn nàng thương tâm như vậy, lại không đành lòng đẩy nàng ra, chỉ có thể đứng ở đó, nghe nàng quở trách, một mực kiên trì nghe đến một câu cứu mệnh người “Cúng Thất Tuần sư huynh a, Tiểu Bạt sư huynh a, Điêu Bì a, ta thật đáng thương làm sao!” Mới dừng lại.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đừng khóc, Long Tại Thiên bắt đầu đưa ánh mắt dừng trên mặt nàng, một khắc cũng chưa từng rời đi, nhếch khóe môi mang theo bướng bỉnh cuồng ngạo, hai tròng mắt hắn đột nhiên trở nên ủ dột lạnh lẽo, căm hận nói: “Lúc ngươi khóc sao không gọi tên của ta?!”
Ách…
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngước mắt ướt nhìn hắn, hóa đá một lúc, hắn là có ý muốn nàng tiếp tục khóc??
Hai người cãi nhau cho tới bây giờ đều là không ai chịu ai, ông nói hươu bà nói vượn, mục tiêu đối chiến đổi tới đổi lui, cãi hoài không chán. Long Tại Thiên hoàn toàn quên mất hắn còn phải giữ mặt mũi lớn rất nhiều.
Mắt đẹp môi bạc của Long Tại Thiên đều mân thành một đường, hai tròng mắt nhìn nàng thật sâu, một lúc lâu, môi hắn động, không nhịn được mà nói: “Ngươi lần sau lúc khóc nhớ kỹ phải kêu tên của ta.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật gật đầu, điểm này nàng có thể đồng ý, nàng vẫn cảm thấy tên quá ngắn, nàng khóc thành nghiện, nhưng nàng muốn hỏi một cái vấn đề rất quan trọng: “Tên của ngươi phải đặt ở đầu tiên, hay đặt ở cuối cùng?”
Long Tại Thiên rất muốn cười ngất! Người khóc mà vẫn có lý trí như vậy thật không thấy nhiều lắm. Suy nghĩ qua, Long Tại Thiên dò hỏi: “Kêu toàn tên của ta không được sao?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, rất nghiêm túc trả lời: “Như vậy quá ngắn, ta còn không đủ thương tâm.”
Long Tại Thiên suy nghĩ một chút nói: “Gọi thêm mấy lần không được sao?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mắt trắng dã lườm, cho rằng Long Tại Thiên rất ngu ngốc, “Lúc ta khóc còn phải đếm mấy lần sao?”
Long Tại Thiên rất muốn nói, lúc ngươi khóc gọi tên người không khác gì gọi quỷ. Nhưng hắn không tiếp tục so đo với Điêu Điêu Tiểu Cửu nói: “Ta muốn thêm tên ở cuối cùng, vô luận sau này ngươi có thể còn tiếp tục thêm tên người vào, ta kiên trì muốn tên ở cuối cùng, ta muốn là người có thể khiến cho ngươi ngừng khóc. Vô luận ngươi chịu bao nhiêu đau khổ, chỉ cần có ta, thì nhất định thay ngươi giải quyết hết.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu, Long Tại Thiên có đôi khi nói chuyện thật dịu dàng, đây là chuyện tám sư huynh nhà nàng chưa từng làm. Bọn họ không phải bắt nạt nàng thì chính là sợ nàng, đến Nhạn đại sư huynh luôn luôn yêu chiều nàng cũng chưa bao giờ nói dịu dàng mềm giọng như vậy. Tiểu cô nương thích nghe lời ngon tiếng ngọt, đây là sự thực không thể bàn cãi!
Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm động nói: “Ta lần sau lúc thương tâm sẽ nhớ kỹ kêu tên của ngươi”
Thương lượng đến chỗ này kết thúc, hai bên đều cảm thấy vừa lòng đối với kết quả, hoàn toàn quên mất lúc bắt đầu chuyện hai người tranh chấp là cái gì?
Vẻ mặt Long Tại Thiên nhu hòa rất nhiều, con mắt anh tuấn lóe ánh sáng vui vẻ khó có thể tin nổi, hắn cúi đầu, muốn hôn một cái lên đôi mắt vẫn còn dính nước của Điêu Điêu Tiểu Cửu…
Điêu Điêu Tiểu Cửu cười né tránh, lấy tay nhẹ nhàng chỉ vào một cột đấu trời nam tính của Long Tại Thiên, ha ha cười nói: “Nó có đau không?”
Con ngươi đen dịu dàng u nhã của Long Tại Thiên trở nên sắc bén thâm thúy, a, tiểu yêu hành hạ người, nàng biết nàng đang làm cái gì không?
Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục hỏi: “Muốn ta khiến nó nhỏ đi không?”
Ánh mắt Long Tại Thiên dâng lên một mảnh sương mù phấn hồng sắc hoa đào, tưởng tượng Điêu Điêu Tiểu Cửu dùng bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng, dùng đôi môi đỏ mọng của nàng, nàng thậm chí còn dùng… của nàng khiến vật nam tính to lớn mà rung động không thôi của hắn dưới nhiệt tình ma sát mà nhỏ đi…
Ách…
Long Tại Thiên, ngươi là kẻ tìиɧ ɖu͙© cuồng!
Điêu Điêu Tiểu Cửu mới không phải có ý tứ như thế đây!
Long Tại Thiên, ngươi tới cùng có… cảm thấy nguy cơ hay không, nàng nói ý tứ nhỏ đi, chính là ý tứ ở trên mặt chữ. Cũng sẽ không phải cái loại… trò chơi tìиɧ ɖu͙© mà ngươi suy nghĩ!
Ngươi nếu không xét lại, phần dưới của ngươi sẽ biến thành tiểu quái vật!
Long Tại Thiên kích động gật đầu, thâm trầm nỉ non bên tai Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Tiểu yêu, dùng tay ngươi, đem của ta nhỏ lại đi!”
A…
Bị sắc mê tâm, đáng cười Long Tại Thiên nhà ngươi, lần này ngươi thật thảm!